Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!

Chương 33: Công Nương Đào Hôn (32)



Cuối cùng thì chiếc chìa khóa của tôi cũng đã hoàn thành, tôi cảm ơn ông ta và hỏi ông ta cái giá của chiếc chìa khóa này. Ông ta xua tay nói không cần và đuổi chúng tôi đi để ông ta được yên tĩnh uống rượu. Việc này làm tôi có chút khó xử, tôi không muốn nợ ân tình của ai, thế là tôi kêu Amory bỏ tiền vào chỗ nào đó trong nhà ông ta sau đó chúng tôi cũng chạy thật nhanh ra để tránh ông ta đuổi theo trả lại.

Ra khỏi khu ở chuột, chúng tôi không bắt xe ngựa về một quán rượi gần đó ngồi nghỉ chân. Việc chạy lúc nãy đã làm tôi phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Bây giờ tôi chỉ muốn ngồi đâu đó để nghỉ ngơi một chút mà thôi.

" Cho chúng tôi 1 chai rượi là và hai ly nước bình thường" Amory nói với người phục vụ.

Anh chàng phụ vụ gật đầu và đi vào trong chuẩn bị. Một lát sau thì một chai rượi xuất hiện đặt trước mặt chúng tôi kèm theo đó là hai ly nước.

" Anh uống rượu buổi sáng?" Tôi hỏi

" Không. Cũng không thể ngồi không trong quán được " Anh ta cầm một ly nước lên uống

" Không có gì trong nước đâu " Đưa mắt nhìn tôi

" Không ai ở đây hạ độc tôi đâu. " Tôi cũng cầm ly nước lên uống để giải khát. Tôi khát khô cả cổ luôn rồi.

" Căn nhà ở con phố Z mà anh mua hãy dọn vào ở đi. Tôi cũng không muốn phải đến con phố YY để gặp anh nói chuyện " Tôi thả ly nước trên bàn

" Chúng ta có thể gặp ở khách sạn Beard vào cuối tuần" Anh ta nói

" Khách sạn Beard tôi không yên tâm " Tôi nói

" Căn dinh thự đó mà không có người ở thì sẽ bị bàn tàn là có ma đấy. Tôi cũng không thể tới đó ở được mà. Vì vậy chỉ có anh là lựa chọn ổn mà thôi " Tôi chỉ anh ta

" Nhưng tôi còn có người thân " anh ta thở dài

" Không sao, căn dinh thự đó do anh đại diện tên mình mua mà. Sau này có việc đến đó bàn chuyện cũng thuận tiện hơn." Nói rồi tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi

" Việc cửa hàng đành giao cho anh vậy. Cuối tuần sau tôi sẽ đến căn dinh thự đó để nghe anh báo cáo. Tạm biệt " Tôi quay người đi ra khỏi quán rượu

Cuộc gặp mặt của tôi vào sáng hôm nay với Amory kết thúc tại đây. Sắp đến giờ tôi hẹn với Moah rồi phải quay lại con hẻm mà lúc đầu chúng tôi đã hẹn.

Tôi và Moah trở lại thân phận như ban đầu. Sau đó chúng tôi đi ra khỏi con hẻm và đến chiếc xe ngựa mà Betram đang đứng chờ. Chúng tôi trở lại dinh thự và dùng bữa trưa, lần này tôi không trở về phòng của mình mà là nhờ Oliver đem tách trà ra hoa viên của dinh thự.

" Ký chủ ơi, lúc nãy sợ quá đi à " Moah ngồi trên vai tôi mà nói

" Có ai nhìn ra thân phận của em à " Tôi cầm hai bức thư lúc nãy lấy được từ người phục vụ ở khách sạn Beard

" Không có, nhưng em cảm nhận được có kẻ theo dõi mình suốt chặng đường em đi đấy ạ " Moah nói

" Quả nhiên là vậy mà " Tôi cười và nâng tách trà lên uống

" Chị biết " Moah ngạc nhiên

" Ừm "

" Tại sao không nói với em chứ, làm em cứ tượng hắn ta nghi ngờ em mà " Moah oán trách tôi

" Là thái tử theo dõi chị à "

" Chị không biết, để tránh bứt dây động rừng mới không nói với em đấy. " Tôi cười mỉm

" Ký chủ vậy mà lợi dụng Moah đấy " Moah dỗi quay mặt đi nơi khác

" Được rồi mà, em cũng là người giúp chị thực hiện kế hoạch mà sao lại nói là lợi dụng chứ "

" Huống hồ nhờ em mà chị chắc chăn có kẻ theo dõi Rosabella này mà, thế em có nhìn thấy mặt hắn không "

" Không có, em sợ bị lộ cho nên không quay đầu kiểm tra " Moah chớp đôi mắt đen láy của mình nhìn tôi mà nói.

" Ừm, làm tốt lắm " Tôi xoa đầu Moah.

Tiếp đến tôi mở lá thư được cho là buổi đấu giá tiếp theo ra xem.

Lá thư này có tiêu đề là ‘buổi đấu giá những thiên thần’, thời gian và địa điểm diễn ra là 2 tuần sau, tại nơi cũ vào buổi tối ngày đó. Mặt hàng đấu giá lần này chỉ có 3 sản phẩm mà thôi đó là: quả táo độc, vật cưỡi của thần và cuốn sách bí ẩn. Đây là tên của những vật phẩm ấy, cách đặt tên thật mỹ miều làm sao. Tôi đang thắc mắc vật phẩm đầu tiên là gì một quả táo bình thường ư, không, đến với buổi đấu giá ngầm thì không có gì là bình thường cả. Hiện tại suy nghĩ cũng chẳng đoán ra nó là gì tới ngày đó rồi sẽ biết vậy.

Tôi gấp lá thư này lại bỏ qua một bên sao đó tôi nhìn và cầm lá thư thứ 2 lên, người gửi đến chính là gã kỳ quặc mà đã đi chung với tôi vào ngày tham gia buổi đấu giá ngầm đầu tiên. Đột nhiên tôi có dự cảm là không nên mở nó ra đọc.

Ma xui quỷ khiến, tôi vậy mà đã xé nó ra và đọc bức thư ấy. Những con chữ trên bức thư được viết với những đường nét rất đẹp, màu mức in trên giấy đều đều từng nét bút của người viết. Nội dung của nó không có gì nhiều lắm, chủ yếu là lời cảm ơn và mời tôi tham gia cùng anh ta ở buổi đấu giá tiếp theo mà thôi.

Tôi cầm lá thư xếp lại sao đó bỏ qua một bên. Câu trả lời của tôi rất rõ, đó là từ chối lời mời tham gia cùng anh ta. Bởi vì anh ta cũng là kẻ khiến tôi cảm thấy khó chịu khi đừng gần, tôi không thích bất cứ ai gây ra sự khó chịu trong người tôi. Chưa kể đến việc, tôi và anh ta không biết thân phận của nhau vậy mà lại mời tôi tham gia cùng, rốt cuộc anh ta có mục đích gì đây. Là kẻ cử người theo dõi mình ư, không anh ta vốn chẳng biết tôi là ai nữa mà.

Dạo này có nhiều việc cần phải suy nghĩ thật đấy. Tôi thở dài

" Chị sẽ tham gia buổi đấu giá đó chứ " không biết cậu ấy biến đây ra một quả dây tây ăn nhóm nhép trước mặt tôi.

"Có, nhưng chị sẽ không đi cùng gã đàn ông của lá thư này " Tôi đưa lá thư của gã kỳ quặc trước mặt Moah, sau đó thì xe nát nó đi.

" Không ngờ trong thể giới này lại có kẻ thứ 2 làm chị khó chịu như vậy. Sang thế giới thứ 2 em sẽ kiến nghị cấp trên về việc rà soát lỗi nhân vật trong thế giới làm ảnh hướng đến sức khỏe người chơi " Moah cắn trái dâu tay và nói tiếp

" Lần đầu em thấy NPC gây khó chịu cho người chơi đấy. "

" Không có ai à "

" Không có, chị là người đầu tiên " Moah chỉ tay vào tôi nói

Người đầu tiên sao, tôi cứ tưởng sẽ có người đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, chán ghét, buồn nôn với một NPC nào đấy trong thế giới số liệu này như tôi chứ. Hóa ra tôi đặc biệt đến thế đấy, nhưng cảm giác khó chịu ấy khiến tôi vô cùng cảm thấy chân thực. Công tước Louis và gã kì quặc kia, tại sao hai người này lại khiến tôi cảm thấy khó chịu như vậy chứ. Rốt cuộc cơn khó chịu này từ đây mà có, có nhiều vấn đề diễn ra trong cơ thể tôi như vậy sao không ai có thể trả lời giùm tôi. Bản thân tôi phải tự tìm ra câu trả lời ấy…

" Nhưng mà vấn đề này rất khó kiến nghị lắm, phải có bằng chứng nói rõ cơ " Moah liếm tay nói

" Không cần đâu, em chỉ cần đóng tất cả cảm giác của chị là được, như em làm ở nhà tử tước Geogre vậy " Tay tôi vân vê miệng ly trà

" Lúc đấy chị đứng gần anh ta cũng không cảm thấy khó chịu hay buồn nôn gì. Nó vẫn tắt chứ " Tôi đưa mắt hỏi Moah

" Vâng, đến giờ em vẫn chưa bật nó lại ạ "

" Cũng tốt, nếu chị có bị thương hay gì cũng không cần cảm thấy đau " Tôi nhìn vào tách trà phản chiếu hình bóng của mình trong đấy

Tôi sợ đau à, tôi không biết nữa. Chỉ là không muốn vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.