Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!

Chương 72: Nơi Con Tim Rung Động (4)



Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, tiết thứ ba của ngày hôm nay bắt đầu.

" Sau khi học xong tôi sẽ chờ ở cổng trường, nhất định phải đến đó " Nói xong câu đó, cậu ta chạy vụt mất.

Tôi nhìn bóng dáng Nguyễn Minh Tề dần nhỏ lại.

" Xin lỗi để cậu chờ rồi, nhà vệ sinh nay đông quá " Lan Thanh đi ra và nói.

" Về lớp thôi, chuông reo rồi. "

Cô ấy đáp, sau đó chúng tôi cùng nhau trở về lớp. Một lúc sau thì giáo viên Anh văn cũng đến tiếp đến chính là chuỗi thời gian làm đề và sửa đề. Và môn cuối cùng của ngày học hôm nay chính là địa, hình thức học của nó cũng như mấy môn trước.

Đúng là học sinh sắp đến kì thi quốc gia thì việc của họ cần làm duy nhất một điều là học bài và giải đề. Vòng lặp này sẽ tiếp diễn tôi trong 3 tháng sắp tới đây. Tôi cũng hiểu được cảm giác có vài học sinh không thích đi học, tôi hiện tại cũng như vậy.

17h25p.m cả trường được tan học. Vô số học sinh ùa ra cổng trưởng như ong vỡ tổ vậy, cuối cùng thì cũng được thỏa mái rồi. Tôi nhanh chóng sắp xếp đồ đạt thật nhanh để được ra về.

" Ánh, chúng ta về chung nhe " Lan Thanh hào hứng nói.

" Được "

Lan Thanh tung tăng mà đi từ lớp học đến cổng trường, vừa đi cô ấy vừa kể rất nhiều chuyện thú vị ở trường cho tôi nghe. Giả sử như lớp kế bên hẹn nhau đánh lộn vào ngày mai hoặc có thể như hoa khôi của trường đang hẹn hò với bạn nào đấy bên khoa tự nhiên,…rất nhiều chuyện bát quái trong trường lần lượt từ miệng cô ấy nói ra.

Cô bé à, nên chăm học chút đi đừng có đi hóng drama của trường nữa.

" À còn nữa nhe…"

" Lưu Ánh " Tiếng của Nguyễn Minh Tề cắt ngang câu chuyện sắp kể của Lan Thanh.

" Lên xe đi, tôi chở cô về " Nguyễn Minh Tề nói tiếp.

" Tôi đang đi với bạn "

Cậu ta liếc nhìn về phía Lan Thanh.

" À, nếu như bà có hẹn rồi thì tôi đi trước nhe. Hôm khác chúng ta đi chung vậy " Nói xong, liền chạy rối rít ra khỏi cổng trưởng cũng không quên nhìn phía sau.

Sau đó thì tôi thấy cô ấy che miệng mà cười tủm tỉm. Chắc trong đầu cô bé này lại hiện ra kịch bản gì nữa đây.

Vẫn như sáng nay tôi tiếp tục lướt qua xe của Nguyễn Minh Tề.

Cậu ta thở dài ra mặt, sau đó thì vẫn đạp xe theo tôi nhưng lần này là đi ngang bằng với tôi. Vừa chạy cậu ta vừa luyên tha luyên thuyên rất nhiều. Tên này đúng là ôn ào thật đấy.

Và thế là một đạp xe và một đi bộ trở về nhà cho đến khi trời sập tối hẳn.

Tại nhà Nguyễn Minh Tề.

"Bé Ánh mau ăn nhiều vào đi con. " Bà Nguyễn gắp một lát bò mà đưa vào chén tôi.

" Không cần phải ngại, cứ coi như nhà của mình nhé " Bà ấy cười rất tươi nhìn vô cùng vui vẻ vậy.

" Con cảm ơn dì "

" Con với Minh Tề sắp thi rồi nhớ ăn nhiều vào để mà có sức khỏe chứ " Ông Nguyễn cũng đưa đồ ăn khác vào chén tôi.

" Bà à, lát chúng ta chơi bài hoa nhé " Bà Nguyễn nói.

" Được, được. Lát chúng ta cùng chơi " Cụ bà cười hớn hở hẳn khi nhắc đến sở thích của mình.

Bữa tối bên nồi lẩu thái thơm ngon ấy cứ thế trôi qua từng giờ.

Đã ăn ở nhà người khác nên cũng phải phụ giúp chủ nhà họ dọn dẹp chứ, mặc dù bà Nguyễn luôn từ chối sụ giúp đỡ của tôi nhưng tôi vẫn cương quyết phụ bà ấy. Thấy không thuyết phục được tôi nên bà ấy cũng không nói nữa, trong quá trình dọn dẹp thì bà ấy có nói một số chuyện cho tôi vui, đặc biệt bà ấy luôn nhắc đến Nguyễn Minh Tề.

Mặc gì dì phải nói với con về tên đó chứ.

" Haha, chắc trong lòng bà ấy nhận định Lưu Ánh là con dâu rồi đây " Moah nhai đồ ăn rộp rộp bên tai tôi.

" Tiếc là cô bé không có số được làm dâu nhà này. Chưa kể đến người mà con trai bà ấy thích lại không phải Lưu Ánh mà là nữ chính " Đây là những gì mà trong ký ức còn lưu lại, đó là nguyên nhân tại sao cô ấy không thích ai nhắc đến Nguyễn Minh Tề với bản thân mình.

Tôi vốn phụ giúp bà ấy xong sẽ trở về nhà nhưng bà Nguyễn lại giữ lại ngồi nói chuyện thêm, kế đến là một màn ngồi đánh bài hoa của người cao tuổi. Tôi vốn không hiểu cách chơi này nên chỉ có thể đứng ngoài nhìn. Sau 1-2 ván thì cụ bà ăn rất nhiều, niềm vui sướng của bà thể hiện rất rõ trên khuôn mặt ấy.

Tôi thở dài mà nhìn bà…

" Lên phòng tôi nói chuyện một chút " Nguyễn Minh Tề nói.

" Nói đây luôn đi " Tôi chóng cằm không nhìn cậu ta trả lời mà chỉ nhìn về phía sòng chơi bài hoa kia.

" Vậy tôi nói về việc cô ngất giữ đường ở đây nhe " Cậu ta khoanh tay nói.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta và đi cùng với cậu ta lên phòng nói chuyện. Mặc dù không nhìn lại phía sau, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những ánh mặt rực cháy đang nhìn về tôi.

Mọi người nên tập trung chơi bài hoa đi.

Phòng của Nguyễn Minh Tề không có gì nổi bật, cũng rất nhiều sách như nhà Lưu Ánh. Cậu ta còn tự treo một bức hình bự của mình ở trong căn phòng.

" Cậu có sở thích tự nhìn bản thân khi ngủ à "Tôi chỉ vào bức tranh bự ấy.

" Cái đó gọi là yêu bản thân sở thích gì chứ!" Cậu ta phản ứng mà nói.

Không phải thì thôi sao lại phản ứng thái quá đến như vậy.

" Có chuyện thì nói?" Tôi đứng khoanh tay mà nhìn cậu ta.

" Không phải hôm nay cô bỏ ngày ôn thi sau, đến đây tôi phụ đạo cho "

" Khoa bên tôi phát rất nhiều đề, cô tha hồ mà làm " Cậu ta chỉ vào đóng tài liệu chất chồng như núi mà nói.

" Không cần " Tôi thẳng thừng từ chối.

" Tôi phụ đạo miễn phí " Cậu ta bổ sung thêm.

" Không cần thiết, lần sau tôi sẽ học bù ở trung tâm thêm 1 ngày. " Tôi đáp.

Nghe vậy cậu ta cũng không nói gì thêm mà chỉ gật đầu sau đó nói tiếp.

" Cô với Nhi…hai người vẫn chưa làm hòa sao "

" Chuyện đó không liên quan tới cậu "

" Nhưng mà cô ấy rất muốn nói chuyện với cô " Cậu ta hấp tấp mà nói

" Dù sao hai người cũng đã là bạn 5 năm rồi, chuyện đó cũng coi như đã là quá khứ…"

" Quá khứ! Ý cậu là dù cô ta có làm nên lỗi lầm gì với tôi thì tôi cũng nên vị tha mà bỏ qua à "

" Nguyễn Minh Tề, để tôi nhắc cậu nhớ bài luận đó là của tôi do chính tôi sáng tác chứ không phải cô ta "

" Nó chính là chất xám mà tôi khổ cực để viết nó…" Đang nói giữa chừng tôi ôm ngực mà thở dốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.