Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 45: *



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor CO6TINY 🍀

Lúc Trần Phi Dự cùng Du Bạch đến phòng học, Lương Phù Nguyệt đã ghé qua lớp trước. Thấy Du Bạch tới lớp cùng Trần Phi Dự, cô có chút kinh ngạc, khẽ nhướng mày nhìn, nhưng cũng không nói gì thêm.

"Hôm nay lớp ta sẽ phát tờ khảo sát chia khối lần hai, đến lúc đó lớp trưởng nhớ thu phiếu điều tra lại nhé."

"Vâng." Trần Phi Dự gật đầu, bảo Du Bạch đi vào trước, sau đó ra ngoài hành lang cùng Lương Phù Nguyệt: "Cô Lương, em muốn hỏi một chút về cuộc thi năng khiếu."

"Thi năng khiếu?" Lương Phù Nguyệt nhìn Trần Phi Dự, "Ai muốn thi à?"

Trần Phi Dự cười nói: "Không ạ, em chỉ muốn tìm hiểu xem trường mình có chính sách liên quan không thôi ạ."

Lương Phù Nguyệt nghĩ một lúc mới nói: "Trước mắt trường ta không có lớp phụ đạo năng khiếu, phương hướng trọng điểm mà nhà trường theo đuổi, vẫn là thi đại học. Nếu muốn thi năng khiếu, tốt nhất vẫn nên tìm một trung tâm phụ đạo bên ngoài. Ngoài ra, còn phải theo dõi thể lệ chiêu sinh của trường em muốn vào nữa."

Trần Phi Dự gật đầu: "Rõ rồi ạ, cảm ơn cô Lương."

Lương Phù Nguyệt hỏi: "Du Bạch muốn thi năng khiếu à?"

Trần Phi Dự không nói phải, cũng không nói không, chỉ cười với Lương Phù Nguyệt: "Lớp mình có vài bạn hỏi cái này, nhưng em cũng không rõ lắm, nên mới tìm cô."

Lương Phù Nguyệt gật đầu: "Độ khó không nhỏ, Trung học phụ thuộc cũng không khuyến khích học sinh theo mảng này, nếu muốn đi con đường này, về sau gặp không ít phiền phức đâu."

Trần Phi Dự nói: "Vâng, cảm ơn cô Lương ạ."

Lương Phù Nguyệt vỗ nhẹ bả vai Trần Phi Dự, bảo cậu mau vào học.

Du Bạch dựng sách tiếng Anh lên, đeo tai nghe kín mít, không biết lại đang thất thần gì nữa.

Trần Phi Dự buông cặp sách xuống, gõ nhẹ bàn Du Bạch, nhỏ giọng nói: "Đề Toán hôm qua cậu giải đâu?"

Du Bạch tháo tai nghe xuống, lấy tờ đề ra đưa cho Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự chỉ nhìn lướt qua, đã hít một hơi khí lạnh: "Câu đầu tiên đã làm sai rồi!"

Du Bạch buông sách tiếng Anh xuống, nhìn Trần Phi Dự, ánh mắt đầy mê mang.

"Đề giao hợp cũng làm sai?" Trần Phi Dự không tin nổi.

Du Bạch lấy tờ đề trong tay Trần Phi Dự, nhìn lại câu đầu tiên mình làm, sau đó xóa đáp án B đi, chọn sang A.

Du Bạch nói: "Nhìn nhầm."

Trần Phi Dự thở dài, tiếp tục nhìn, cậu lấy bút chì ra, khoanh tròn trước phần đáp án của Du Bạch, lúc nhìn sang câu hỏi lớn, Trần Phi Dự lại hít thở không thông: "Trừ bỏ hình học không gian, cái khác...... đều làm sai."

Du Bạch khó có khi ngại ngùng, lấy lại tờ đề: "Tôi coi lại."

Trần Phi Dự xoay bút trong tay, nói: "Không sao, vẫn còn thời gian. Cậu xem lại từ đơn tiếng Anh đi, mai cô Lương cho đọc viết đấy."

Du Bạch mím môi, học quá khó, Toán cũng khó, cuộc sống quá đau khổ mà.

Ăn trưa xong, Trần Phi Dự giảng lại đề cho Du Bạch: "Lúc giáo viên Toán giảng đề, cậu nghiêm túc nghe, sau đó tự giải lại."

Du Bạch lại thở dài, sửa đề cũng khó.

Giờ tự học tối, Lương Phù Nguyệt phát tờ khảo sát chọn khối xuống, lần này bên trên còn thêm cột mục tiêu đại học.

Lúc Du Bạch cầm tới tay đã bắt đầu kéo xé tóc mình loạn xạ.

Trần Phi Dự điền rất mau, cậu sớm vạch ra mục tiêu rõ ràng, khối Tự nhiên, Đại học Q.

Điền xong biểu của mình, quay sang vẫn thấy Du Bạch cầm tờ đơn nhìn chằm chằm, bèn trực tiếp lấy tờ đơn trong tay Du Bạch: "Tôi điền giúp cậu, đi làm bài tập Lý đi."

"Này cũng điền giúp được à?" Vẻ mặt Du Bạch như kiểu không thể tưởng tượng được.

Trần Phi Dự đã cầm bút lên, hai ba đường đã điền xong, nội dung giống y đúc của mình, Khoa Tự nhiên, Đại học Q.

"Cái đù?" Du Bạch hoảng hốt muốn giật tờ đơn về, "Này này này này lớp trưởng tỉnh táo lại đi!"

Trần Phi Dự che kín mít, không cho Du Bạch lấy về, cậu nói: "Không phải đã nói muốn học một trường Đại học với tôi à?"

Du Bạch không nói gì, thầm nghĩ, là ý của cậu, đâu phải của tôi chứ...

Trần Phi Dự nói: "Tôi cảm thấy Đại học Q rất thích hợp."

"Chỗ nào thích hợp? Như câu hỏi đạo hàm cuối cùng hay câu hình học giải tích kia?" Du Bạch thở dài, "Trần Phi Dự, tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến đâu."

Trần Phi Dự đè lại ý đồ kia của Du Bạch: "Cậu có nghĩ tới về sau sẽ học ngành gì chưa?"

Du Bạch nhíu mày: "...... Không có."

Du Bạch sợ nhất mười vạn câu hỏi cuộc đời của Trần Phi Dự-- Cậu muốn sống cuộc sống thế nào? Tính cả đời dừng chân ở đâu chưa? Có từng nghĩ đến làm sao để sáng tạo nên giá trị riêng cho mình...... Du Bạch cảm thấy câu nào cậu cũng không trả lời được.

Trần Phi Dự tựa hồ đoán trước được đáp án của Du Bạch sẽ thế này, cậu thở nhẹ, lấy điện thoại của mình ra, mở ra một phần hồ sơ: "Đây là thể lệ chiêu sinh của Khoa Mỹ thuật Đại học Q. Đây là ý kiến cá nhân của tôi, cậu có thể suy nghĩ thêm, nhưng theo tôi thấy so với con đường thi đại học truyền thống, cậu có thể suy xét đến chuyện thi năng khiếu. Khoa Mỹ thuật của Đại học Q rất tốt, có thiết kế nghệ thuật, hội họa, điêu khắc, thủ công mỹ nghệ...... Tôi tin cậu rất có thiên phú ở phương diện này."

Thái độ đối với cuộc sống của Du Bạch khác biệt Trần Phi Dự. Trần Phi Dự là kiểu người đi một đã nghĩ mười, suy xét mọi thứ rất cẩn thận, đâu vào đấy. Du Bạch lại thuần túy theo chủ nghĩa lãng mạn, không thích đưa ra lựa chọn, cứ đi tới đâu hay tới đó, không phải suy nghĩ quá nhiều cho nhức óc.

Nghĩ tới thôi đã đau đầu.

Nghe người ta nói 70% kế hoạch vạch ra trước đều là sai lầm hết.

Hơn nữa, nếu đã đưa ra lựa chọn đồng nghĩa với việc phải nỗ lực hết sức để đạt được mục tiêu mình đặt ra trước đó.

Nỗ lực càng mệt hơn.

Huống hồ điều càng đáng sợ hơn lại chính là, cho dù nỗ lực cỡ nào đi nữa cũng có nguy cơ nhận lại thất bại.

Không nỗ lực có sao đâu chứ, có thể vẫn ra vẻ như mình không để bụng gì hết, khỏe biết bao nhiêu.

Du Bạch tin rằng, Trần Phi Dự có mục tiêu nhất định cùng tính kỉ luật chấp hành ấy, về sau nhất định sẽ sống rất tốt.

Nhưng Trần Phi Dự hiện tại không thỏa mãn chỉ với nỗ lực của mình, cậu còn muốn kéo Du Bạch theo cùng, hai người chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, cùng theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Này...... có chút làm khó Du Bạch rồi.

Du Bạch đến cuối cùng vẫn không thể lấy lại tờ khảo sát của mình, cậu ngẫm nghĩ, nói với Trần Phi Dự: "Tôi phải nghĩ lại đã."

Trần Phi Dự không giục Du Bạch, dù sao đối với Du Bạch mà nói, bảo cậu ngay lập tức đưa ra lựa chọn là rất khó.

Tối thứ sáu Từ Tri Lâm hẹn Du Bạch đi chơi bóng, đánh xong cả hai hẹn nhau đi ăn, Du Bạch đem chuyện này kể cho Từ Tri Lâm nghe: "Mày có suy nghĩ đến chuyện sau này chưa?"

Từ Tri Lâm một mặt ngây thơ vô tội hỏi: "Sau này, sau này là bao lâu?"

Du Bạch nói: "Chia lớp, thi đại học, theo trường nào, tương lai về sau?"

"A...... Thế còn lâu lắm à." Từ Tri Lâm chống cằm, đăm chiêu nói, "Chia lớp thi tao nghĩ xong cả rồi, tao theo Tự nhiên, Xã hội tao nuốt không vào, mấy đáp án tiêu chuẩn kia tao đọc xong còn chả hiểu nữa là. Thi đại học ấy à...... Tao cũng chả biết với cái thành tích nát bét này của mình thì có thể thi đậu được trường nào không nữa, ông già bảo tao dốc sức thi vào Đại học Nhạc đi, nhưng tao không muốn ở lại đây đâu, tao muốn ra bên ngoài thăm thú đây đó hơn. Du ca, mày tính thi trường nào đấy? Không bằng hai ta học cùng trường đi! Tao nói nếu thôi, nếu thôi nhá, nếu bọn mình không học cùng trường, về sau chắc cũng ít có dịp gặp nhau lắm đấy."

Nếu không học cùng trường, về sau chắc cũng ít có dịp gặp nhau lắm.

Du Bạch bỗng nghĩ tới tình cảnh hai năm sau cả bọn tách nhau ra. Từ Tri Lâm, Tống Sở, Chu Tử Lâm, Diệp Trình An, Lý Tư Diễn...... Còn có Trần Phi Dự, thi đại học hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mỗi người bọn họ, về sau, số lần gặp mặt nhau cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi người đều sẽ có bạn học mới, có cuộc sống mới.

Cả đời của chúng ta, gặp được rất nhiều người, có những người chỉ thoáng xuất hiện lại biến mất.

Từ Tri Lâm thấy Du Bạch không nói gì, cũng không thấy lạ chỗ nào, tiếp tục lảm nhảm: "Mày muốn thi năng khiếu thật đấy à? Tao thấy nếu mày chọn thi năng khiếu kết quả so ra còn cao hơn thi truyền thống đấy. Đại học Q cũng ổn áp quá trời, hay là mày hỏi chú Du thử coi?"

Từ Tri Lâm: "Có điều tao thấy sếp Du chắc muốn mày theo học Thương mại quá, ba tao cũng muốn tao theo Thương mại hay Y khoa gì đó, haiz...Tao mà học y cái gì chứ, tới cái dao còn cầm không xong thì đòi mổ ai được? Kết quả, mày biết mẹ tao nói thế nào không, mẹ tao nói, thế con chọn nha sĩ là xong! Cool thế không biết!"

Du Bạch bật cười: "Sao không nghe mẹ mày chọn nha sĩ đi. Tao thấy cũng được đấy chứ."

"Aiz." Từ Tri Lâm thở dài "Tương lai xa xôi ai dám nói trước chứ, chỉ mong ngày thi đại học từ từ hãy đến."

Du Bạch cũng có suy nghĩ y chang, ngày đó đến chậm một chút, chuyện tương lai thật sự quá đáng sợ mà.

Từ Tri Lâm hỏi Du Bạch: "Thứ bảy tuần sau vừa hay là Tết thiếu nhi, chiều ra ngoài chơi không?"

Du Bạch lắc đầu: "Có hẹn rồi."

Từ Tri Lâm bất mãn nhăn mũi: "Lâu rồi hai bọn mình không ra ngoài chơi rồi, có hẹn gì chứ, nếu không dẫn tao theo với."

Vẻ mặt đầy hờn dỗi của Trần Phi Dự bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Du Bạch, Du Bạch cười nói: "Cùng Trần Phi Dự đến Cửa Sổ Thế Giới rồi."

Đây là lời hứa giữa cậu và Trần Phi Dự.

Từ Tri Lâm lớn tiếng nói: "Tao mặc kệ! Tao cũng muốn đi! Du ca mày nói coi, tao với Trần Phi Dự ai là bạn thân nhất của mày hả?"

Du Bạch cười lên tiếng: "Từ chối trả lời, hơn nữa không dẫn mày theo được."

"Sao chứ sao chứ sao chứ?" Từ Tri Lâm che mặt lại, khóc hu hu, "Mày chỉ thấy người mới cười, nào có thấy người cũ đang khóc chứ. Từ khi có Trần Phi Dự, tao liền bị đá sang một bên, thiên lý ở đâu chứ a a a......"

"Đừng quậy." Du Bạch cười vỗ đầu Từ Tri Lâm, "Hai người sao giống nhau được."

Từ Tri Lâm không chịu bỏ qua: "Chỗ nào không giống hả?"

Du Bạch quay đầu đi, nhìn lá xanh đâm chồi nở rộ đầu, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy là hoàng tử bé ở tinh cầu B612, nơi đó quá nhỏ, chỉ có một đóa hoa hồng thôi."

"Nghe! Không! Hiểu!"

Đến đáp án tham khảo Chính trị Từ Tri Lâm còn chả hiểu mô tê gì, càng đừng nói cái gì mà hoàng tử bé với hoa hồng.

Du Bạch cười lắc đầu, nói với Từ Tri Lâm: "Nghe không hiểu thì khỏi hiểu."

Bởi vì chỉ có một đóa hoa hồng, nên đóa hoa hồng này, cho dù thế nào cũng không thể vứt bỏ hoàng tử bé của mình được.

Du Bạch biết, Trần Phi Dự có rất nhiều khuyết điểm, cố chấp, quá mức mẫn cảm, còn có khuynh hướng tự mình phủ định, nhìn bề ngoài thì hoạt bát vui vẻ là thế, nhưng sâu bên trong lại buồn bã cô đơn biết bao nhiêu.

Nhưng đều không sao cả.

Du Bạch trong một khoảnh khắc đã suy nghĩ cẩn thận lại, cậu không muốn cứ thế tách khỏi Trần Phi Dự.

Sau khi kết thúc giờ học sáng thứ bảy, Du Bạch cùng Trần Phi Dự cất cặp sách ở phòng trọ xong thì đến Cửa Sổ Thế Giới. Đây là công viên giải trí lớn nhất Thành phố Nhạc, Tết thiếu nhi còn có hoạt động đặc biệt.

Du Bạch đã mua vé trên mạng trước, có điều lúc soát vé, thì trùng hợp gặp được vài người quen.

"Ý trời, sao trùng hợp thế!" Từ Tri Lâm cười vô cùng lố lăng.

Du Bạch thầm nghĩ, diễn quá vụng.

"Tống Sở, không cần mua nước đâu, tớ có mang theo." Lý Tư Diễn đẩy mắt kính lên, gọi Tống Sở đang tính chạy đi mua nước lại, lúc đi ngang qua người Trần Phi Dự còn cười nói: "Hi lớp trưởng, trùng hợp thế, Tết thiếu nhi vui vẻ."

Editor CO6TINY 🍀


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.