Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính

Chương 3: 3: Gặp Hạ Thiên




Trịnh Thư Mỹ hoàn tất thủ tục đăng kí mất khoảng 30 phút, cô bước ra từ phòng giảng vụ, chẳng hiểu sao vài câu đối đáp đơn giản giữa Trịnh Thư Mỹ và người xem như là kẻ thù ở đời trước này lại khiến cô bận tâm đ ến vậy
Nét mặt của Tạ Tần khi nghe câu trả lời của cô lại có chút ngoài dự đoán
Trịnh Thư Mỹ không thể giải thích rõ cảm giác quái lạ mà Tạ Tần mang đến cho cô bây giờ là gì, chỉ cảm thấy không đúng lắm, anh ta không nên dùng ánh mắt thương hại đó nhìn cô.

.

Tạ Tần và Trịnh Thư Mỹ đời trước ngoài gặp nhau trên sàn giao dịch, hay những cuộc đấu đá ngầm tranh giành hợp đồng trên thương trường, và mối quan hệ “cậu trẻ-cháu dâu”, “bằng mặt không bằng lòng” thì chẳng có gì hơn nữa.

.

TạTần trong trí nhớ của Trịnh Thư Mỹ là tên khốn thông minh, độc đoán, anh ta và Trịnh Thư Mỹ là kẻ thù không cân xứng, vì điểm bắt đầu của anh ta vốn đã bỏ xa cô cả trăm triệu năm ánh sáng
Tạ Tần có cái nôi kinh doanh, được gia tộc hậu thuẫn, trời sinh lại rất nhạy bén và thông minh, anh ta là quỷ Satan trên thương trường mà người gặp người sợ
Và Trịnh Thư Mỹ cũng không ngoại lệ, mỗi lần Tạ Tần hớt tay trên khiến Trịnh Thư Mỹ khốn đốn đến mức sống dở chết dở, anh luôn dùng ánh mắt của bậc bề trên mà nhìn cô như nhìn lũ ruồi mọt nơi bùn lầy hôi thối đang giẫy giụa, khinh thường, châm biếm, ghét bỏ là những gì Trịnh Thư Mỹ có thể đọc được từ ánh mắt đó
Trịnh Thư Mỹ không hiểu tại sao bản thân lại trả lời như thế với Tạ Tần của đời này, có lẽ do gặp lại cố nhân cảm xúc nhất thời bộc phát, Trịnh Thư Mỹ cũng chẳng rõ, nhưng những lời đó là lời thật lòng
Trịnh Thư Mỹ thật lòng cảm thấy ông trời cho cô sống lại chắc chắn để cô chuộc lại lỗi lầm
Nhưng nghĩ kĩ lại cũng chẳng sao, theo như Trịnh Thư Mỹ đoán, hẳn là hôm nay Tạ Tần đến trường làm nốt thủ tục còn lại để hoàn tất việc du học
Từ nay về sau sẽ không gặp lại nữa.

.

Cô ra cổng với ly nước đá trên tay, bố Trịnh đã đậu xe chờ sẵn, trời giữa trưa nên cái nắng gay gắt chẳng chừa một ai, cả người bố Trịnh ướt đẫm mồ hôi khiến Trịnh Thư Mỹ không khỏi nặng lòng
“Ba, uống cái này đi”
Trịnh Thế Nam nhìn ly nước mát toàn những viên đá mát lạnh kia như nhìn thấy hồ nước giữa sa mạc, cổ họng vốn đã khô khốc, nhưng ông vẫn không quên dùng ánh mắt thăm dò nhìn con gái như thể xác nhận lại mình không già lẩm cẩm mà nghe nhầm, ông chưa kịp đáp lời thì Trịnh Thư Mỹ kéo đầu ống hút đặt trước miệng ông

“Trời nóng thế này, ba không muốn mau về nhà sao?”
“Về…vê….


Vừa mở miệng đã bị Trịnh Thư Mỹ tống ống hút vào mồm, nước đá mát lạnh từ vòm họng xuống thanh quản rồi đi thẳng vào bụng, mát vô cùng
Trịnh Thế Nam chỉ chạy một vòng nhỏ rồi quay về trường đợi Trịnh Thư Mỹ nên đã đứng đây khá lâu, ly nước mát này chính là vị cứu tinh của ông, theo như ông thấy, đây có lẽ là ly nước mát ngon nhất trên đời…
….

.

Trường học bắt đầu khai giảng vào đầu tháng 10, thời gian này Trịnh Thư Mỹ ở nhà rất ngoan ngoãn, nếu không có gì làm sẽ phụ mẹ cô trông quán
Lý Lệ chi mở một quán ăn nhỏ ở gần nhà, buôn bán cũng rất khá do là quán lâu năm, chuyên bán về các món ăn gia đình
Từ nhỏ đến lớn chỉ có Trịnh Kỳ Ngộ thỉnh thoảng ra giúp mẹ, Lý Lệ Chi còn muốn đuổi cậu nhóc về vì lo cho việc học tập của con, nhưng cuối cùng cậu nhóc vẫn ở đó là trưởng thành đến tận bây giờ, khách quen còn tưởng bà chủ Lý chỉ có một người con trai
Trịnh Thư Mỹ thì khỏi phải nói, vốn là người kiêu kì nên cô chưa từng ra đến quán giúp bà ngày nào, đột nhiên sốt cao tỉnh lại cô hoàn toàn thay đổi
Lý Lệ Chi có đuổi cỡ nào Trịnh Thư Mỹ vẫn ở lì trong quán, giúp bà dọn dẹp, tính tiền, bưng bê, nhiều khách ăn lâu năm là hàng xóm cũ khi nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ đều không khỏi ngạc nhiên mà mở to mắt
Nhìn con gái hết lòng giúp mình, nhớ lại Trịnh Thư Mỹ của mấy tháng trước, tim Lý Lệ Chi không khỏi mềm thêm một mảng.

.

Bẵng qua vài hôm, Trịnh Thư Mỹ câu được câu mất một mình vào thành phố nhập học, ở xóm của cô, trong đám trẻ cùng lứa chỉ còn mình cô đi học đại học nên ngày cô ra bến xe có không ít người đi theo
Tò mò có, ngưỡng mộ có, ganh tị có, luyến tiếc có…
Ông bà Trịnh đòi đưa con gái đi, nhưng Trịnh Thư Mỹ bảo không cần, phần vì xa, phần vì sợ ông bà phiền, Trịnh Kỳ Ngộ chẳng nói gì, chỉ giúp chị gái xách hành lí lên xe khách rồi lẳng lặng ra sau lưng ba mẹ lén nhìn theo
Khoảnh khắc chiếc xe dần lăn bánh, Trịnh Thư Mỹ mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài vẫy tay với mọi người, nụ cười của cô trong khoảng khắc ấy, chẳng hiểu sao lại khiến cho đám thanh niên gần đó thoáng ngây ngẩn, Trịnh Kỳ Ngộ còn hung hăn liếc mỗi tên một cái đầy cảnh cáo

….

.

Trịnh Thư Mỹ trên xe không ngủ được nên chỉ nhắm mắt để đó, trên tai cô đeo headphone lỏng lẻo đang phát một bài nhạc, bài hát có tên là “Hạnh phúc giản đơn”
N
Lời bài hát có một câu thế này
\~\~Người đời ca ngợi tình yêu muôn hình muôn vẻ, nhưng người đời quên mất nền tảng của tình yêu phải xây dựng trên sự vui vẻ
\~\~Người đời bảo rằng tình yêu phải có sự hy sinh mới mang lại hạnh phúc, nhưng mấy ai định nghĩa được hạnh phúc là gì…!!!
Chuyến xe dừng ở trạm sau hai giờ khởi hành từ đường quê lên thành phố, Trịnh Thư Mỹ cũng như bao người, khệ nệ hành lí cùng xuống xe
Đối với những đứa trẻ 18 tuổi lần đầu từ quê lên thành hẳn sẽ thấy thế giới này vô cùng rộng lớn, vô cùng náo nhiệt, tâm trạng cũng vô cùng phấn khởi, sẽ mang bao nhiêu khát khao, ước vọng mãnh liệt về một tương lai phía trước tươi đẹp đến nhường nào…
Nhưng Trịnh Thư Mỹ tái sinh này đương nhiên sẽ không có, bến xe cũng không cách trường học là mấy, nghĩ đến con đường này rất lâu đã không nhìn thấy, nên Trịnh Thư Mỹ đeo ba lô trên lưng, ở tay còn xách thêm túi lớn túi nhỏ mà ba mẹ cô nhất quyết dúi theo, một mình cuốc bộ về phía trường học
Trịnh Thư Mỹ vừa qua khỏi khúc cua, một chiếc xe đạp thấy sự xuất hiện của cô bỗng nhiên mất kiểm soát, người và xe không phản ứng kịp liền cứ thế từ trên dốc cao đâm thẳng vào cô đang từ phía dưới đi lên
Bam…Rầmmmm
“A.

.


Hiện trường thành một mớ hỗn độn.

.


“Xin lỗi, anh không cố ý, có sao không…???”
“Không sao, không sao.

.


“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh không nghĩ giờ này lại có người đi ở đây nên chạy hơi nhanh…”
“Không sao mà…”
Một người giải thích, một người câu trước không sao, câu sau không sao mà cứ thế đôi co cả buổi.

.

Người đi trên vỉa hè mà xe cũng tông vào được trên đời này chắc chỉ một mình Trịnh Thư Mỹ làm được
Rau củ, trái cây, đồ khô, mà bà Lý cẩn thận gói cho cô giờ đây lăn lóc khắp mặt đường
Trịnh Thư Mỹ không tiếc của nhưng tiếc tấm lòng của bà Lý nên không chú ý đầu gối đã bị rách một mảng rớm máu, hai khuỷ tay do chống xuống đường cũng trầy trụa không ít
Thanh niên đâm vào cô giữa trưa nắng còn mang xe đạp thể thao ra chạy, nhìn thấy đầu gối Trịnh Thư Mỹ thì cau mày, mặc kệ xe đạp còn lăn lóc mà đến bên Trịnh Thư Mỹ nói:
“Chỗ đó bị thương rồi, anh đưa em đến bệnh viện”
Trịnh Thư Mỹ nghe thế thì liếc nhìn chân mình, rồi cúi xuống đường nhặt đồ rơi vương vãi với biểu cảm gương mặt như kiểu
-Ờm, thấy rồi.

.

!! Rồi sao???
Thế nhưng cô vẫn lịch sự trả lời:
“Không có gì đâu, trầy ngoài da thôi”
Cô gái nhỏ mình đụng trúng nhìn sơ cũng chỉ mới 18-19 tuổi, xách khệ nệ thế kia chắc chắn vừa từ xa đến đây ở, Hạ Thiên liếc thấy sấp hồ sơ nhập học rơi ra ngoài liền biết ngay

Hạ Thiên không khỏi áy náy, thấy Trịnh Thư Mỹ dường như không thật sự quan tâm đ ến vết thương của bản thân, càng không quan tâm đ ến anh chỉ lúi cúi nhặt rau củ quả rơi vươn vãi trên đường nên càng sốt ruột
Hạ Thiên dứt khoát nắm lấy Trịnh Thư Mỹ từ đất kéo lên, khiến cô thoát giật mình lại đụng đễ chỗ đau
“Anh…làm gì vậy.

.

??”
“Tôi đã nói là không sao rồi mà”
Mặc Trịnh Thư Mỹ giẫy giụa, Hạ Thiên móc điện thoại từ trong túi quần bấm gọi, như chỉ qua vài giây, anh liền cất giọng:
“Lái xe đến gần trường tôi, đem thêm vài người”
Đánh mùi kì lạ, Trịnh Thư Mỹ càng giẫy giụa kịch liệt hơn, giữa trời nắng bị tông trúng đã rất phiền, câu trước câu sau Trịnh Thư Mỹ đều muốn đuổi người đi cho thoáng, ai nghĩ lại gặp phải người còn phiền phức bám dai như đỉa còn hơn cả cô, thế là Trịnh Thư Mỹ bất giác lớn giọng:
“Anh muốn làm gì? tôi đã nói không sao rồi thì đừng có đụng vào người tôi nữa tôi còn có việc phải đi”
Hạ Thiên thì vẫn thái độ hoà nhã như cũ đáp:
“Em đợi một chút, tài xế sắp đến, anh đưa em đi, vết thương trên chân đã chảy máu rồi kìa, em không biết đau à”
“Thế thì để tiền lại đi, tôi tự mình xử lí, thế này chưa tàn phế được đâu, không cần phiề….


“Thiếu gia, có gì dặn dò”
“Đem xe đạp tôi về nhà, giúp thu dọn chỗ này để lên xe, cái gì hư hỏng thì thống kê ra”
Hạ Thiên nghiêm mặt nói với đám người áo đen vừa đậu xe đã cấp tốc bước xuống đã cúi đầu đứng thành hàng, rồi quay sang Trịnh Thư Mỹ mềm giọng thuyết phục:
“Đừng có bướng, không muốn đến bệnh viện thì vào xe đi, anh giúp em xử lí, cứ dằn co mãi giữa đường cũng không phải cách, máu đã chảy thế kia nếu không mau xử lí sẽ bị nhiễm trùng mất
Em không muốn chân nữa à.

.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.