Lúc này trong đầu tôi nhảy ra hàng loạt dấu chấm hỏi.
Giang Hạo đi tới chỗ tôi sau đó nắm lấy tay tôi kéo ra sau lưng anh, anh chắn giữa tôi và Đường Dịch, sắc mặt anh trông rất lạnh lùng.
“Có ý gì?”
Khoan đã, không phải Giang Hạo nói rằng không quen biết Đường Dịch sao?
Đường Dịch hơi nhướng mày, ngữ khí rất ngứa đòn “Thú vị.”
Giữa hai người này rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Bây giờ tôi mới để ý Giang Hạo đang mặc âu phục chỉnh tề, thân hình cao lớn chắn trước mặt làm tôi đặc biệt có cảm giác rất an toàn.
Nhưng dù có an toàn cỡ nào vẫn không che giấu được sự âm trầm.
Tôi nhẹ nhàng níu lấy tay áo của anh “Giang Hạo.”
Anh lập tức bình tĩnh lại, nghiêng người nhìn về phía tôi “Không sao.”
Sau đó anh lại liếc về phía Đường Dịch “Thử động vào cô ấy lần nữa xem tao có đánh gã.y chân mày không.”
Nói xong, anh liền kéo tôi ra ngoài.
“Giang Hạo.” Đường Dịch bỗng nhiên gọi anh lại “Tôi cũng không muốn xen vào việc gia đình của anh nhưng bố anh có nhờ tôi nói với anh rằng ông ấy vẫn luôn đợi anh về nhà.”
Giang Hạo dừng bước lại một chút, sau đó không thèm quay đầu lại mà tiếp tục kéo tôi ra ngoài.
Trước khi về, chúng tôi cũng không quên kéo người chị họ đang say quắc cần câu về nhà.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là Giang Hạo thế mà tự lái xe tới!
Không phải tài sản của anh đều đem đi thế chấp hết rồi hay sao? Vậy chiếc xe này anh lấy ở đâu ra?
Tôi có tò mò đến mấy thì vẫn không hỏi anh cái gì cả, bởi vì từ lúc ngồi vào xe, bầu không khí xung quanh lại đột nhiên trở nên im lặng khiến tôi có chút không chịu được.
Tôi quyết định phá vỡ sự im lặng này: “Cái kia… anh quen biết Đường Dịch à?”
“Đường Dịch?” Giang Hạo hỏi ngược lại tôi, một lúc sau anh mới cười khẽ “Thì ra hiện tại anh ta tên là Đường Dịch.”
“Anh quen anh ta sao?”
Giang Hạo lấy từ trong túi ra một hộp kẹo bạc hà. Tại sao lại có kẹo bạc hà á? Bởi vì gần đây anh ấy đang cai thuốc lá nên anh luôn mang theo bên mình một hộp kẹo bạc hà.
“Ừm, biết. Trước kia anh ta tên là Đường Tiểu Lộ, bởi một số lý do nên giữa chúng tôi có vài hiểu lầm nên từ đó anh ta luôn…”
Nói đến đây, Giang Hạo hơi ngừng một chút, anh lấy ra vài viên kẹo bạc hà ném vào miệng.
Trông anh có vẻ đang rất bực bội bởi vì anh đang nghiến răng nghiến lợi nhai mấy viên kẹo vừa nãy, ngay cả ánh mắt anh cũng tối hơn rất nhiều.
Mãi một lúc sau, Giang Hạo cuối cùng cũng nói tiếp “Anh ta luôn… cướp đi người tôi mà tôi quan tâm.”
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Nói như thế thì người Giang Hạo quan tâm… là tôi?
Nghĩ đến đây thì gương mặt tôi đỏ hết lên, đang muốn hỏi anh nói vậy có ý gì thì bà chị họ tôi bỗng nhiên ngồi bật dậy.
“Tôi muốn ói…”
Tôi:… Được đấy chị gái.
***
27.
Sau một hồi vật lộn thì chúng tôi cũng đưa chị họ an toàn về tới nhà.
Cả người tôi lúc này đầy mùi rượu, bầu không khí ngượng ngùng ban nãy đã sớm tan thành mây khói. Tôi thúc giục Giang Hạo mau mau về nhà, anh lại đột nhiên nghiêng người sang chỗ tôi, ngón cái cái nhẹ nhàng vuốt má tôi.
“Anh ta hôn em ở đây?”
Tôi hơi sửng sốt, lúc sau mới hiểu được anh đang nói tới Đường Dịch.
Tôi hơi do dự gật nhẹ đầu “Ừm…”
“Còn hôn chỗ nào nữa không?”
Không hiểu nổi tại sao tôi lại căng thẳng đến mức không dám thở mạnh “Không… không có.”
“Thật sao?”
Lời nói của anh ấy dường như có ý cười, Giang Hạo lại xích tới gần tôi hơn. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi từ từ chuyển xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở môi tôi.
Tôi căng thẳng đến mức nín thở.
“Thật?” Giọng nói của anh khàn khàn, hơi thở của anh tràn ngập mùi bạc hà tươi mát cứ thế quấn lấy tôi.
Tôi cứng ngắc gật đầu.
Lúc này môi tôi và môi anh đang cách nhau cực kỳ, cực kỳ gần, gần đến mức chỉ cần tôi hơi nhúc nhích là sẽ hôn lên môi anh.
Tôi vô thức nhắm mắt lại…
Nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thấy nụ hôn mà tôi chờ đợi xuất hiện, thay vào đó là âm thanh Giang Hạo thắt dây an toàn.
“Về nhà thôi.”
Tôi:… chắc chắn là anh cố tình!
Mẹ kiếp! Là tôi tự mình đa tình!
Suốt đường về nhà, tôi cứ thất thần như người trên mây. Lúc về tới nhà thì tôi không thèm liếc mắt nhìn Giang Hạo lấy một lần mà chạy nhanh về phía phòng ngủ.
Từ Nhiên ơi là Từ Nhiên, chị họ mày say rượu chứ có phải mày đâu mà?
Vào ban đêm, tôi cứ lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được.
Cứ nhắm mắt lại là trong đầu tôi hiện lên cảnh bản thân đang ngây ngốc chờ được Giang Hạo hôn.
Tất cả là tại chị họ làm cho trong xe toàn mùi rượu khiến cho tôi nhất thời không được tỉnh táo.
Phải, chắc chắn là vậy.
Cứ nằm nghĩ tới nghĩ lui như thế thì tôi đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ở ngoài phòng khách.
Đã trễ thế này rồi mà Giang Hạo còn đi đâu?
Tôi có hơi không yên tâm nên quyết định gửi tin nhắn cho Giang Hạo.
Tôi: Anh ra ngoài à?
Giang Hạo: Ừm, tôi có chút việc. Tiếng động lớn quá làm em thức à?
Tôi: À không phải đâu.
Thật ra tôi rất muốn hỏi anh có chuyện gì nhưng do dự hơn nửa ngày lại chỉ gửi cho anh một tin nhắn.