Tôi Và Những Tên Dối Trá - Phiến Tử Hoà Ngã

Chương 4



Trước kia tôi không thường hay viết nhật ký, ngoài Tiêu Thận ra, không tìm thấy người thứ hai thật lòng nghe tôi tâm sự cả, nhưng đối với Tiêu Thận thì tôi lại ấp a ấp úng, nên quyển nhật ký dày cộp vĩnh viễn không bao giờ tiết lộ bí mật kia bỗng dưng trở thành bạn tâm tình của tôi. Quyển nhật ký như một người bạn, im lặng, kiên nhẫn, mặc cho tôi tỏ ra tức cười ngô nghê đến đâu, nó cũng đều chăm chú lắng nghe một cách chân thành, không hề nhếch mép chế nhạo.

Có một buổi chiều, trong tiết Sinh Học, giáo viên tập hợp những bạn tình nguyện đến vườn trường, nói chung tất cả mọi người đều chen chúc mà đi. Tôi cực kỳ mẫn cảm với phấn hoa nên ở lại ký túc xá học bài một mình. Tranh thủ nửa ngày thảnh thơi mơ mơ mộng mộng, tôi đắm đuối với nhật ký của mình xong bèn leo lên giường trùm kín chăn đánh một giấc, lâu rồi mới có một giấc ngủ ngon lành như thế này.

Đó giờ tôi đã ngủ là ngủ thẳng cẳng nhưng lần này trước khi tiếng chuông báo thức vang lên, tự tôi đã mắt nhắm mắt mở tỉnh lại. Cảm giác bức bối này… có kẻ đang nhìn mình chòng chọc, ánh mắt chẳng hề tốt đẹp hay mang thiện ý gì cho cam…

Đối mặt với ánh mắt sắc bén hoàn mỹ kia, tôi bừng tỉnh.

“Cậu, sao cậu lại ở đây!” thói quen ít khi khoá cửa phòng mắc toi.

“Cái mặt lúc ngủ háo sắc ghê chưa… Mơ gì hay đó?” cậu ta đầy châm biếm.

“Gì thì gì chắc chắn không phải mơ thấy cậu.”

Tôi chẳng buồn ngủ nữa, đứng lên mò dép ở dưới giường, khoé mắt lườm cái khoá cửa.

“Mơ Tiêu Thận hả?”

Lý Thiếu Phi cười lạnh ra vẻ ta đây hiểu hết làm lòng tôi không hề thoải mái chút nào, “Cậu nói bậy gì thế!”

“Hở? Tôi đọc cho nghe này.” cậu ta giơ tay lên sau đó lớn tiếng đọc. “Bàn tay của Tiêu Thận thật lớn, ấm áp vô cùng, bờ môi cậu ấy…”

Tôi như bị giáng một cú vào người, nhảy dựng lên kêu thất thanh, định đoạt lấy quyển nhật ký tội nghiệp mua ở vỉa hè cất giấu những bí mật thầm kín của mình đang bị mở ra.

Cậu ta dùng chút sức ngăn cản sự giãy giụa của tôi, thô bạo chà đạp quyển nhật ký dưới chân, day đi day lại hồi lâu, “Hoá ra anh không chỉ ngu ngốc mà còn háo sắc…”

Tôi giận run người, “Cậu… sao cậu có thể đọc lén…”

“Nếu không đọc, tôi sao biết ngữ như Tiêu Thận còn có thể dụ được anh.”

“Ra! Ra ngoài!”

Tôi mất đi lý trí, thô bạo vừa đánh vừa kéo cậu ta, muốn đẩy cậu ta đi. Người này, tôi không muốn gặp… con người… ác độc này…

Cậu ta không chịu lùi bước mà cứ sấn tới, xem chừng sức lực của tôi chẳng là cái đinh gì trong mắt cậu ta, “Tiêu Thận với anh đã đến mức nào rồi? Thấy anh chung thuỷ như vậy, đừng nói đã lên giường rồi nhé?”

Tôi trợn tròn mắt không tin nổi. “Cậu, cậu nói cái quái gì thế! Bọn tôi, bọn tôi đều là con trai, sao có thể…”

Lý Thiếu Phi “há” một tiếng cười ồ lên, “Là con trai thì không thể lên giường được sao? Đúng là ngây thơ. Thế tức là chưa làm gì? Tốt lắm, để tôi đây ra tay trước vậy.”

Rất nhanh tôi hiểu được “ra tay trước” là ám chỉ điều gì.

Đầu óc vì cực độ kinh ngạc mà nhất thời trống rỗng, nỗi sợ hãi vô hình chầm chậm dâng lên.

Cho dù có là đứa ngốc, tôi cũng biết lần này cậu ta xé rách quần áo tôi ý đồ không hề giống lần trước. Lúc bắt đầu còn quật cường gào thét, mắng mỏ rồi sau đó tôi chỉ có thể kinh hoàng cầu xin, vùng vẫy, rồi sau đó… Khi mặt bị ấn xuống giường, ngay cả chút tự tôn hay can đảm cũng biến mất từ lúc nào không hay, tôi không nén nổi mà bật khóc, khổ sở van vỉ cậu ta, thảm hại đến khó coi.

“Không được, không được! Lý Thiếu Phi, thả tôi ra, xin cậu…”

“Tôi sai rồi, Thiếu Phi, đừng làm thế… Tha cho tôi, không được…”

“Xin cậu, Thiếu Phi… Xin cậu… Không được…”

Cậu ta vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Như có lưỡi dao cùn liên tục đâm vào người, toàn thân tôi trở nên co rút run rẩy.

Tôi kêu thảm thiết tới mức màng tai cũng đau âm ỉ, “Không được! Tiêu Thận, cứu tôi! Tiêu Thận! Tiêu Thận! Cứu tôi, Tiêu Thận! Tiêu Thận…”

Cậu ta đưa tay lên bưng kín miệng tôi lại.

Không có âm thanh nào phát ra nữa.

Tôi cảm thấy… trong tim như có nơi nào… nứt toác ra…

Khi tỉnh lại trên giường chỉ còn lại một mình nằm giữa đống ngổn ngang. Trong phòng sao lại yên ắng như vậy, không một tiếng động, hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Qua một lát mới có thanh âm nức nở kỳ quái khàn khàn từ từ vang lên.

Không có ai ở đây cả. Âm thanh này… thì ra… là từ miệng tôi.

Kỳ thật, kỳ thật cũng chẳng có gì, chẳng qua hơi đau một tý… Đau cũng quen rồi, ngày trước khi bị cậu ta đánh trước mặt mọi người… cũng đau không kém. Máu… chảy ra… Lo gì chứ… tôi cũng thường hay chảy máu, là khi bọn họ lừa tôi đi sờ lưỡi dao… Hôm đấy còn chảy nhiều hơn bây giờ… Thật sự có gì mà phải đau khổ, tôi, tôi là con trai cơ mà… bị người ta đối xử như vậy, cũng có sao đâu… Tôi… Tôi…

Để ngăn tiếng khóc lại, tôi cắn chặt ngón tay của mình.

Mọi người lục tục quay về thấy tôi mang bộ mặt vô hồn đi phơi ga giường vừa mới giặt xong còn ướt nước, đều cười hỏi, “Tiểu Bạch, ngủ trưa còn đái dầm, bao nhiêu tuổi rồi hả?”

“Chậc, người ta phía dưới nhẵn nhụi thì đúng rồi còn gì…”

“Ờ há…”

Tôi hơi choáng váng, phơi ga giường xong liền tập tễnh bò lên giường. Chiếc giường đơn chỉ còn mỗi tấm ván gỗ, vừa nằm lên chợt thấy rét run, tôi co kéo chăn bao quanh người, răng lập cập va vào nhau.

“Ê, Tiểu Bạch bị bệnh hay sao ấy.”

“Chắc bị cảm rồi.” người nào đó nghe thấy tôi trong chăn không ngừng sì mũi vào giấy.

“Ngốc mà cũng bị cảm được à…”

Một câu không liên quan nhẫn tâm khép lại cuộc thảo luận dị thường về tôi.

Tôi nhắm mắt co lại thành một đống, không nhúc nhích.

“Kỷ Niệm, Kỷ Niệm?”

Có một đôi tay thật lớn phủ lên mặt tôi, tôi nhắm nghiền mắt không dám nhìn cậu ấy.

“Anh bị bệnh à? Nóng như thế…”

Tôi lắc đầu, ứa nước mắt.

“Có người bắt nạt?”

Càng dùng sức lắc đầu.

“Ngoan, đừng khóc.” cậu ấy nhẹ nhàng sờ mặt tôi. “Bị bệnh nên khó chịu lắm sao?”

Tôi vừa chảy nước mắt vừa lắc đầu nguầy nguậy. Tiêu Thận ngồi bên giường khiến lòng tôi rối loạn.

“Em đi lấy thuốc cho, nằm ngoan đừng vận động quá sức.”

“…”

“Không muốn uống thuốc à? Em ngồi với anh một lát cũng được.”

“…”

“Không cần em chăm sóc sao? Anh… không thích nhìn thấy em?”

“…”

“Thế à… vậy, em đi về đây.”

“…”

“…Em về thật đấy.”

“…”

Có tiếng Tiêu Thận đẩy cửa đi ra.

Lại yên tĩnh như trước.

Chỉ còn lại mình tôi.

Khóc thầm một hồi, cảm thấy trong lòng không còn khó chịu nữa, tôi lấy tay áo lau khô mặt, xuống giường muốn đi tìm Tiêu Thận.

Vừa rồi đối xử như vậy với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ buồn lắm. Tôi nên đuổi theo giải thích… hoặc thú nhận với cậu ấy…

Cậu ấy chưa từng dối gạt tôi, tôi cũng không thể nói dối cậu ấy…

Tiêu Thận thích tôi như vậy… Nhất định sẽ không khinh thường tôi…

Ngập ngừng trước cửa ký túc xá của bọn họ một lúc, trong nháy mắt dũng khí gõ cửa biến đâu mất.

Khẩn trương chỉnh trang quần áo xộc xệch, dùng mu bàn tay giụi giụi mắt, vừa định đưa tay lên bỗng nghe thấy tiếng Tiêu Thận cười.

Tôi thoáng bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.