Tôi Và Thiên Kim Giả Đều Mang Thai

Chương 7: Hoàn toàn văn



18.

Đột nhiên trong yến hội vang lên tiếng ồn ào.

Bảo vệ đi tới, thấp giọng hỏi: "Cố tổng, có một người phụ nữ tự xưng là mang thai con của Cố Khải thiếu gia, đang ở yến tiệc ồn ào, có nên đuổi ra ngoài không?"

Cố Mục Sâm nhìn tôi cười cưng chiều: "Xem trò vui đi."

Hôm nay là ngày cố Khải trở lại, cậu ta đã gầy đi rất nhiều, nếu như trước đây là một quý công tử trắng trẻo, thì hiện tại lại là một người đàn ông cơ bắp với nước da màu lúa mì khỏe mạnh.

Không nói đến cái khác, vẻ ngoài nhìn trông cũng anh tuấn đó.

Nhưng lúc này cậu ta lại không có mặt trong yến hội, hẳn là dang ở nhà vệ sinh.

Thấy tôi đến, nhân viên bảo vệ vội vàng nói:

"Thẩm tổng, bọn họ không nghe ai nói, không chịu ngồi trên ghế đợi mà chỉ muốn làm ầm ĩ ở đây."

Một tiếng "Thẩm tổng" làm ba mẹ tôi và Thẩm Khê ngây ngẩn.

Hôm nay tôi mặc một chiếc vát dài màu champagne đính kim cương, tóc búi cao, toát ra sự quý khí, trông khác hoàn toàn khác với trang phục thường ngày.

Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi: "Thẩm Nhân?"

Tôi mỉm cười gật đầu: “Là tôi, tôi đưa mấy đến phòng VIP nghỉ ngơi, lát nữa Cố Khải sẽ qua.”

Ban đầu, bọn họ còn có chút e ngại loại yến hội cao cấp này, nhưng sau khi thấy tôi tới thì họ như được tiếp thêm sức mạnh, càng không chịu rời đi.

Thẩm Khê nhìn ta ghen tị đỏ cả mắt: "Tại sao cô có thể tham dự yến tiệc này? Chúng tôi còn không có thư mời."

Những người xung quanh không khỏi cười thầm, nhỏ giọng nghị luận.

"Bây giờ còn có người không biết tổng giám đốc của Vân Đường sao?"

"À, bọn họ không ở trong vòng tròn của chúng ta, người bình thường đương nhiên không biết Thẩm tổng."

"Quần áo của họ trông cũng khá rẻ, đúng là không phải người trong vòng."

Trong phút chốc, khuôn mặt của ba mẹ tôi và Thẩm Khê đỏ bừng.

Vì yến hội hôm nay, bọn họ đã bỏ ra một số tiền lớn để mua quần áo xa xỉ, nhưng đều là kiểu bình thường chứ không phải đồ cao cấp, cho nên ở trong mắt những người ở đây đều chỉ là hàng vỉa hè.

Thẩm Khê giả vờ như không nghe thấy: "Cho dù cô là Thẩm tổng thì thế nào? Tôi đang mang thai con của Cố Khải, thái tử của tập đoàn Cố gia."

Câu nói này rất có tính sát thương, tiếng nghị luận lập tức an tĩnh trở lại.

Thẩm Khê lập tức trở nên tự tin, hếch lỗ mũi nhìn tôi: “Chỉ là tổng giám đốc tập đoàn Vân Đường, cô có thể so với tôi sao?”

"Ha ha ha."

Không biết là ai bị lời này của cô ta chọc cười: "Vị nữ sĩ này, bình thường cô không đọc báo à? Giá trị con người của Thẩm tổng hiện tại có thể so với tổng giám đốc Cố Mục Sâm rồi."

"Hơn nữa cả gia đình Cố gia đều rất thích Thẩm tiểu thư, Cố Mục Sâm thiếu gia cũng đã theo đuổi Thẩm tiểu thư hơn chục năm, nếu cô thật sự muốn vào Cố gia, thì phải có cái gật đầu của Thẩm tiểu thư mới được."

"Đúng vậy đấy, không biết dã nha đầu từ đâu ra, hài hước thật."

Thẩm Khê tức giận đến sắc mặt trắng xanh, lớn tiếng quát: "Còn dám nói bậy, chờ sau khi tôi gả cho Cố Khải sẽ cho mấy người đẹp mặt.

Lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: "Là ai bịa đặt đang mang thai con của tôi?"

Đám người trong nháy mắt tránh sang một bên, chính chủ Cố Khải mặt tràn đầy tức giận đi tới, khí thế làm cho người ta sợ hãi, Thẩm Khê cũng bị dọa tới mức im bặt.

Cố Mục Sâm chậm rãi bước đến gần tôi, thấp giọng nói:

"Vừa rồi anh hỏi Cố Khải, nó bảo căn bản không có chuyện này."

Nụ cười trên mặt tôi càng đậm, trong dự liệu, trò hay này lại càng hay rồi.

Thẩm Khê sợ hãi không dám lớn tiếng, chỉ có thể ủy khuất nói:

"Cố Khải, anh không thể làm như vậy, lúc đó anh uống nhiều rượu, em tới phòng anh, phòng không bật đèn, căn phòng tối om nhưng anh rất dịu dàng."

Mọi người vểnh tai lên bắt đầu ăn dưa.

Cố Khải cau mày: "Khách sạn nào? Khi nào? Nói rõ ràng, tôi phái người đi lấy video ngay!"

Thẩm Khê nói toàn bộ sự việc, hôm đó cô ta tình cờ ăn cơm ở khách sạn, nhìn thấy cậu ta uống rượu với bạn, sau đó vào phòng 302 nên sáng sớm đã lẻn vào.

Nói có đầu có đuôi làm mọi người cũng bắt đầu tin tưởng.

Cố Khải còn chưa nói chuyện, đúng lúc này, bên cạnh có một người phụ nữ thô kệch mặc đồ bảo an nắm lấy tóc Thẩm Khê, khinh thường nói:

"Ah, bảo sao tôi nhìn cô thấy quen mắt, hóa ra người lẻn vào phòng chồng tôi hôm đó chính là cô. Thế nào? Thể lực của chồng tôi tốt chứ?"

Mọi người lập tức cười vang.

Thẩm Khê đương nhiên không tin, điên cuồng hét lớn: "Không thể nào, cô lừa tôi."

Rất nhanh đã lấy được video giám sát của khách sạn. Cố Khải chỉ vào phòng 302 trong ba phút rồi ra ngoài ngủ ở phòng 305 đối diện. Mà vào lúc 2 giờ sáng, Thẩm Khê đẩy cửa phòng 302 ra, 4 giờ sáng mới rời đi. Mãi đến bảy giờ sáng, một người đàn ông cao lớn khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồ bảo an thong thả ra khỏi phòng.

Chân tướng sự việc đã được hé lộ.

Hơn nữa người ngủ với Thẩm Khê không phải đại gia nào, mà là một vệ sĩ 40 tuổi!!

Cố Khải rất tức giận nói sẽ kiện Thẩm Khê, đây không phải đúng lúc à?

Tôi cũng muốn làm vậy.

Tôi lấy đoạn video Thẩm Khê tung tin đồn mang thai bôi nhọ tôi ở trường, giao nó cho Cố Khải tìm luật sư giải quyết cho tôi.

Bằng chứng vững như núi, Thẩm Khê ngã ngồi trên mặt đất.

Vợ của vệ sĩ túm tóc muốn kéo cô ta đến bệnh viện.

"Cô dám lẻn vào phòng chồng tôi, cô phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chồng tôi, chồng tôi bị cô lợi dụng, cô còn dám sinh con ngoài giá thú, đi nhanh, đến bệnh viện bỏ đứa con riêng này mau."

Thẩm Khê hoàn toàn phát điên, trong lúc giằng co, cô ta nặng nề ngã xuống đất, muốn nhờ cha mẹ giúp đỡ nhưng cha mẹ cô ta đã sớm muốn tránh còn không kịp, thậm chí họ còn không nhìn thấy Thẩm Khê cả người bê bết máu.

19.

Nhà họ Thẩm loạn như cào cào. Rất thú vị.

Khi Thẩm Khê được đứa tới bệnh viện thì đứa bé đã mất do xuất huyết quá nhiều. Thẩm Khê phải cắt bỏ tử c ung, sau này không thể có con được nữa.

Sau ngày phẫu thuật, cô ta vừa tỉnh lại, thì đội ngũ pháp lý của Cố gia sẽ chờ cô ta ngoài cửa.

Về phẩn Thẩm gia, bản thân Thẩm gia cũng không phải giàu có gì lắm, hơn nữa mấy ngày nay Thẩm Khê tiêu xài hoang phí, tiền của trong nhà đã tiêu hết từ lâu, ba tôi thậm chí còn không trả nổi tiền lương cho nhân viên của công ty.

Vì vậy ba mẹ tôi đã đến gặp tôi điên cuồng cầu xin tha thứ.

Nhưng không ngờ họ lại kiện tôi ra tòa, nói rằng tôi là con gái ruột của họ nên phải có nghĩa vụ cấp dưỡng cho họ.

Khi tôi nhận được giấy triệu tập của tòa án, tôi cười đến vui vẻ, dẫn theo bộ phận pháp lý của công ty đến dạy cho bọn họ một bài học.

Ba mẹ tôi quỳ xuống trước mặt tôi xin xỏ: "Nhân Nhân, mẹ biết trước đây mẹ sai rồi, xin hãy giúp chúng ta, nếu không thì ba con sẽ bị ép đến nhảy lầu."

Tôi mỉm cười ngồi xổm trước mặt họ: "Tại sao các người lại không gả Thẩm Khê cho tên lưu manh trong thôn kia? Gia đình anh ta có hơn 100 vạn, cũng đủ để các người vượt qua khó khăn hiện tại."

Mắt ba mẹ tôi sáng lên, tôi đoán được họ sẽ làm gì.

Thẩm Khê thật sự rất đáng thương, nhưng không phải là cô ta nói muốn báo đáp ba mẹ hay sao?

Đối với những bạn cùng lớp kia, sau khi biết được tôi là tổng giám đốc của Vân Đường, họ bắt đầu tìm đủ cách thổi phồng tôi.

Đáng tiếc là tôi không phải Thẩm Khê ngu ngốc kia.

Tôi thẳng tay trực tiếp xóa bạn và chặn.

Sau đó tôi nghe nói là Thẩm gia thật sự định bán Thẩm Khê với giá cao, nhưng những chuyện hư hỏng kia của Thẩm Khê đã bị nhiều người biết, danh tiếng đều mất hết cho dù bác gái ở quê lên cũng không nhìn trúng cô ta, đến ba vạn cũng không muốn bỏ ra.

Cuối cùng, Thẩm gia phá sản, để kiếm tiền Thẩm Khê chỉ có thể ra ngoài bán da thịt, mắc phải bệnh tình d*c, bước lên con đường không lối về.

Còn ba mẹ kia của tôi thì cũng không có chỗ nào chứa chấp, già rồi cũng không có ai nuôi.

Cho dù có tính kĩ, thì đây cũng là ác giả ác báo, họ sẽ không thể trải qua tốt hơn Thẩm Khê.

Sau đó, khi Cố Mục Sâm cầu hôn tôi, anh lập tức muốn lấy ra 50% cổ phần của khách sạn tình lữ, trị giá hàng tỷ đô la.

Nhưng tôi không bị cám dỗ, thứ đồ như tiền nha, tôi có!

Nhưng dì Cố lại bưng cháo bồ câu đến cho tôi:

"Nhân Nhân, con đồng ý với Mục Sâm nhà dì đi, nếu bây giờ con cãi nhau với nó dì không có cách nào giúp con, nhưng sau này kết hôn rồi, thì dì có đủ lý do rồi."

Tôi cười cười, xúc cái nhẫn kim cương ra khỏi bát cháo bồ câu.

"Dì ơi, cái này có chút quá nha."

Dì Cố cười nhẹ: "Nói cho dì biết cháo này ăn có ngon ( tốt) không?"

Tôi ôm các tay của dì ấy: "Ngon (tốt)...........", tôi còn chưa nói xong, Cố Mục Sâm đã nhanh như chớp đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của tôi.

"Vợ ơi!"

TÔI:???

Cố Khải cũng bắt đầu làm nũng: "Thím ba ơi......đồng ý đi.........cháu không muốn đi Nam Phi nữa đâu."

Tội nghiệp đến nước mắt cũng rơi rồi.

Có vẻ như Nam Phi thật sự không phải là một nơi thoải mái cho lắm.

Vì vậy tôi vuốt tóc nó: "Được rồi."

Dù sao thì đây cũng là đứa nhỏ tôi nhìn lớn lên, tôi cũng không đành lòng để nó chịu khổ.

Tôi đúng là thím ba đủ tiêu chuẩn mà!

20.

Vào một ngày nắng ấm, cuối cùng tôi và Cố Mục Sâm cũng đã kết hôn.

Đám cưới rất hoành tráng, nó được tổ chức trên món quà đính hôn mà Cố Mục Sâm đã tặng cho tôi.

Đúng vậy, anh đã tặng tôi một hòn đảo hình trái tim.

Sau khi mua rồi cải tạo cũng mất tám năm.

Ở đây không có hạ thu đông, bốn mùa đều là mùa xuân, là mùa xuân tôi yêu thích nhất.

Anh nói là tôi là Thẩm Nhân tốt nhất trên đời, xứng đáng nhận được những điều tốt nhất trên đời.

Đúng rồi, tôi vẫn quên không nói cho anh biết điều này.

Thật ra là, lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã rung rinh trước anh rồi.

Con mồi chính thức luôn lấy thân phận thợ săn để xuất hiện.

Quãng đời còn lại, Cố tiên sinh của tôi, cùng tôi chậm rãi đi qua.

(HOÀN TOÀN VĂN)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.