Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!

Chương 10: Công Nương Đào Hôn (9)



Sự việc này sẽ diễn ra thêm lần nữa nhưng sẽ khác ở đây chính là không có sự can thiệp của Rosabella và cũng sẽ không có sự can ngăn hay giúp sức ở đây. Vì lần này, tôi sẽ là người chứng kiến điều đó.

Dì cả Rosabells lần này sẽ phải thất vọng rồi, bởi vì tôi sẽ không đi ngăn cản việc tham ô của bà ta và chồng mình và cũng sẽ không giúp bà ta đi cầu xin Thái tử.

" Ồ, thì ra là bên nhà chồng của dì cả con sao. Vậy ta đỡ yên tâm hơn rồi". Hoàng đế nhìn tôi và cảm thán.

" Bệ hạ, con nghe nói dạo này tình trạng tham ô...."

" Sao có thể yên tâm chứ ạ". Tôi cắt ngang lời mà vị Thái tử kính mến chuẩn bị nói ra.

Tôi cảm nhận được một ánh mắt mắt đầy thù hằn đang nhìn về phía tôi đến từ vị Thái tử Josheph. Anh ta hẳn là cảm thấy vô cùng tức tối vì bị tôi cắt ngang lời nói của mình.

" Tại sao?" Hoàng đế thắc mắc hỏi tôi.

" Con cảm thấy dạo này trong giới quý tộc xuất hiện tình trạng tham ô từ viện cứu trợ nên con nghĩ là...cũng nên phải đề phòng một chút ạ cho dù đó là người của người quen "

" Vậy ý của công nương là công tước Marcurs có ý định sẽ tham ô việc viện trợ này" Josheph khoanh tay, đôi mắt nhếch lên nhìn tôi.

" Điện hạ có vẻ hiểu lầm ý của tôi thì phải". Tôi cười khẽ một tiếng và nói tiếp.

" Ý của tôi là đề phòng người của người quen, không biết câu chữ nào của tôi nhắc đến công tước Marcurs mà khiến người hiểu nhầm như vậy" Tôi cười khuẩy nhìn thẳng anh ta.

" Xin lỗi công nương, là ta tự hiểu sai ý rồi". Anh ta cố gắng cười hòa nhã với tôi nhưng tôi biết chắc chắn anh ta đang rất khó chịu.

" Bella nói cũng có lý. Thái tử, hãy căn dặn bên dưới kiểm tra sổ sách cẩn thận nếu phát hiện có kẻ làm giả sổ sách thì bắt giam vào ngục tối." Nét mặt căng thẳng, đôi mày cau lại bây giờ nhìn ông đầy khí chất vương giả, sự quyền uy của bậc hoàng đế

" Vâng, bệ hạ". Josheph nhận lệnh

" Bệ hạ, đến giờ dùng thuốc rồi ạ". Một thị nữ đi vào cung kính hành lễ và nói

" Ta biết rồi. Bella con cứ ở lại chơi nhé ta phải đi dùng thuốc rồi". Ông ấy nhìn tôi, nở nụ cười ấm áp

Do tuổi cao và không nghĩ ngơi khi làm việc hồi trẻ nên về già sức khỏe của ông ấy ngày càng suy giảm, cho nên hằng ngày ông ấy phải uống thuốc điều đồ và nghĩ ngơi theo đúng chế độ mà y quan đề ra. Việc triều chính trong cung điện dần dần do Thái tử quản lý và phê duyệt.

" Bệ hạ người nhất định phải giữ gìn sức khỏe đấy ạ". Tôi cười tươi nói với ông.

" Haha, đương nhiên ta vẫn chưa thấy được Bella mang trang phục cưới mà". Ông cười thật to, vỗ nhẹ vai Thái tử và rời đi cũng với thị nữ.

Sau khi hoàng đế rời đi khuôn mặt của anh ta cũng đã chuyển đổi, không còn vẻ mặt ấm áp, hòa nhã nữa khuôn mặt anh ta dần trở nên lạnh lùng. Nhăn nhăn nhó nhó, đôi mày cau có liên tục, ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy vẻ ghét bỏ. Hiện tại trong ngự hoa viên này chỉ còn tôi và anh ta, nếu ai đi vào họ sẽ cảm nhận được bầu không khi lúc này không được tốt đẹp lắm, như thể tôi và anh ta có thể lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào.

Tôi đang suy nghĩ liệu mình có nên mở miếng nói trước không thì anh ta như cảm ứng được điều đó và giành lời nói trước.

" Sau này đừng vào cung nữa. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô". Ánh mắt rét lạnh của anh ta nhìn thẳng vào tôi. Anh ta nói với giọng điệu như ra lệnh cho tôi vậy.

" Tại sao lại không cho tôi vào cung? Điện hạ ngài đang sợ gì tôi sao?" Tôi làm bộ mặt giả vờ khó hiểu nhìn anh ta.

" Sợ cô? Haha, Rosabella hình như cô đề cao mình quá đó". Nói rồi, anh ta tiến lại gần tôi.

" Bản thân cô nên biết thân phận của mình đi, nếu không có cái hôn ước chết tiệt kia thì cô chẳng là cái thá gì cả."

" Cô và gia tộc của cô đều như những con đĩa vậy liên tục hút máu lấy đối tượng mà nó ký sinh nhưng mà sớm muộn gì thì nó cũng bị giết mà thôi." Từng câu từng chữ anh ta nói rõ vành vạch vang vào tai tôi.

Qua lời anh ta nói, tôi có thể phần nào phán đoán ra được việc tham ô của gia tộc Marcurs, việc buôn bán chất cấm và nô lệ của cha Rosabella đã bị hắn ta phát hiện ra được. Nhưng vì chưa tìm đủ bằng chứng cụ thể nên anh ta không thể vạch trần nó ra dù sao thì gia tộc Henry cũng là một gia tộc lớn. Việc anh ta vạch trần một gia tộc lớn mà không chuẩn bị trước là điều rất khó, nếu thành công thì thanh danh anh ta sẽ vang dội nếu thất bại anh ta sẽ trở thành trò đùa cả đế quốc.

" Điện hạ, khi chúng ta nói chuyện thì ngài có thể giữ một khoảng cách nhất định được chứ ạ". Tôi cười hòa nhã lấy tay đẩy hắn ra khoảng cách mà tôi cho là an toàn.

" Cái gì cơ! ". Anh ta khó hiểu nhìn tôi.

"Tôi cảm thấy thính giác của mình vẫn ổn khi điện hạ đừng từ khoảng cách này nói chuyện với lại... tôi bị dị ứng khi đứng gần người khác"

" Ha, Rosabella ý cô là tôi khiến cô bị dị ứng à! Cô đổi cách thu hút khác với tôi rồi à"

" Bất cứ trò mèo nào của cô cũng không khiến tôi yêu cô đâu nhìn nhận rõ bản thân mình đi" Anh ta nắm chặt cánh tay bên phải của tôi. Lời nói của anh ta lạnh toát như từng con dao găm đâm trên da thịt vậy nếu như người nghe được là Rosabella chân chính thì tôi nghĩ cô ấy sẽ khó mà chấp nhận được lời nói ấy.

" Điên hạ, ngài làm tôi đau đấy ạ". Lực tay anh ta siết chặt lấy cánh tay của tôi khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.

" Đau ư, không phải cô thích nhịn đau lắm à". Anh ta cười khuẩy tôi, hành động này của anh ta không biết đã làm với Rosabella bao nhiêu lần rồi.

" Là Thái tử của đế quốc mà cư xử thô lỗ với con dân của mình như vậy sao. Lẽ nào ngài thích hành hạ những kẻ yếu hơn mình đặc biệt là phụ nữ". Tôi hất tay anh ta ra, lạnh lùng quát thẳng vào mặt hắn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.