Không trung hôn hôn ám ám, trong sông Vong Xuyên, trên cầu Nại Hà, nhóm cô hồn dã quỷ thê lương gào thét, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Thiếu niên cao lớn dưới hoàng tuyền, hắn đang đứng tại biển hoa bỉ ngạn đỏ rực, màu áo đỏ cơ hồ hòa tan trong đó.
Quỷ sai đi ngang đều không hẹn mà đạt thành ăn ý, nguyên một đám đều tránh né thiếu niên.
Không chào hỏi, không tới gần.
Không biết qua bao lâu, Bạch Vô Thường bay ngang, gã đang định giả vờ như cái gì cũng không thấy, thiếu niên lại không để cho gã toại nguyện, gọi gã lại.
Bạch Vô Thường nhịn xuống xúc động muốn thổ huyết, “Ly Sinh.”
Ánh mắt của Ly Sinh dừng trên hoa bỉ ngạn, “Hoa này nhìn đẹp không?”
Bạch Vô Thường chửi tục.
Từ khi Ly Sinh trở về, Minh Giới không có ai dám ở trước mặt của hắn nói cái gì, chỉ mong trốn càng xa càng tốt.
Hắn và lão Hắc cũng như thế.
Câu hỏi được lặp lại lần nữa, rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Bạch Vô Thường đáp, “Đẹp.”
Ly Sinh nhíu mày, gương mặt tuấn mỹ kia nhuộm một tầng sầu lo, lại hồn nhiên chưa phát giác.
Hình như hắn rất thích loài hoa này, thích đến mức không thể nghe người khác có bất cứ đánh giá xấu nào về nó.
Bạch Vô Thường nói, “Ta còn có việc.”
Gã vừa dứt lời, người trước mặt đột nhiên xoay lại, một đôi mắt tĩnh mịch phóng tới.
Hơi thở của Bạch Vô Thường nghẹn lại.
Sau đó da đầu run lên.
Gã từ trong mắt của Ly Sinh thấy được sinh thần bát tự của mình, tuy đã sớm thành thói quen, nhưng vẫn là không chịu được cảm giác quỷ dị này.
Ly Sinh nhếch môi, như đang mỉa mai gì đó, kỳ thật hắn chỉ là muốn cười một cái, “Bạch Nhị, Đá Tam Sinh thiếu một khối đã tu bổ vào chưa?”
Bạch Vô Thường gật đầu, “Rồi.”
Đúng lúc có một quỷ sai kéo theo một đứa bé đi ngang qua, đứa bé kia khóc lợi hại, Bạch Vô Thường mắt thấy đã có cớ, nhanh chân bỏ chạy.
Ly Sinh vẫn đứng tại chỗ thêm một hồi, hắn một mình đi đến Đá Tam Sinh.
Đúng như Bạch Vô Thường nói, Đá Tam Sinh hiện tại đã hoàn hảo không hư tổn gì.
Ly Sinh bỗng nhiên vươn tay, áp lên Đá Tam Sinh.
Đá Tam Sinh im lặng sừng sững.
Ly Sinh lầm bầm, “Kiếp trước của ta đâu mất rồi?”
Trong lòng của hắn chỉ có một cỗ phẫn nộ dâng lên.
Sau lưng truyền đến một tiếng kêu ôn hòa, “Ly Sinh.”
Ly Sinh quay đầu lại.
Thôi Giác cầm chặt tay của hắn, nắm trong lòng bàn tay, “Về thôi.”
Ly Sinh nhướng mi, “Ngươi không phải đi Thiên Giới sao?”
Thôi Giác ôn hòa nói, “Ngày khác rồi đi.”
Y đi nửa đường cảm thấy bất an, liền vòng trở lại.
Trọng Nguyên điện vẫn là không thay đổi, tĩnh mịch, lạnh lẽo.
Cách một đầu là sông Vong Xuyên, đầu kia là Địa Ngục.
Ly Sinh cởi áo choàng đỏ ra, chỉ mặc áo đơn bên trong, hắn nằm nghiêng trên giường.
Người nọ ở Địa Ngục không biết phạm vào trọng tội gì, đi vực sâu vạn trượng chịu thụ hình vạn năm, lúc ly khai người nọ vẫn nhìn hắn, ánh mắt bi thương, nhìn tay của hắn đặt trên eo Thôi Giác, người nọ khóc.
Ly Sinh nhấp một ngụm rượu.
Không hiểu thấu.
Hắn căn bản không biết đó là anh em của Thôi Giác, chỉ từ xa xa gặp qua có mấy lần, ngay cả bắt chuyện cũng chưa từng.
Liếc nhìn nam nhân đang ngồi trước án đường, Ly Sinh câu môi, “Tới.”
Thôi Giác buông bút, đứng dậy đến gần.
Ly Sinh hôn lên cổ Thôi Giác, gặm cắn.
Rồi sau đó trực tiếp ôm y lên giường gỗ, xoay người đè lên.
Cũng giống như mọi lần trước đây, bọn họ không có làm tới bước cuối cùng.
Thôi Giác che giấu thất vọng, kiên nhẫn chờ đợi.
Không sao, hắn và người này còn rất nhiều thời gian.
Thời gian ở Minh Giới trôi qua rất nhanh, vô thanh vô thức.
Trăm năm trong chớp mắt đã trôi qua.
Ở đây toàn bộ đều không có gì thay đổi.
Chỉ trừ Ly Sinh.
Dung mạo của hắn thay đổi rất lớn, gần giống với hắn của lúc ban đầu.
Ở người khác xem ra, hắn chẳng qua là quay về hình dáng như trước đây.
Nhìn xem nam tử tuyệt thế, tất cả mọi người ngoài kinh diễm, đều hiểu ý mà thầm kinh sợ, cảm khái, chắc có lẽ không xảy ra sự cố nữa rồi.
Nhưng mà có một số việc nhất định là ngoại lệ.
Ly Sinh lại một lần nữa đi qua Đá Tam Sinh.
Thạch Sùng Nguyên cái tên này lướt qua trong đầu hắn.
Hắn dừng bước lại.
Cơ hồ không thể khống chế được, Ly Sinh vươn tay chạm vào góc dưới bên trái Đá Tam Sinh.
Đồng tử của hắn co rút từng đợt.
Thạch Sùng Nguyên, Đá Tam Sinh chuyển thế.
Hắn đã gặp.
Ly Sinh dựa lưng vào Đá Tam Sinh, sắc mặt vặn vẹo tái nhợt, tất cả ký ức của kiếp trước đều hiện lên từng chút một.
Kiếp trước hắn tên gọi Kỷ Thiều, là sinh viên bình thường chuyên ngành nghệ thuật.
Mà Thôi Ngọc…
Ly Sinh ôm đầu, rất nhiều hình ảnh đan xen xông tới.
Lúc ấy thân thể của hắn có thể xuyên qua cửa và vách tường, hắn nói với Thôi Ngọc, Thôi Ngọc trầm mặc nhìn hắn, một câu cũng không nói.
Nhưng hắn vậy mà nhìn ra được Thôi Ngọc rất khổ sở, như là vô lực, và cả tuyệt vọng.
Cũng không lâu lắm, linh hồn của hắn có thể tách khỏi thân thể.
Lúc đầu chỉ là thời gian ngắn ngủi, sau đó càng ngày càng dài.
Rốt cuộc cho đến khi không trở về được nữa.
Ly Sinh ngất xỉu bên cạnh Đá Tam Sinh.
Minh Giới lại rối loạn.
Thôi Giác canh giữ trước giường, không có ai biết được tâm tình của y, càng không đoán được y đang suy nghĩ cái gì.
Đêm đó, Ly Sinh biến mất.
Thôi Giác không có đi tìm.
Người nọ tự tước hồn phách, cứ thế mà tách mình ra khỏi Sổ Sinh Tử, thừa nhận đau đớn vĩnh viễn ở Địa Ngục, chỉ vì muốn thoát khỏi quan hệ với y.
Thôi Giác cười trào phúng.
Y dùng thời gian lâu như vậy dâng lên tất cả tình cảm của mình, thủ hộ, nhìn người phát triển, giao ra toàn bộ, lại vẫn kém hơn so với mười kiếp của Thôi Ngọc.
Ý niệm vừa động, Sổ Sinh Tử rơi vào trong tay.
Thôi Giác trầm mặc, cùng một mẹ sinh ra, y và Thôi Ngọc lại hoàn toàn khác nhau.
Y không thể làm những chuyện mà mình không khống chế được, mà Thôi Ngọc lại một mực làm.
Người nọ vô cùng xuất sắc, căn cứ vào công đức kiếp trước của hắn, được làm quỷ sai, phụ trách chăm sóc Đá Tam Sinh.
Bởi vì người nọ vô cùng xuất sắc lại anh tuấn, nên có quan hệ rất tốt với mọi người.
Thẳng đến khi Đá Tam Sinh tự dưng vỡ vụn.
Thôi Ngọc đem người nọ nhốt vào tầng thứ 18 chịu phạt, sau đó lại đưa lên tầng 15, cuối cùng đến lúc luân hồi đã sắp hồn phi phách tán.
Y là ở nhân gian gặp được chuyển thế của người nọ, lần thứ nhất chỉ là tình cờ gặp gỡ, lần thứ hai tiếp xúc, người nọ tựa hồ đối với y rất tín nhiệm, y thông qua điều tra mới biết được, không lâu trước đây người nọ đã cùng Thôi Ngọc kết giao, hơn nữa còn sinh ra cảm tình, xem y trở thành Thôi Ngọc.
Có lẽ là tịch mịch quá lâu, lâu đến mức làm cho người ta thay đổi.
Thôi Giác đâm lao đành phải theo lao, giả dạng thành Thôi Ngọc, cùng Ly Sinh ở bên nhau.
Về sau hết thảy đều quá phức tạp.
Thôi Ngọc cho rằng Ly Sinh thay đổi tình cảm, nên thống khổ, nên trả thù, y là loại người thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.
Sự tình ồn ào cực lớn, đến Thiên Giới cũng can thiệp vào.
Thôi Ngọc và Thôi Giác nhận trọng phạt.
Ly Sinh hồn phi phách tán, mười kiếp luân hồi, chết cũng không yên.
Thôi Giác cố hết sức cứu vãn, trời xui đất khiến sao mà hồn phách cuối cùng của Ly Sinh lại trùng hợp với Sổ Sinh Tử.
Cho nên hắn trở thành Sổ Sinh Tử.
Sau đó là mười kiếp dây dưa.
Thôi Giác nhắm mắt lại.
Từ nay về sau, thế gian không còn Ly Sinh, chỉ có Kỷ Thiều.
Trước vực sâu vạn trượng, có một nam tử đang ngồi xếp bằng.
Mặt trời mọc rồi lặn, vạn năm qua đi.
Từ trong vực sâu có một người đi ra, chính là Thôi Ngọc, gương mặt của y không có gì thay đổi, chỉ là mang theo nét tang thương không giấu đi được.
Một khắc trông thấy tượng đá kia, thân thể Thôi Ngọc chấn động, y chậm rãi đi tới đó, hốc mắt đỏ ngầu.
“Kỷ Thiều…”
Thôi Ngọc khàn giọng, run rẩy nói, “Tôi đã trở về…”
Y quỳ gối trước mặt tượng đá, ôm lấy, bờ môi nhẹ dán lên tượng đá.
Tượng đá nứt ra, tan rã.
Kỷ Thiều bị Thôi Ngọc ôm lấy, mãnh liệt hôn y, môi răng thân mật, bọn họ ôm nhau rất chặt.