Sự thật của vụ việc này đoán chắc chính là từ tay nữ chính gây ra, Lưu Ánh vốn không hề thấy sợi dây chuyền của cô ta bao giờ chứ đừng nói đến việc lấy nó. Còn Nguyễn Minh Tề thì luôn khăng khăng những điều nữ chính nói là đúng. Cậu ta luôn thích làm anh hùng để bảo vệ kẻ yếu, mà nữ chính cũng nhờ vẻ ngoài sự yếu đuối và thương hại đó mới có thể lấy được sự giúp đỡ của cậu ta.
Tôi nhàn nhạt trả lời:
“ Biết rồi ”
Sự kiện đó cậu ta không nhắc tôi cũng sẽ tham dự.
Vẻ mặt của Nguyễn Minh Tề có chút hớn hở, cơ mặt cậu ta được thả lỏng, nói:
“ Vậy sau giờ học chúng ta đi chuẩn bị quà được không?”
Nữ chính nghe thấy vậy nhanh chóng lên tiếng nói:
“ Minh Tế, sinh nhật của dì Nguyễn không biết tớ và Thiên Thanh có thể tham gia cùng không? Tớ cũng muốn chúc sinh nhật dì ấy”
Nguyễn Minh Tề không từ chối với lời thỉnh cầu đó:
“ Đương nhiên là được, vậy chúng ta hẹn tan học đi cùng đi. Lưu Ánh cậu…”
Đang nói nữa chừng cậu ta nhớ ra điều gì đó, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía tôi, sau đó lại có chút chột dạ nói với nữ chính:
“ Ái Nhi hay cậu đi cùng với Thiên Thành đi, tớ muốn bí mật chọn quà cho mẹ của mình”
Nữ chính nghe vậy mặt có chút buồn tủi:
“ Cả tớ cũng không thể biết sao?”
“ Bí mật sẽ thú vị hơn mà”
Nữ chính nghe vậy cũng không tỏ ra hơn dỗi gì, cô ta gật đầu đồng ý:
“ Vậy giờ tớ đi nói chuyện này với Thiên Thành đây, tớ đi trước nhe Lưu Ánh”
Cô ta nhanh chóng vòng ra sau tôi mà rời khỏi. Tôi liếc mắt một chút cô ta, cô ta không rời đi mà là núp vào chỗ nào đấy để nghe lén. Ha, có lẽ sợ tôi nói xấu gì đấy về cô ta với Nguyễn Minh Tề mà.
Nguyễn Minh Tề tiến lại gần tôi, giọng cậu ta lại căng thẳng một lần nữa:
“ Tôi biết cô không thích Ái Nhi nhưng vì là sinh nhật mẹ tôi nên tôi chỉ muốn mời bạn bè đến chút mừng mà thôi. Cô sẽ không để ý chứ?”
Có tiến bộ, cậu ta giờ cũng biết để ý cái nhìn và tâm trạng của tôi khi nhắn đến tên nữ chính đấy. Cứ tưởng cậu ta sẽ mãi là đầu heo nữa chứ.
“ Tùy cậu, nhưng tôi cũng muốn mời thêm bạn của mình đến cùng”
“ Được. Đó là ai vậy?”
“ Tới ngày đó cậu sẽ biết ”
“ Vậy hôm nay tan học tôi cùng cô đi mua qua cho bà ấy được không?”
Cậu ta lại hỏi vấn đề đó với thôi thêm lần nữa, cậu ta nghĩ nếu không rủ nữ chính đi cùng thì tôi sẽ đi chung. Nhưng đáng tiếc cho cậu ta là lối suy nghĩ đấy sẽ không diễn ra.
“ Tôi từ chối”
“ Tại sao? Rõ ràng Ái Nhi không đi chung với chúng ta, vậy tại sao cô không đi cùng?”
“ Chã phải cậu nói muốn bất ngờ à, nếu tôi đi cùng thì không còn gì mà bất ngờ nữa. Đồng thời việc, có cô ta đi cùng hay không thì cùng không liên quan đến việc tôi sẽ đi cùng cậu.”
Nguyễn Minh Tế biết bản thân không nói lý được, nên chỉ đành chấp nhận mà gật đầu và chỉ biết thở dài.
Tiếng chuông reo hết giờ nghỉ lại vang lên, trước khi đi về lớp Nguyễn Minh Tề không khỏi dặn tôi hứa phải tham gia buổi tiệc. Tôi gật đầu và hứa theo những gì cậu ta nói, thấy yên tâm nên lúc này cậu ta mới chịu về lớp.
Tôi đi đến nơi vị trí đứng nghe lén lúc nãy của nữ chính, cô ta cũng đã rời đi mất.