Từ sau vụ Đường Dịch đột ngột hôn tôi, tôi luôn cảm thấy thái độ của Giang Hạo đối với tôi biến hoá 180 độ.
Cụ thể như: hằng ngày thúc giục tôi tan làm liền về nhà, sau đó anh sẽ chào đón tôi về nhà bằng bữa tối thịnh soạn.
Cũng không biết Giang Hạo học từ ai mà tay nghề nấu ăn của anh ngày càng ngon miệng, tôi thậm chí không có tự tin để tranh việc nấu ăn với anh nữa rồi.
Nói thật chứ Giang Hạo như vậy khiến tôi không khỏi cũng có cảm giác rung động.
Khoảng thời gian gần đây, mẹ tôi rất hay hỏi chuyện của tôi và Giang Hạo.
Hỏi tôi tại sao lại yêu nhau, làm thế nào mà có thể chung sống hoà thuận với nhau, thậm chí là làm thế nào để có thể giảng hoà với nhau mỗi khi giận dỗi.
Tôi quyết định lấy những chuyện Giang Hạo gần đây hay làm, rồi thêm miếng mắm dặm miếng muối và kể cho mẹ tôi nghe.
Mẹ tôi nghe tôi kể xong thì có vẻ vui lắm, nhưng không hiểu sao tôi lại chỉ cảm thấy có chút chua xót chứ không vui mừng cho lắm…
Những điều mà tôi nói thật ra tôi cũng không chắc đó có thật sự là tình yêu hay không. Hay chỉ là anh đang cố làm tròn trách nhiệm của một người “bạn trai”? Tôi thật sự không biết.
Có lẽ sự thật chỉ là Giang Hạo bất đắc dĩ nên mới phải thuê nhà cùng tôi.
Mối quan hệ như vậy thì thường rất mong manh và ngắn ngủi.
Tôi vội hoàn hồn rồi tiếp tục kể cho mẹ tôi nghe Giang Hạo quan tâm tôi như thế nào, chuẩn bị bữa tối cho tôi tỉ mỉ như thế nào.
…
Cũng đã được một thời gian khá dài, thời hạn hợp đồng giữa tôi và Giang Hạo cũng sắp phải kết thúc.
Tối hôm đó, tôi vẫn tỏ ra bình thản thưởng thức bữa tối mà Giang Hạo nấu, đang lúc trò chuyện với anh về vài chuyện thú vị trong công ty thì anh ấy lại đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi “Từ Nhiên.”
Tôi giật mình “Sao vậy?”
Giang Hạo hơi dừng một chút, dường như anh đang không biết nên mở miệng nói chuyện này cho tôi như thế nào. Một lúc lâu sau, anh mới nói “Sắp tới chắc anh sẽ dọn đi… “
Tôi sững sờ nhìn gương mặt anh. Trái tim tôi như vỡ vụn thành từng mảnh, từng mảnh, tôi không nghe được anh nói gì nữa trong một lúc lâu.
Đầu óc tôi như bắt đầu tua về quá khứ… anh ấy bỗng nhiên có xe hơi và cũng trở nên bận rộn hơn…
Ha, tôi quên mất, anh là ai cơ chứ? Anh là Giang Hạo, anh ấy và tôi vốn dĩ không cùng chung một thế giới, chúng tôi vốn dĩ không thể ở bên nhau…
Đôi môi của anh mím chặt lại, một lúc sau mới nói tiếp “Chúng ta…”
“Tôi biết rồi.” Tôi vội ngắt lời anh, cố gượng cười “Chuyển đi thì chuyển đi thôi, sao anh lại làm cái vẻ mặt nghiêm túc dữ vậy? Tôi cũng không cấm được anh.”
Ánh mắt anh cứ nhìn tôi chằm chằm như muốn tìm kiếm thứ gì đó, tôi cảm giác được liền vội dời ánh mắt sang chỗ khác.
Ngay cả khi tôi không cho anh chuyển đi thì sao chứ? Có tác dụng không?
Hốc mắt tôi đỏ lên, tôi hốt hoảng đứng bật dậy.
Tôi lục lọi phòng khách một vòng rồi do dự hỏi anh “Hay là… chúng ta uống chút bia đi?”
Giang Hạo có vẻ không ngờ được việc tôi muốn uống bia cùng anh lúc này, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại rồi nở nụ cười nhẹ.
“Được thôi.”
***
29.
Uống rượu để tỉnh táo hơn sao? Đây chắc chắn là ý định ngu ngốc nhất cuộc đời tôi.
Ờm, thật ra tửu lượng của tôi thấp đến đáng sợ, và tất nhiên bây giờ tôi không còn tâm trí nào để nhớ tới việc này.
Nhưng vừa uống hai lon thì tôi đã thấy Giang Hạo biểu diễn được thuật phân thân rồi.
Tôi híp mắt, nói với giọng điệu say mèm “Anh đừng có mà lắc lư qua lại trước mặt tôi nữa.”
Giang Hạo giật mình “Say rồi?”
Đầu ngón tay ấm áp của anh chạm vào trán làm cả người tôi trở nên tê dại.
Chắc say thật rồi vậy nên má tôi mới nóng thế này.
Tay anh chỉ hơi dùng sức mà tôi đã ngã ra sô pha rồi nằm dài trên đó luôn.
“Say thật rồi này.” Giọng nói trầm ấm của Giang Hạo mang theo ý cười, lại có chút bất lực mà nhìn tôi đang say mèm “Tửu lượng kém thế này còn dám rủ người khác uống bia?”
Tôi lập tức lắc đầu “Anh không phải là người khác…”
Giang Hạo dừng một chút “Vậy tôi là ai cơ?”
Tôi chớp chớp mắt “Anh là sếp tôi.”
Giang Hạo: …
Anh im lặng thật lâu sau mới lên tiếng “Từ Nhiên.”
Ánh đèn phòng khách chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh, đặc biệt là đôi mắt kia lại rất thần bí và đầy mê hoặc “Anh không muốn làm sếp của em nữa.”
Ngay khoảnh khắc đó, thứ tình cảm tôi cố gắng đè ép lại dâng lên trong lòng tôi.
Ý nghĩ không muốn Giang Hạo chuyển đi cũng theo đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Chóp mũi tôi lại chua xót “Nếu như… nếu như chúng ta thật sự yêu nhau thì tốt rồi.”
Xung quanh tôi bắt đầu quay cuồng rồi, tôi nhìn anh “Hay là, chúng ta thật sự…”
Bỗng nhiên anh đặt tay lên môi tôi, muốn tôi đừng nói nữa.
Trong phút chốc, tôi dường như đã biết câu trả lời của anh rồi.
Trong lòng tôi trở nên lạnh lẽo, lý trí tôi cũng tỉnh táo hơn không ít.
Bản thân tôi đúng là một đứa ngốc, tôi đang làm cái trò gì vậy?
Hốc mắt tôi lại từng chút một chuyển sang đỏ, tôi nhịn không được liền hất ngón tay đang đặt trên môi ra.
Nhưng lúc này anh ấy lại đột nhiên nở nụ cười ôn nhu.
“Suỵt, câu này phải để anh nói.”
Tôi trở nên căng thẳng đến mức không dám hít thở. Tôi sợ chỉ một động tĩnh nhỏ thôi thì cũng sẽ phá vỡ giấc mộng này.
Sau đó anh từ từ cúi xuống, ngón tay cái của anh vuốt ve má tôi.
“Từ Nhiên, chúng ta yêu nhau đi.”
––––––––
Phần 12:
Tôi và Giang Hạo cứ thế mà ở bên nhau tựa như một giấc mộng.
Về chuyện chuyển nhà thì cũng không nghe anh ấy đề cập tới nữa.
Sau đó, tôi có một khoảng thời gian cực kỳ hạnh phúc với Giang Hạo.
Mỗi ngày tan làm về, tôi đều có thể thấy hình ảnh Giang Hạo đang bận rộn trong phòng bếp.
Những lúc anh ra ngoài bận việc, khi trở về thì lúc nào anh cũng mang quà về tặng tôi.
Có thể là một bó hoa hoặc là một món ăn nào đấy rất ngon.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Có khi tôi nhìn anh rồi nghĩ tới chỉ mấy tháng trước thôi, chúng tôi vẫn chỉ là những con người bận rộn trong công ty mà không để ý tới đối phương. Không biết được rằng thế mà lại có một ngày chúng tôi yêu nhau.
Chỉ là còn rất nhiều chuyện về Giang Hạo mà tôi chưa hiểu rõ.
Thế nên khi Đường Dịch giới thiệu Tống Tuyết cho tôi, tôi mới nhận ra bản thân đã quá mất cảnh giác khi cứ mãi chìm trong sự cưng chiều của Giang Hạo.
Tống Tuyết chính là thanh mai trúc mã với Giang Hạo cũng chính là một trong những cô thiên kim nhà giàu đem lòng yêu anh.
Cô ấy lúc này đang ngồi đối diện tôi và mỉm cười “Cô chính là Từ Nhiên?”
Tôi siết chặt góc áo “Đúng vậy.”
“Cô có biết hết chuyện của A Hạo chưa?”
“Ý cô là…”
“Ồ, anh ấy không kể cho cô nghe sao?” Cô ta vén tóc ra sau làm lộ chiếc khuyên tai sang chảnh và đắt đỏ “Nguyên nhân khiến cho công ty trước của A Hạo phá sản là do bố của anh ấy đứng sau ra tay. Bây giờ anh ấy đã tìm được những chứng cứ về việc đó nên một lần nữa anh quyết định đầu tư cổ phần, chính xác là cùng bố ruột của anh đối đầu lẫn nhau.”
Cô ta nhướng mày nhìn tôi “Mà nhà Tống chúng tôi lại chính là một trong những nhà đầu tư quan trọng của Giang Hạo.”
Tôi cố gắng hết sức để bản thân trông có vẻ bình tĩnh “Cô Tống nói mấy chuyện này với tôi là có ý gì?”
“Ý gì sao?” Cô ta cười ngọt ngào nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng “Cô cho rằng chúng tôi vì lí do gì nên mới giúp anh ấy? Tất nhiên là vì tôi muốn gả cho A Hạo rồi~.”
***
31.
Ngay cả khi Tống Tuyết đã rời đi thì câu nói “Tôi muốn gả cho Giang Hạo” cứ luôn quanh quẩn trong đầu tôi.
Nói đến đây cũng thật là nữa cười, tôi vì cái gì mà không chịu xem lại bản thân mình chứ?
Thế là tôi rút hết tiền tiết kiệm mấy năm qua của tôi ra.
Một giây kia tôi nghĩ tới rằng nếu Giang Hạo chịu mở miệng nhờ tôi giúp đỡ thì tôi cũng sẽ không do dự mà đem toàn bộ tiền của tôi cho anh.
Nhưng tôi chỉ như một hạt cát ở biển thôi thì làm sao có thể so lại với Tống Tuyết chứ?
Trời đã bắt đầu tối, tôi đứng bên đường mặc kệ cho gió lạnh lẽo thổi tới, cuối cùng vẫn quyết định lấy di động ra gọi vào số của Giang Hạo.
“Nhớ anh à?”
Giây phút giọng nói của anh vang lên, mũi tôi ngay lập tức trở nên chua xót.
Tôi phải cố gắng lắm mới không khóc.
“Biệt danh của anh là A Hạo sao?” Tôi hỏi anh.
Anh hơi dừng lại “Em nghe ai nói thế?”
“Tống Tuyết.” Khi nói ra cái tên này, tôi không nhịn được mà thở dài “Giang Hạo, anh sẽ kết hôn với cô ấy sao?”
Giọng nói của anh bỗng trở nên lạnh lùng “Cô ta đã nói gì với em?”
Ngay lập tức, tôi không chịu đựng được nữa mà bắt đầu khóc nấc lên.
Tôi ngồi xổm xuống bên đường.
“Em đang ở đâu?”
Tôi im lặng không trả lời anh.
“Nói cho anh biết đi, được không em?” Giọng nói của anh cũng dần trở nên ôn nhu hơn “Mập Mập.”
Mười phút sau, Giang Hạo thở hổn hển xuất hiện trước mặt tôi.
Anh đứng ở nơi ngược sáng, ánh sáng sau lưng anh như càng trở nên rực rõ hơn, anh bước từng bước về phía tôi.
Tôi nhớ tới trước đó, anh cũng từ một nơi khác bước từng bước vào cuộc sống tôi rồi từng chút một chiếm được tình yêu của tôi.
Tình cảm dưới đáy lòng tôi như một con thú đi.ên dại mà kêu gào, quyết định sẽ không buông tay người đàn ông này.
Tôi nghẹn ngào nhìn anh “Giang Hạo, em cũng có một ít tiền tiết kiệm, mặc dù không nhiều lắm nhưng em sẽ đưa hết cho anh… Anh có thể đừng kết hôn với Tống Tuyết được không?”
Bước chân của anh bỗng dừng lại một lát rồi sau đó chạy nhanh tới ôm chầm lấy tôi.
Sau khi xác định mối quan hệ, chúng tôi quả thực đã ôm nhau rất nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ tôi lại có cảm giác mãnh liệt như lần này.
Rất ấm áp, mạnh mẽ, anh ôm chặt lấy tôi như thể cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tôi ra.
“Em xem anh là tiểu bạch kiểm* sao?” Giang Hạo đột nhiên mở miệng.
Tôi sửng sốt “Cái gì cơ?”
“Ai cho anh nhiều tiền thì anh sẽ kết hôn với người đó sao?”
Khi đặt gương mặt đẹp trai của Giang Hạo và từ “tiểu bạch kiểm” gần nhau, tôi đột nhiên rất muốn cười lớn.
Nhưng dưới bầu không khí kỳ lạ này cùng với biểu cảm nghiêm túc của Giang Hạo thì tất nhiên là tôi phải cố gắng nhịn cười rồi.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi “Đời nay anh sẽ chỉ chấp nhận một mình em, dù ai có đưa cho anh nhiều tiền hơn nữa thì anh vẫn sẽ không chấp nhận người đó.”
“Vậy còn Tống Tuyết? Cô ấy nói rằng gia đình cô ấy rất giàu có và sẽ kết hôn với anh…”
“Từ Nhiên.” Ngữ khí của Giang Hạo bỗng trở nên nghiêm túc “Anh đây là ký hợp đồng làm ăn thuần khiết, cô ta tính tình tiểu thư nên tự biên tự diễn thôi thế mà em cũng tin sao?”
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cố kiếm chuyện với anh “Anh mắng em!”
Giang Hạo sửng sốt “Anh…”
“Em không biết đâu, anh mắng em!!” Tôi cố ý quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới Giang Hạo “Rõ ràng anh cố ý quát em…”
Giang Hạo nhìn tôi nổi cơn kh.ùng mà chẳng nói năng gì cả nửa ngày, cuối cùng lại kéo tôi lên xe.
Tôi giật mình “Gì vậy?”
“Anh dẫn em tới một chỗ.” Giang Hạo không thèm quay đầu lại.Nơi Giang Hạo dẫn tôi tới chính là biệt thự của gia đình Tống Tuyết.
Tôi cứ thế luống cuống tay chân mà chỉ biết đi theo sau lưng Giang Hạo.
Tôi thề, nếu tôi biết anh dẫn tôi đến đây thì có ch.ết tôi cũng không chịu đi đâu.
…
Lúc này, Giang Hạo đang cùng với bố của Tống Tuyết hàn huyên thì bỗng nhiên quay sang đề cập với người đang cố gắng tàng hình – là tôi.
Anh nói “Đây là Từ Nhiên cũng chính là vị hôn thê của cháu.”
Tôi sửng sốt, tôi trở thành vị hôn thê của anh lúc nào vậy???
Bố mẹ của Tống Tuyết cũng không có biểu hiện gì gọi là quá ngạc nhiên, hai người vẫn rất bình tĩnh khen ngợi tôi một phen làm tôi có chút ngượng ngùng.
Sau đó, nội dung của cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh mấy vấn đề công việc, không hề liên quan gì đến chuyện tình cảm cá nhân.
Một lúc lâu sau, Giang Hạo mới nhắc tới chuyện của Tống Tuyết “Bác Tống, có lẽ bác cũng biết chuyện cháu chỉ xem Tống Tuyết là bạn bè nhưng Tống Tuyết lại muốn gả cho cháu… Hiện tại cháu đã có vị hôn thê là người mà cháu yêu nhất, cho nên…”
“Bác hiểu rồi, bác sẽ nói con bé có chừng mực hơn.”
“Vậy thì tốt rồi ạ.”
Giang Hạo nắm tay tôi chuẩn bị ra về.
Anh nghiêng đầu sang hỏi tôi “Bây giờ em tin anh chưa?”
Đúng lúc này bỗng có người gọi tên Giang Hạo, nhìn theo hướng của giọng nói đó thì thấy Tống Tuyết đang thở hổn hển chạy qua chỗ chúng tôi.
Tôi không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, lại vô thức nhìn về phía Giang Hạo xem nét mặt của anh.
Ai ngờ được Giang Hạo lại chỉ lạnh lùng nhướng mày “Cô đến cũng đúng lúc lắm.”
“Anh…”
“Cô Tống.” Giang Hạo ngắt lời cô ấy rồi nắm chặt lấy tay tôi “Đây chính là vị hôn thê của tôi, sau này xin cô đừng gọi tôi là A Hạo nữa, và cũng đừng đi quấy rầy đến cuộc sống riêng của chúng tôi. Hi vọng cô có thể phân biệt rõ chuyện làm ăn với cảm xúc cá nhân khác.”
Nói xong, Giang Hạo kéo tôi xoay người rời đi.
“Giang Hạo.” Tống Tuyết ở phía sau gọi anh “Cô ta không có đủ khả năng, ở bên cô ta thì anh sẽ không được hạnh phúc.”
Giang Hạo lập tức dừng bước, ngữ khí anh rất bình đạm “Người như cô thì không hiểu được hạnh phúc thật sự là gì đâu.”
Ngoài trời, gió đêm lạnh lẽo thổi tới nhưng Giang Hạo đang nắm chặt lấy tay tôi, bảo vệ tôi ở phía sau anh tựa như anh đang thay tôi chắn tất cả mưa gió lạnh lẽo này.
Dưới ánh trăng sáng, chúng tôi chậm rãi bước về phía trước cùng nhau.
Tôi biết chắc chắn trong tương lai sẽ có rất nhiều khó khăn, cũng sẽ có một “Tống Tuyết” khác nhưng miễn là có Giang Hạo ở bên cạnh yêu thương, bảo vệ thì tôi sẽ không sợ bất cứ điều gì.
Tôi không bao giờ quên được nụ hôn anh dành cho tôi dưới tán cây hoa quế đêm đó.
Anh nói rằng: “Mập Mập, phía trước dù có bao nhiêu khó khăn trắc trở thì anh chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay em, đời này kiếp này anh sẽ chỉ yêu mình em.”
Bạn thấy đấy, chúng tôi dù cách nhau ngàn dặm xa xôi, để gặp được nhau thì phải vượt qua muôn ngàn trắc trở.
Cuối cùng, vào một ngày đẹp trời nào đó, chúng tôi rồi sẽ gặp được nhau.