Món ăn mà trước đó bố của Nguyễn Minh Tề chuẩn bị vô cùng phong phú, hương vị của nó rất ngon. Bàn ăn đầy ắp thức ăn, cùng với đó là tiếng cười đùa của mọi người trong bữa tiệc, không khí vô cùng náo nhiệt. Trong bữa
tiệc, bà tôi bất chợt vỗ nhẹ lên tay tôi, tôi khó hiểu mà nhìn bà. Bà cụ cười hiền từ đáp:
“ Cậu bạn trai của con đẹp lắm?”
Câu nói của bà cụ khiến tôi như ngưng động tại chỗ, những người khác nghe được cũng hướng mắt về xem điều đó. Tôi điềm tĩnh nói rõ mối quan hệ:
“ Cậu ấy là bạn con thôi ạ “
Bà cụ nhìn Nguyễn Nam Phong đánh giá một phen, chậc lưỡi như tiếc nuối nói:
“ Tiếc thật đấy”
Bà cụ nói vậy rồi cũng không hỏi gì thêm nữa. Sau bữa tiệc chúng tôi cùng nhau dọn dẹp để cho những bậc phụ huynh ngồi chơi ở phòng khách. Vẫn như mọi khi, bà cụ lại rủ cả dì Nguyễn cùng chơi bài hoa, thậm chí Lan Thanh cũng bị bà lôi kéo vào cho đủ tay chơi cùng. Cô bé không những không từ chối mà còn háo hứng gia nhập, có vẻ là tay chơi chuyên nghiệp đấy.
Cả đám dọn dẹp xong thì rủ nhau ra trước sân vườn của nhà Nguyễn Minh Tề chơi, tôi vốn không có hứng thú đi cùng, nhưng vì điểm giá trị ác nữ mới đi theo bọn họ.Trừ tôi và nữ chính ra thì những người khác vào nhà để
lấy đồ ăn ra ngoài.
Bầu không khí chỉ còn lại tôi và nữ chính thay đổi, cô ta mở lời nói trước:
“ Bữa tiệc nay vui thật đấy, lâu rồi chúng ta không cùng nhau dự tiệc”
“ Vậy à, tôi thì thấy không thích nó lắm. Vì dù sao cũng có một con bọ ăn chung bàn khiến tôi rất khó chịu”
Nụ cười trên mặt nữ chính vụt tắt đi, giọng điệu khi nói ra vô cùng sắc bén:
“ Đừng xem thường người khác như vậy, Lưu Ánh”
Tôi cười phá lên, đi về phía cô ta, khiến cho khoảng cách của tôi và cô ta đã thu hẹp lại, tôi nói:
“ Không có nhe, bản chất của cô vốn là vậy mà.”
“ Vậy sao, bộ mặt này của cô nên để Nguyễn Minh Tề thấy, bạn thanh mai của cậu ấy vậy mà lại là kẻ xem thường người khác “
“ Tùy cậu, đừng nghĩ làm vậy sẽ đe dọa được tôi “
Cô ta nhìn tôi, cắn răng mà tức giận:
“ Cậu thay đổi rồi, cậu lúc trước không phải vậy”
Tôi khoan tay ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô ta:
“ Tôi của trước kia và bây giờ đều như nhau mà thôi. Người thay đồi là cô đấy Cao Ái Nhi”
Chỉ một giây nhỏ, tôi phát hiện được ánh mắt nữ chính nhìn về phía sau tôi. Tôi đoán chắc là đám người kia họ đang trở lại. Cô ta định sẽ diễn một màn khóc lóc đây, nhưng tôi sẽ không cho cô ta đạt được kế hoạch đấy.
Nữ chính tiến lại gần, nắm lấy tay tôi, giọng cô ta nhỏ nhẹ nói khẽ vào tai tôi:
“ Tôi nói rồi, do cô quá ngốc mà thôi. Tôi vẫn luôn không thay đổi”
Tôi ngước ánh mắt nhìn về phía nữ chính, nhếch miệng cười. Một tay khác của tôi nắm lấy tay mà cô ta đã nắm lấy tôi, nói:
“ Đúng vậy, do quá ngốc, nhưng có lẽ không phải tôi đâu”
Trong thoáng chốc nữ chính nghĩ gì đấy, cô ta cố vùng vẫy tay thoát khỏi tay tôi nhưng sức lực không đủ. Khi đám người trở về chỉ còn cách chỗ tôi đứng mấy bước chân, tôi thỏa mãn cô ta mà thả tay ra. Theo quán tính, cô ta không giữ được trọng tâm mà bị đẩy ngã lùi ra sau, cả tôi cũng theo quán tính cơ thể mà ngã lùi.
Tôi và cô ta đều ngã trên sân.
Trần Thiên Thành là người lao đến xem cho Cao Ái Nhi đầu tiên, vẻ mặt cậu ta vô cùng chấn kinh khi thấy được vết trầy xước trên tay của Cao Ái Nhi. Tiếp đến chính là Nguyễn Minh Tề chạy đến chỗ nữ chính hỏi han. Tiếp đến chỗ cô ta sẽ có thêm ai nhĩ…
À, là Nguyễn Nam Phong…cậu ta chắc chắn sẽ đến an ủi nữ