Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!

Chương 96: Nơi Con Tim Rung Động (25)



Khi nói, ánh mắt cậu ta hiện rõ sự chiếm hữu một cách công khai mà không thèm che dấu nó đi chút nào. Ánh mắt đó khiến trong người tôi vô thức cảm thấy chán ghét. Tôi muốn nói với cậu ta, rằng tôi không phải đồ vật nhưng lại

thấy không nhất thiết nói về điều đó.

Tôi phớt lờ ánh mắt đó và tiếp tục ăn táo của mình.

Sáng hôm sau khi đi học trở lại,nữ chính đã nhanh chóng hẹn tôi gặp mặt sau trường khi tan học. Tôi đến đúng điểm hẹn mà cô ta đã gửi đến cho tôi.

“ Điểm hiện tại của chị bao nhiêu rồi?”

Moah nhanh chóng trả lời:

“ Hiện tại là 80 điểm rồi ạ. Ký chủ định lấy trong lần này sau?”

“ Ừa, em giúp chị gửi một tin nhắn đến đám người nam chính và nam phụ”

“ Tuân lệnh ký chủ “

Đến sân sau trường, nữ chính đã ở đó. Không còn là vẻ mặt tươi cười như mọi khi mà là ánh mắt đầy căm hận, sự chán ghét của cô ta dành cho tôi thể hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi đi đến thân thiện mà chào hỏi cô ta:

“ Chào buổi chiều nhe”

Cô ta cố gắng nở nụ cười gượng gạo với tôi:

“ Sức khỏe của cậu đã tốt chưa? ”

“ Sức khỏe tôi sẽ tốt khi không thấy mặt cậu mà thôi ”

Cô ta trừng mặt nhìn tôi:

“ Thật ra khi thấy cậu tôi cũng không khỏe lắm đâu “

Tôi nhàn nhạt nói:

“ Vậy sao, tôi thấy cậu ở bên Trần Thiên Thành tốt lắm mà. Ăn của cậu ta, mặc của cậu ta, lợi dụng sự giàu có từ cậu ta. Tốt thật luôn đấy”

Cô ta nhìn tôi một cách mỉa mai:

“ Thì sao, chã phải cậu cũng có tất cả sao. À, cậu chính là đang ghen tị với tôi, ghen tỵ vì tôi có mọi thứ…”

Tôi nhanh chóng cắt ngang ý nghĩ tự cho là đúng của cô ta áp đặt lên tôi:

“ Ngại quá đừng tự bản thân suy diễn nữa. Cao Ái Nhi, chúng ta là hai người có thân phận khác nhau.”

“ Khác nhau, cô cho là mình thanh cao lắm sao!”

“ Thanh cao hay không tự cô biết, nói đi mục đích hẹn tôi ra đây là việc gì?”

Cô ta nhìn tôi nở nụ cười tà mị:

“ Chuyện cậu ngất xỉu ở nhà Minh Tề là kế hoạch của cậu à “

Tôi nhìn cô ta, quan sát kỹ từng động thái nét mặt cô ta. Cô ta chắc chắn lại đang giở trò gì rồi, là định ghi âm tôi và đưa cho Minh Tề biết, hay là dùng nó uy hiếp tôi biến nó thành nhược điểm của tôi. Tôi thừa nhận sự việc ngất xíu đấy cũng nằm trong kế hoạch của tôi, vốn định giả vờ mà thôi nhưng không ngờ lại thành thật. Nhìn biểu cảm này của cô ta, chắc đêm đó tâm điểm chú ý của mọi người đều về phía tôi rồi.

Tôi ầm thầm nở nụ cười, đương nhiên tôi sẽ không trả lời câu hỏi ngu ngốc đó của cô ta.

“ Một kẻ ngu ngốc luôn tự coi mình là thông minh nên gọi là kẻ ngốc thật sự hay gọi là kẻ khờ dại đây.”

“ Ý cô là gì?”

“ Tự cô phải hiểu chứ, thân phận của cô đó…”

Như đụng trúng vảy ngược, cô ta gào lên với tôi sự ức chế bao lâu này của cô ta nhanh chóng bộc phát một lần.

“ Cậu sẽ không bao giờ biết cái cảm giác mà hàng ngày phải lo sợ không có đồ ăn, lo sợ bị đánh đập, lo sợ bản thân có mùi của cống rãnh. Cậu có bao giờ hiểu được không mà nói thân phận với tôi, bản thân cậu đáng ra nên

thử cái cảm giác ấy.”

“ Cảm giác của một con chuột sống ở cống, cảm giác bị những kẻ biến thái nhìn theo, cảm giác ăn cơm thiêu sống qua ngày và cảm giác có phải một bà mẹ làm điếm, một ông cha nghiện ngập và một đứa em vô tích sự ”

“ Tôi chính là nhờ vậy mà có thể dễ dàng lấy được sự thương cảm của Nguyễn Minh Tề và Trần Thiền Thành. Cậu nói xem, nếu cậu cũng như vậy họ có thể sẽ yêu thương cậu như tôi đấy.”

Tôi khoanh tay nhìn cô ta một cách lạnh lùng:

“ Vậy cậu không có tình cảm gì với Trần Thiên Thành à, Nguyễn Minh Tề là bạn của cậu đấy. Cậu nói vậy không thấy cắn rứt lương tâm hay sao?”

Cô ta che miệng cười khúc khích:

“ Lương tâm? Thời đại này có sao? Tình yêu rẻ rách đó thì có thể cứu sống tôi à, có thể thay thế thức ăn sao, đúng là nhảm nhí thật sự.”

“ Bọn họ chính là kẻ muốn làm anh hùng bảo vệ kẻ yếu, mà tôi trùng hợp cũng là kẻ yếu để họ bảo vệ nè. Chả phải cậu lúc trước đến bắt chuyện với tôi cùng vì thấy tôi yếu đuối quá sao, mấy người đúng là giống nhau thật.”

Tôi thở dài nhướn mày nói:

“ Cảm động thật đấy, đúng là hoàn cảnh cậu khó khăn nhưng nó không phải lý do để cậu lấy nó làm cái cớ để có được sự đồng cảm thương hại của người khác. Để rồi lại lợi dụng nó, lấy ân báo oán với họ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.