Hai con người không biết nấu ăn lại đi cãi nhau chuyện bếp núc?
Còn nữa, sao cái tên Giang Hạo này vẫn bướng bỉnh như ngày trước ấy nhỉ?
Rồi tại sao tôi lại ngu ngốc mà thuê chung nhà với anh ta?
Càng nghĩ càng thấy tức nên tôi quyết định ra ngoài ăn khuya.
Vừa mở cửa ra đã thấy trước cửa có một túi đồ.
Tim tôi bỗng nhiên loạn nhịp, cúi xuống nhặt lên xem thì thấy đó là một túi bánh mì.
Giang Hạo mua cho tôi sao?
Trong lòng tôi khó tránh khỏi cảm thấy có chút ấm áp, ừm, nếu anh đã có lòng như thế thì bà đây cũng không thèm tính toán chuyện vừa nãy nữa.
Ồ, còn dán giấy xin lỗi nữa à?
Tôi mở ra nhìn thì thấy những nét chữ mạnh mẽ và cứng rắn, từng nét một cực kì rõ ràng –– Xì dầu là xì dầu!
Tôi:…
Xin lỗi cái r.ắm! Cảm giác ấm áp hay loạn nhịp gì đó đều là giả hết! CMN Giang Hạo, cái tên ch.ết bầm này!!!
***
9.
Tôi bất lực lắm rồi nên chẳng thèm đối phó với cái tên trẻ con đấy nữa đây, thật đấy.
Đặc biệt là bây giờ tôi cũng đã có việc làm rồi.
Ngày nào cũng đi sớm về muộn, chăm chỉ làm việc chứ ai đâu mà dư hơi dư sức đi chọc anh ấy.
Cứ mỗi lần về nhà là tôi chỉ còn sức cho anh ta cái mặt xấu*.
Trái lại với tôi thì Giang Hạo vẫn cứ như cũ không có gì thay đổi cả.
Anh ấy rất ít khi ra ngoài và ngày nào cũng trốn trong phòng làm việc nhỏ đó làm cái gì đấy.
Thật ra tôi khá là thông cảm với anh ấy, từ trên đỉnh cao như vậy mà đùng một cái rớt xuống, nếu là tôi thì chắc đã không đủ dũng khí sống tiếp rồi.
Nhưng tôi cũng cảm thấy Giang Hạo không có nghèo khổ đến như vậy.
Bởi vì tôi nghe nói rằng gia cảnh của anh ấy không phải dạng tầm thường gì. Nếu anh ấy không thể gánh vác được thì vẫn còn có gia đình giúp đỡ thôi.
Còn về lý do tại sao anh ấy thà chịu cực khổ chứ không muốn nhờ gia đình giúp đỡ thì tôi biết đâu được chứ.
Giang Hạo theo tôi thấy là một người rảnh rỗi. Bởi vì sao? Vì dù có việc nhỏ như con kiến thì anh ấy cũng gửi tin nhắn Wechat cho tôi.
Nhìn lại trước đây Giang Hạo là một doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy mà bây giờ lại trở thành người thường xuyên nhắn cho tôi những việc nhỏ nhặt hằng ngày, quả thực làm tôi có cảm giác khó tả lắm.
Hôm nay lúc tôi đang họp ở công ty mới thì Giang Hạo gửi cho tôi một tin nhắn Wechat.
Giang Hạo: Thuốc lá trong tủ ở phòng khách là của em sao?
Gì vậy? Tôi có hút thuốc đâu?
Tôi dửng dưng trả lời: Không phải của tôi.
Giang Hạo: Vậy tôi hút đấy nhé?*
Tôi mặc kệ anh luôn.
Chắc là do người thuê nhà trước đó để lại, ai mà biết được đâu.
Lúc tôi tan làm, đang trên đường về nhà thì thấy điều gì đó.
Tôi thấy Giang Hạo đang ở trên sân thượng.
Anh ấy đang ngồi xổm ở sân thượng, xung quanh chân anh vương vãi đầy tàn thuốc.
Tôi bước đến ngồi cạnh anh ấy.
Tâm trạng tôi bỗng trở nên nặng nề, ánh mắt khi nhìn anh ấy cũng trở nên buồn phiền “Anh hút nhiều như vậy rất có hại cho sức khoẻ.”
Giang Hạo quay sang nhìn tôi, anh có vẻ hơi kinh ngạc vì trông tôi có vẻ buồn bực.
Tôi lại nói “Anh có tâm sự gì thì cứ nói cho tôi biết chứ đừng hút thuốc nữa, được không?”
Giang Hạo có vẻ hơi sững sờ.
Đôi lông mày đang cau lại của anh ấy cũng từ từ thả lỏng, đôi mắt anh ấy dịu dàng nhìn tôi.
Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói gì thì bầu không khí mới ấm áp được một chút đã bị tôi phá vỡ.
Tôi rơm rớm nước mắt nói tiếp “Thuốc lá này là tôi mua cho bố tôi nhưng quên đưa, bây giờ anh hút hết một nửa rồi còn đâu huhu.”
Giang Hạo:…
***
10.
Quà cho bố thì tôi mua lại cũng được.
Còn về phần Giang Hạo hút hết một nửa gói thuốc thì tôi quyết định để đó cho anh ấy nợ tôi một việc.
“Em ghét bỏ tôi lắm hả?” Giang Hạo cuối cùng cũng nhận ra điều này “Tôi nghĩ em đang hiểu lầm tôi điều gì đó.”
Tôi: “Đó không phải hiểu lầm mà là sự thật.”
“…”
Giang Hạo: “Vậy đó là chuyện gì?”
“Tôi phải sửa đi sửa lại tài liệu bởi vì mớ yêu cầu kỳ quặc và kén chọn của anh đấy, cái này không được, cái kia cũng không được. Mỗi lần thấy anh nhăn mặt nhăn mũi, chê tới chê lui là em chỉ muốn cầm tài liệu đập vào mặt anh!”
Giang Hạo:…
Tôi nói đến mức Giang Hạo tức giận bỏ vào phòng luôn.
Đã quá!!
Trời ơi, cuối cùng tôi cũng có thể nói những lời này trước mặt Giang Hạo!
Nhưng dù có nói ra thì vẫn không thay đổi được việc tôi vẫn chỉ là một người làm thuê cho người khác.
Sau khi Giang Hạo quay về phòng, tôi quay lại phòng khách, bật máy tính lên tiếp tục làm việc.
Công việc mới này của tôi rất bận khiến tôi phải thường xuyên tăng ca. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Một lúc sau thì Giang Hạo quay lại.
Anh đứng ở cửa, giọng điệu có chút oán giận “Hình như tôi chưa bao giờ bắt em phải tăng ca đúng không?”
Tôi chỉ quăng cho anh một cái liếc rồi tiếp tục làm việc, phớt lờ anh.
Anh ngồi xuống trước mặt tôi “Từ Nhiên, tôi nghiêm khắc với em cũng vì muốn em trở nên tốt hơn.”
Vẻ mặt của anh trông rất nghiêm túc làm cho những lời muốn mắng anh của tôi bị nghẹn lại trong cổ họng không tài nào phát ra được.
“Ừm cảm ơn.” Tôi cay đắng cảm ơn anh.
Giang Hạo như vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại chỉ thở dài rồi quay vào phòng.
Tôi ngây người nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhớ lại hồi đấy Giang Hạo là người như thế nào.
Nghĩ kỹ lại thì anh ấy tuy có hơi nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ yêu cầu tôi tăng ca. Có thể nói anh ấy cũng là một ông chủ tốt.
Tôi làm việc tới mức mí mắt mở lên không nổi rồi lăn ra ngủ tại chỗ luôn. Lúc tỉnh dậy thì thấy tôi được ai đó đắp chăn cho rồi.
Ánh đèn trong phòng khách ấm áp, Giang Hạo thì đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của tôi, ngón tay mảnh khảnh của anh liên tục gõ trên bàn phím máy tính, hình như là đang giúp tôi sửa lỗi.
Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác rất ấm áp và dễ chịu vô cùng.
Thấy tôi đã tỉnh, anh ấy quay màn hình máy tính qua cho tôi xem rồi chỉ ra những vấn đề tôi phạm phải trong đó và nói thêm một câu “Nếu em cứ làm như thế này, chắc chắn em sẽ bị sếp mắng.”
Tôi dời mắt khỏi màn hình máy tính đến khuôn mặt điển trai của anh và hỏi “Nếu là anh thì anh có mắng không?”
“Có.” Anh trả lời ngắn gọn “Nhưng bây giờ tôi không phải sếp của em.”
Bầu không khí im lặng trong chốc lát. Tâm trạng của tôi dường như có chút dao động.
Lúc đầu, tôi chỉ muốn ăn hiếp anh ấy thôi, nhưng bây giờ tôi lại… có hơi hối hận rồi.
Dù sau này anh ấy có sống tốt như thế nào đi nữa thì trong tim anh vẫn sẽ có một khoảng trống rất lớn.
Tôi ngu ngơ hỏi anh “Giang Hạo, sau này anh vẫn sẽ trở thành ông chủ sao?”