Tôi Và Thiên Kim Giả Đều Mang Thai

Chương 3



5.

"Có gì phải ghen tị với nữ tổng tài tập đoàn Vân Đường? Một người phụ nữ làm việc chăm chỉ như nào thì sau này không phải là cũng phải kết hôn à? Có khi cô ta là một người quái dị không có người đàn ông nào muốn nên mới phải liều mạng kiếm tiền như vậy đó."

Nhà Thanh diệt vong từ lâu rồi mà não của Thẩm Khê còn chưa mọc hết.

Mấy cô gái bên cạnh cũng đồng tình, tôi không khỏi nhếch mép, có bằng cấp không có nghĩa là có trí thông minh.

Thẩm Khê tiếp tục: "Tôi nói nè, phụ nữ ấy, quan trọng nhất là phải tìm được một người đàn ông tốt, như vậy mới là trọn vẹn."

Sau đó cô ta sờ cái bụng phẳng lì, đắc ý nói:

"Mấy người có biết tôi mang thai đứa nhỏ của ai không? Là thái tử gia ở Bắc Kinh, là con của Cố Khải, người thừa kế tương lai của Tập đoàn Cổ thị mà mấy người muốn vào."

Những lời này vừa nói ra, cả lớp đều sửng sốt.

"Thẩm Khê, lời cậu nói thật hay giả?"

Xem ra vẫn có người tỉnh táo không tin.

Thẩm Khê ưỡn bụng, khinh thường nhìn người vừa hỏi: “Đương nhiên là thật.”

"Trong mắt mấy người, tập đoàn Cố thị cao không thể với, nhưng trong mắt tôi thì lại rất bình thường. Đều là người trong vòng tròn cùng nhau chơi đùa."

"Mấy người cứ chờ đi, mấy ngày nữa sẽ nhìn thấy tin vui tôi và thái tử gia kết hôn, đến lúc đó tôi sẽ cho mấy cậu được diện kiến."

Đã nói đến mức này, mọi người tự nhiên cũng bắt đầu tin tưởng, bắt đầu một vòng tròn nịnh bợ.

Tôi mừng thầm.

Thẩm Khê đúng là không sợ bị lộ khi nói dối, đừng nói một cái Thẩm gia, cho dù mười cái thẩm gia cũng không thể so được với Cố gia, chỉ cần cô ta có một người bạn trong vòng này, thì đương nhiên sẽ biết, Cố Mục Sâm theo đuổi tôi mười năm là bí mật công khai trong cái vòng này.

Đang ăn dưa vui vẻ, đột nhiên có tiếng động ở cửa. Có một người phụ nữ trung niên hét lớn tên tôi.

"Thẩm Nhân, cô ở chỗ nào, tôi đến xem cháu trai tôi."

Cái quái gì vậy???

Tất cả bạn học trong lớp đều quay đầu lại nhìn tôi, Thẩm Hi cười chỉ vào tôi, vẻ mặt đắc ý: "Bác gái, đây là Thẩm Nhân."

Tôi biết bác gái này, là người đàn bà chanh chua nổi danh ở thôn bên cạnh, con trai côn đồ của bà ta tôi cũng có chút ấn tượng, nổi tiếng khắp nơi, ba lần vào tù, ăn trộm đồ, quấy rối quả phụ, cướp của, không chuyện xấu nào không làm.

Bà ta kích động nhìn tôi: "Nhân Nhân, bác gái tìm con đã lâu, mau theo bác về nhà, đi học có cái gì tốt, sau này đi theo bác làm ruộng, mỗi năm có thể kiếm được mấy ngàn tệ."

Ngay lập tức, lớp học vang lên tiếng cười.

Tôi kìm nén bực bội, xoa huyệt thái dương: "Bác gái, ai nói với bác là tôi có thai?"

Bác gái này lại rất thành thật: "Là Thẩm Khê gọi điện nói cho ta biết, ta lập tức tới đây, cô mau về dưỡng thai."

Vừa nói vừa định kéo tay tôi, tôi vội lùi lại mấy bước giải thích: “Bác gái, tôi không biết con trai của bác, tôi cũng không có thai!"

Thẩm Khê che miệng cười lạnh: "Thẩm Nhân, trước đây cô không giữ mình trong sạch, hiện tại lại ghét bỏ bác gái nhà nghèo? Sao cô lại ham hư vinh như thế hả?"

Bác gái cũng phụ họa: "Đúng đó, tiểu cô nương, cô không thể làm như vậy, con trai của tôi tốt như thế, sao lại không xứng với cô."

Tôi tức đến bật cười, gật đầu: "Bác nói không sai, bác đến tìm cháu trai, tôi nói cho bác biết cháu trai bác ở đâu."

Vừa nói tôi vừa đi đến chỗ Thẩm Khê kéo cô ta lại gần.

"Tôi không có thai, người có thai là cô ta, bác mang cô ta về đi."

Thẩm Khê đẩy tôi ra, mắng to: “Thẩm Nhân, cô điên rồi.”

Tôi khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: "Nếu tôi điên, tôi đã xé nát miệng cô rồi, đi khắp nơi tung tin đồn bậy về tôi có vui không?”

Thẩm Khê khinh bỉ liếc tôi, giễu cợt: “Cô có chứng cứ gì chứng minh tôi ung tin đồn nhảm, mấy ngày trước tôi đi bệnh viện khám phụ khoa nhìn thấy cô, cô cũng nôn, cô còn dám nói kia không phải là cô?” 

Tôi nheo mắt: “Bây giờ chúng ta đi bệnh viện kiểm tra luôn, cô có dám không?”

Thẩm Khê ương ngạnh: “Cô là cái thá gì, tại sao tôi phải đi bệnh viện kiểm tra cùng cô!”

Tôi tức giận cười: "Được, vậy bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát báo cáo các người tung tin đồn thất thiệt!"

Sau đó lại nhìn bác gái kia: “Bác cũng đừng đi, chúng ta cùng nhau đến đồn cảnh sát.”



Bác gái nghe được chữ đồn cảnh sát bị dọa sợ, vội vàng quay người rời đi, sợ lát nữa có người tới bắt bà ta, con trai bà ta thường xuyên ra vào đồn cảnh sát nên bà ta có chướng ngại tâm lý.

Thẩm Khê nhìn bác gái rời đi, vẻ mặt thất vọng.

Cô ta thấy tôi thật sự rút điện thoại ra, lớn lối nói:

“Thẩm Nhân, cô không cảm thấy bản than mình rất nực cười à? Cứ luôn không nhìn rõ thân phận địa vị của mình.”

“Đừng nhìn chúng ta hiện tại đứng cùng một chỗ, nhưng cô ở trong mắt tôi giống như hạt bụi, tôi chính là mây trên trời, còn cô chẳng qua chỉ là bụi đất có thể tùy tiện giẫm lên."

Tôi cười lạnh: "Được thôi, những lời này cô để đến đồn cảnh sát rồi nói tiếp.”

Sức của cô ta không khỏe bằng tôi, vừa định kéo cô ta đến đồn công an thì ngoài cửa lại có tiếng động, lại có người gọi tên tôi!

“Thẩm Nhân!”

6.

Ba mẹ tôi đến đây để đón con gái bảo bối Thẩm Khê, người đang mang thai đứa con của thái tử Cố gia.

Thẩm Khê lập tức giả bộ, ủy khuất nói: “Ba mẹ, Thẩm Nhân bắt nạt con.” Vừa nói cô ta còn vừa để lộ khuỷu tay, có vệt hồng do tôi bóp.

Tôi giải thích: “Ba mẹ, Thẩm Khê ở trường lan truyền tin đồn con mang thai, nên con đã……”

Còn chưa nói hết đã bị ba tôi tức giận ngăn lại: “Thẩm Nhân, sao cô lại ngỗ nghịch như vậy? Đừng làm Khê Khê mất hứng.”

Mẹ tôi cũng nhíu mày trừng mắt nhìn tôi: “Đồ vô dụng, nếu sớm biết như vậy tôi đã không sinh ra cô rồi.”

Một câu này chặn ngay miệng tôi.

Thẩm Khê đắc ý nhìn tôi, trong mắt tràn đầy thương hại cùng khinh thường.

Tôi không giải thích nữa, cái thân tình này thật làm người ta buồn nôn.

Tôi chỉ muốn rời khỏi cái nhà này.

Về đến nhà, ôi vừa mở tủ định thu dọn đồ đạc rời đi thì đầu óc bỗng quay cuồng.

Lúc trước đi theo bọn họ trở về cũng không phải không dự đoán được sẽ không láy được tình thương từ cha mẹ, vậy tại sao tôi phải tức giận?

Chả lẽ tôi ghen tị với Thẩm Khê?

Tôi lắc đầu, cực phẩm như này chỉ làm bẩn mắt tôi.

Vậy tôi cần phần thế lực gia cảnh dối trá của ba mẹ này sao?

Đáp án cũng là không.

Được rồi, đầu óc tôi bình tĩnh lại, lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong tôi càng bình tĩnh hơn, thanh danh của tôi đã bị bọn họ bôi đen, nếu cứ thế rời đi chẳng phải họ càng them vui vẻ hay sao?

Cho nên là, tôi không vui vẻ, cái nhà này ai cũng đừng mong được vui vẻ.

7.

Tôi đang đọc sách trong phòng, mẹ tôi hớn hở mở cửa bước vào.

“Mấy giờ rồi còn giả bộ đọc sách, mau xuống đi, người Cố gia tới rồi."

Tôi nhướng mày,, người Cố gia tới lại không chào hỏi trước với tôi?

Vì vậy, tôi đặt sách xuống để xuống nhà xem náo nhiệt.

Người hầu trong nhà đứng thành một hang, cúi đầu chin mươi độ, vẻ mặt ba mẹ nịnh nọt, hai má Thẩm Khê kích động đến đỏ bừng.

Khóe miệng tôi nhếch lên.

Còn tưởng nhân vật lớn nào, hóa ra chỉ là quản gia của Cố gia, tôi còn rất quen thuộc với người này đó, lúc tôi và Cố Mục Sâm cãi nhau là quản gia đã lái xe tới để đưa quà.

Quản gia vừa nhìn thấy tôi, mắt lập tức sáng lên, vừa định nói, tôi liền đưa ngón trỏ lên miệng "suỵt" một tiếng.

Có thể làm quản gia ở Cố gia thì cũng không phải người bình thường, ánh mắt lập tức rời khỏi người tôi.

Quản gia yêu cầu trợ lý đi theo đặt hộp thức ăn tinh xảo lên bàn.

Chậm rãi nói: “Tôi đặc biệt mang đồ ăn yêu thích của ngài tới đây, hi vọng ngài ăn xong sẽ có tâm trạng tốt.”

Mẹ tôi kích động nắm lấy cánh tay Thẩm Khê:

“Cố gia có tâm thật đấy, Khê Khê, con giỏi lắm!”

Ba tôi cũng kích động xoa xoa tay, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, như thể đã tính toán được xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền sau khi Thẩm Khê gả đi.

Thẩm Khê kiêu ngạo hất cằm: “Đương nhiên, đêm hôm đó con đã rất vất vả đó.”

Cái lời th ô tục này tôi nghe mà cũng có chút ngại.

Nhưng bố mẹ tôi không những không xấu hổ mà còn tự hào về điều đó, nhân cơ hội này bố tôi còn mắng tôi: “Còn cô đó, không biết tranh giành chút nào vậy? Nhanh học tập em gái cô một chút.”

Tôi miễn cưỡng đặt tay lên bàn, cười như không cười nói: “Ừ.”

Thẩm Khê ngồi ở trên ghế chính, sửa sang lại vẻ ngoài sau đó mới nói: “Mở ra đi.”

Quản gia không có động tác nào, nhìn nhìn tôi.

Tôi khẽ gật đầu, sau đó ông ấy mở từng hộp cơm ra, khóe miệng tôi lập tức nhếch lên.

Bánh mì nướng bơ, bánh tart quả sung, matcha chiffon... Cuối cùng là một bát súp chim bồ câu đơn giản.

Đây đều là những món tôi thích ăn.

Nụ cười trên mặt Thẩm Khê cứng lại, đây đều là đồ cô ta không thích ăn.

Mẹ tôi hơi kinh ngạch: “Khê Khê, sao lại thế này?”

Thẩm Khê lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Anh ấy còn chưa quen thuộc với con, cứ từ tiếp xúc là được rồi.”

GIỏi lắm, còn tự giải thích luôn.

Cô ta muốn cắn răng ăn vài miếng, nhưng lại do dự hồi lâu mới cầm nĩa lên, dù sao cô ta cũng sợ dị ứng.

Quản gia không để ý đến cô ta, lại rất hào phóng giới thiệu với tôi bát súp chim bồ câu này, nó được dì làm bếp ở Cố gia hầm trong sáu tiếng, hương vị thơm ngon và đậm đà, tôi rất vừa lòng.

Tôi cong mắt cười: “Vậy thì tôi sẽ không khách khí.”

Ăn ngon thật.

A, lâu lắm rồi mới được nếm thử tay nghề của dì, thật hoài niệm.

Thẩm Khê chán ghét nhìn tôi: “Chưa từng thấy qua đồ tốt nên đồ của người khác cũng ăn được ngon như vậy.”

Cha mẹ cũng hùa theo: “Ăn như quỷ chết đói thế hả.”

Nhưng mỹ thực bày ra trước mắt, những thứ khác tôi mặc kệ.

Khóe miệng quản gia giật giật vài cái, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.