Ở một trấn nhỏ thôn quê như vậy, rất hiếm khi có nhà nào đầu tư cho con mình học đàn, vì họ cảm thấy những điều đấy là vô bổ và lãng phí tiền bạc. Một cây đàn mua về có thể hơn vài triệu chưa tính phí đặt và giao về.
Mà nếu mượn đàn ở trường thì cũng không được, vì nhà trường sợ học sinh sẽ làm hư, không ai dám đảm bảo sẽ đền lại cho trường cả.
Cô bạn dãy kế bên nghe vậy mà nói:
“ Hay các cậu hỏi lớp trưởng đi, nhà lớp trưởng có đàn đấy. Lâu lâu tớ đi ngang qua nghe tiếng đàn từ trong nhà cậu ấy.”
Lan Thanh nghe vậy mà tràn trề sức sống trở lại:
“ Cảm ơn bà, tui sẽ đến hỏi thử “
Vừa dứt lời thì liền đứng dậy, chạy nhanh về phía bàn của Nguyễn Nam Phong mà hỏi. Cô bé này đúng là làm chuyện gì cũng gấp gáp, có thể để lát về hỏi cũng được mà.
Tôi không nghe bọn họ nói gì nhưng nhìn biểu cảm của Nguyễn Nam Phong thì đoán chắc cậu ta đồng ý lời thỉnh cầu của Lan Thanh. Vì cậu ta nhìn về phía tôi mà gật đầu.
Ngày hôm sau, khi học xong thì tôi và Lan Thanh cùng với Nguyễn Nam Phong đến nhà cậu ta. Ước tính từ trường đến nhà cậu ấy cúng tôi phải qua hai trạm xe buýt mà đến, nhà cậu ấy xa như vậy mà lần trước lại đưa tôi trở về nhà. Cậu nhóc này đúng là ra dáng nam nhi mà.
ngôn tình ngượcĐến trạm cuối cùng, đi thêm vài bước nữa thì chúng tôi đến nhà cậu ấy. Lan Thanh có chút bất ngờ với căn nhà đầy xa hoa, rộng rãi, thoáng mát không những vậy còn có người hầu làm việc trong nhà. Lan Thanh lắp bắp mà quay sang nói với Nguyễn Nam Phong:
“ Lớp trưởng cậu đây là đại thiếu gia sao!”
Nguyễn Nam Phong bình thản mà đáp:
“ Không đến mức vậy, mọi thứ đều bình thường mà”
Tôi tự hỏi liệu thằng nhóc này nói hai chữ bình thường từ trong miệng ra sao có thể bình thản đến thế. Nhìn kiến trúc ngôi nhà cũng hiểu cậu ta giàu đến mức nào rồi, nhưng dù vậy mà không kiêu chỉ khiêm tốn mà nói với
Lan Thanh.
Nguyễn Nam Phong nói:
“ Đàn ở trên lầu, các cậu đi theo tôi “
Tôi và Lan Thanh đi theo, mỗi bước đi Lan Thanh đi vô cùng cẩn trọng cứ như là sợ sẽ làm hư sàn nhà của Nguyễn Nam Phong vậy.
Nguyễn Nam Phong đưa chúng tôi đến một căn phòng, đó chính là nơi đàn piano được đặt ở đó. Trong này có một số chiếc cúp, bằng khen được treo trên tường, Lan Thanh nhìn mà không khỏi cảm thán:
“ Lớp trưởng cậu giỏi quá, đây tất cả đều là bằng khen của cậu sao!”
Nguyễn Nam Phong đến phím đàn bấm thử vài nốt, giọng cậu vẫn nhàn nhạt mà đáp:
“ Tôi chưa giỏi đến vậy đâu”
Cậu ta quay về phía tôi mà nói:
“ Có muốn đàn thử một bài không? “
Tôi gật đầu đồng ý, đi đến bên chiếc đàn mà ngồi xuống. Bàn tay tôi lướt nhẹ lên từng phím đàn, không hiểu sao lại thấy có chút thân thuộc với nó, tôi không hiểu cảm xúc này xuất phát từ tôi hay từ thân thể mà tôi tạm
trú. Tôi ngước nhìn về phía Nguyễn Nam Phong mà hỏi:
“ Bài nào?”
“ Bài nào cũng được “
“ Cậu và tôi?”
Nguyễn Nam Phong lắc đầu:
“ Tôi muốn nghe tiếng đàn của cậu”
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi khi nói câu này không hiẻu sao lại có chút ấm áp và đầy hữu tình.
Bàn tay tôi đặt lên phím đàn, tôi chơi một bản nhạc ngẫu nhiêu trong đầu tôi hiện ra, tiếng đàn du dương trong căn phòng. Mọi âm thanh bây giờ như đang nhường lại cho tiếng đàn của tôi vậy, lúc này cả cơ thể và linh hồn của tôi như đang hòa quyện vào bài nhạc, du dương, trầm bổng khiến người nghe có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong giai điệu đấy.
Bản nhạc kết thúc, bàn tay tôi dừng lại tại phím cuối cùng của nó. Tiếng vỗ tay bên cạnh tôi vang lên, đó là của Nguyễn Nam Phong:
“ Rất tuyết ”
“ Cảm ơn lời khen “
Lan Thanh cũng chạy đến mà khen tôi:
“ Hay quá, không ngờ tớ được cao thủ đàn cho hát đấy “
“ Chỉ bình thường mà thôi”
“ Sao mà bình thường được chứ, rõ ràng là nghe vô cùng chuyên nghiệp đấy. Được lắm, chúng ta phải cố gắng mà dành hạng nhất mới được “ Lan Thanh lúc này vô cùng hào hứng mà khí thế với cuộc diễn văn nghệ này.