*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor CO6TINY 🍀 Lương Phù Nguyệt kiên nhẫn hỏi Trần Phi Dự: “Vì sao lại không muốn vào lớp bồi dưỡng?"
Trần Phi Dự nhíu mày: “Em cảm thấy không cần phải vào đó, lớp 474 cũng rất tốt."
Lương Phù Nguyệt có chút kinh ngạc: “Nhưng Lý Tư Diễn hay Tống Sở đều chọn lớp chuyên cả, lớp chuyên có cái lợi của nó, có thể cung cấp cho em điều kiện học tập cũng như tư liệu giảng dạy phù hợp với trình độ hiện tại của các em hơn rất nhiều."
Trần Phi Dự vẫn luôn nhăn chặt mày: “Em không cần.”
Lương Phù Nguyệt lần đầu tiên chứng kiến một Trần Phi Dự thích đối đầu mình như lúc này, không khỏi hỏi: “Lúc nghỉ hè đã xảy ra chuyện gì à?"
Trần Phi Dự lắc đầu: “Cô Lương, nếu muốn sửa danh sách chia lớp phải đến gặp ai ạ?"
Lương Phù Nguyệt lần đầu tiên phát hiện cô không cách nào trao đổi được với Trần Phi Dự: “Chuyện chia lớp này một mình cô không thể tự ý quyết định được, còn cần phía chủ nhiệm khối cùng tổ trưởng bộ môn đồng ý, trước tiên em cứ học ở đó một thời gian, nếu vẫn thấy không thích hợp, cô sẽ phản hồi với chủ nhiệm, nhé?"
Trần Phi Dự không thèm suy nghĩ đã nói: "Em không cần vào đó đâu ạ."
Lương Phù Nguyệt thở dài: “Trần Phi Dự, em như thế này là làm trái quy định của nhà trường."
“ Việc em vào được lớp bồi dưỡng mới sai quy định đấy ạ." Trần Phi Dự cụp mắt, trong giọng nói còn mang theo ý trào phúng, “Người tự ý thay đổi quy tắc trước là nhà trường.”
Lương Phù Nguyệt gật đầu: “ Phải, em nói đúng. Có điều, Trần Phi Dự à, em có thể chọn không vào lớp chuyên, nhưng lớp 474 cũng không còn vị trí trống cho em nữa rồi."
Trần Phi Dự không phối hợp, Lương Phù Nguyệt cũng không thuận theo, thẳng thừng đẩy người vào lớp bồi dưỡng.
Trần Phi Dự không thể trực tiếp giơ tay đánh Lương Phù Nguyệt được, cho dù có không muốn đi chăng nữa, cậu cũng chỉ có thể chọn lớp bồi dưỡng. Chính là sắc mặt cậu quá thối, giống hệt cục băng di động trong tiết trời nóng đổ mỡ, đừng nói tới bạn học mới, đến cả Lý Tư Diễn cũng không dám sang hỏi han.
Lớp chuyên tách biệt ra khỏi khu dạy học, độc lập mình nó, bầu không khí học tập quả thật tốt hơn 474 nhiều, không khí cạnh tranh giữa các thành viên trong lớp cũng ghê gớm hơn hẳn, ngay cả giờ ra chơi cũng chả thấy ai hó hé động đậy.
Ai nấy đều cắm cúi lo giải bài, danh ngôn của giáo viên lớp chuyên chính là: "Chỉ cần Trung học phụ thuộc này vẫn còn có người học tập, cô cậu lấy tư cách gì để nghỉ ngơi."
Trần Phi Dự không thảnh thơi được bao lâu.
Hôm thứ hai sau khi vào lớp chuyên, Trần Phi Dự đã cãi nhau ỏm tỏi với giáo viên Tiếng Anh, bị bắt ra hành lang phạt đứng.
Chờ đến khi tan tiết, Trần Phi Dự cũng không nói chuyện với ai, trực tiếp dọn bàn của mình, trở lại lớp 474.
Lúc Du Bạch nhìn thấy Trần Phi Dự khiêng bàn đi vào từ cửa sau, đã hoảng sợ không thôi, vội chạy ra giúp Trần Phi Dự đỡ lấy chồng sách luyện tập lung lay sắp đổ kia: “Sao cậu lại tới đây?”
Vị trí bạn cùng bàn của Du Bạch đã bị Chu Tử Lâm chiếm, Trần Phi Dự không chút lưu tình dịch bàn Chu Tử Lâm ra, đặt bàn mình vào đó.
Trần Phi Dự còn chưa kịp nói chuyện đàng hoàng với Du Bạch, Lương Phù Nguyệt đã hùng hổ đi vào: “Trần Phi Dự!”
Lương Phù Nguyệt chưa từng gọi tên Trần Phi Dự với vẻ mặt đầy giận dữ như lúc này.
Lớp trưởng Trần Phi Dự trong lòng cô, vẫn luôn là cậu học trò hiểu chuyện lại thông minh sáng sủa, chưa từng khiến cô nhọc lòng bao giờ, cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, có một ngày Trần Phi Dự sẽ bởi vì chuyện chia lớp mà đối đầu với mình.
Trần Phi Dự dọn bàn học xong, mới quay đầu lại nhìn Lương Phù Nguyệt.
Lương Phù nguyệt gọi cậu: “Em ra đây!”
Trần Phi Dự nhìn thoáng qua Du Bạch, theo Lương Phù nguyệt ra ngoài.
Du Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn đuổi theo ra ngoài.
Lương Phù Nguyệt không dẫn Trần Phi Dự về văn phòng, trực tiếp nói chuyện ở ngay hành lang: “Vì sao lại cãi nhau với giáo viên trên lớp, thầy Điền cũng lớn tuổi rồi, em làm thế không nghĩ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của thầy ấy à?"
Sắc mặt Trần Phi Dự trắng đi, nhưng vẫn không chịu thua như cũ: “Là do thầy Điền nhắm vào em trước, rõ ràng đáp án của em không hề sai, thầy ấy lại cứ stubborn, chính là không chịu thừa nhận mình sai.”
Thầy Điền là giáo viên lớn tuổi nhất trong tổ Anh, học sinh dưới tay ông vào được Thanh Bắc vô số kể, ông ấy mỗi lần răng dạy học sinh lại treo câu này bên miệng “Don’t be stubborn, học sinh mấy cô mấy cậu, luôn cố chấp cãi cố cho bằng được! Tưởng mình vào được Trung học phụ thuộc, vào được lớp chuyên, là lại coi trời bằng vung, khinh thường giáo viên, các cô các cậu sao hiểu thấu được nỗi khổ tâm của chúng tôi chứ."
Lương Phù Nguyệt cũng hiểu tính thầy Điền, khẽ thở dài nói: “Em trước kia không phải thế này, em rõ ràng có thể lựa chọn một cách khác để chỉ ra vấn đề cho giáo viên hiểu. Lựa chọn tranh chấp với giáo viên ngay trong lớp học, không hề giống em chút nào."
“Đây mới chính là em.” Trần Phi Dự quay đầu đi, “Em không thích cách dạy của thầy Điền, em tự biết sắp xếp bài vở của mình, em không cần phải chạy theo yêu cầu của thầy ấy. Không phải mỗi ngày cứ cúi gằm đầu học thuộc bài khoá, giải vài ba bộ đề Tiếng Anh là giỏi lên được. Em biết chính mình cần gì, cách dạy của thầy ấy, vô cùng, vô cùng, vô cùng không thích hợp với em.”
Để nhấn mạnh bất mãn của mình với thầy Điền, Trần Phi Dự còn nói hẳn ba lần vô cùng.
Loạn rồi.
Loạn thật rồi.
Lương Phù Nguyệt thậm chí còn tự biên tự diễn ra đủ thứ viễn cảnh, còn đoán mò có phải Trần Phi Dự ra ngoài một chuyến, bị ma quỷ nhập vào người hay không nữa.
“Em thật ra bởi vì chuyện không muốn học lớp chuyên mà giận lẫy đúng không?” Lương Phù Nguyệt vô cùng kiên nhẫn, tiếp tục đi tìm vấn đề trên người Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự chần chờ trong chốc lát, kiên định nói: “Em sẽ không học ở đó. Lớp 474 không có bàn cho em, em có thể tự khiêng một cái khác, cũng không chiếm bao nhiêu diện tích đâu ạ."
Lương Phù Nguyệt sầu muộn không thôi: “Mấy đứa các em, mỗi ngày cứ suy nghĩ gì đâu không"
Trần Phi Dự cúi đầu không nói lời nào, không bạo lực, không hợp tác, vẫn giữ quan điểm được về lại lớp 474 của mình.
Lương Phù Nguyệt vỗ nhẹ bờ vai của cậu: “ Tôi cũng chịu em luôn rồi, không muốn vào lớp chuyên thì không cần vào nữa. Nhưng phải đảm bảo với cô, không thể bởi vì môi trường học tập thay đổi mà chểnh mảng việc học."
Trần Phi Dự gật đầu: “Em hứa.”
Từ tận đáy lòng cậu không hề tán đồng cách nói của thầy Điền, cậu cảm thấy chính mình rất giỏi, mỗi người đều có phương pháp nỗ lực riêng của mình, không thể bởi vì chính mình đứng về phía khả năng ứng dụng trong nhiều trường hợp, thì có quyền phủ định tính hợp lí của con đường khác.
Thông minh như Trần Phi Dự, không cần phương pháp giáo dục cần cù bù thông minh nào ở đây cả, đây là thiên phú.
Lương Phù Nguyệt vẫn còn yêu cầu thứ hai: “Đi xin lỗi thầy Điền cho cô.”
“…… Được ạ.” Lợi ích đã đạt được, bây giờ có bảo Trần Phi Dự làm gì cậu cũng sẽ đồng ý.
Cậu vô cùng cam tâm tình nguyện đi xin lỗi thầy Điền.
Lương Phù Nguyệt bảo Trần Phi Dự về phòng học: “Vào sắp xếp lại đồ dùng của em đi, nhưng không được ảnh hưởng đến các bạn khác nghỉ ngơi. Bên chủ nhiệm khối cô sẽ giúp em nói chuyện."
Trần Phi Dự khom lưng chào Lương Phù Nguyệt: “Cảm ơn cô Lương ạ, gây thêm rắc rối cho cô rồi."
Lương Phù Nguyệt lắc đầu: “Chỉ cần em hứa về sau đều chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về trước là được rồi, không có gì phiền hết.”
Hoa hồng dù có đẹp đến mấy, nếu đưa cho người bị dị ứng phấn hoa thì cũng bằng không.
Không muốn học lớp chuyên thì không học nữa, dù sao Lương Phù nguyệt cũng không cảm thấy vào được lớp chuyên là on top, nhất định thi đậu 985 hay 211.
Tôn trọng lựa chọn của mỗi người, đứng chỉ đứng ở lập trường của mình mà tùy tiện bình phán người khác, đây là nguyên tắc đối nhân xử thế của Lương Phù Nguyệt.
Có điều Lương Phù Nguyệt của hiện tại vẫn không biết được, Trần Phi Dự về sau sẽ còn mang tới nhiều rắc rối hơn cho mình.
Du Bạch chờ Lương Phù Nguyệt xuống cầu thang xong, mới đi ra. Cậu nắm lấy cánh tay Trần Phi Dự, kéo người lên trên sân thượng.
Ai ngờ lên tới nơi xong mới phát hiện, mặt trời bên trên vô cùng chói mắt, tựa như đang ở trong cái lò xông hơi.
Du Bạch hỏi: “Uống nước có ga không?”
Trần Phi Dự gật đầu, vì thế hai người dứt khoát chuồn khỏi giờ nghỉ trưa, mua hai chai nước có ga vị quýt, trốn bên dưới bóng cây bên cạnh sân thể dục. Bục kéo cờ của trung học phụ thuộc có một dây bà sơn hổ xanh mươn mướt vô cùng tươi tốt, bám lên xung quanh vách tường, vị trí vừa khéo thích hợp tránh nắng.
Cả hai sóng vai ngồi trên bậc thang, Trần Phi Dự cầm chai nước có ga vị quả quýt trong tay, chống cằm nhìn Du Bạch.
Du Bạch hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
“Hai ngày không gặp rồi, muốn nhìn cậu."
Du Bạch cầm một chai nước có ga khác vừa lấy trong ngăn mát ra, dán lên mặt Trần Phi Dự: “Gì mà hai ngày không gặp chứ? Thế mấy hôm trước là ai đi học cùng cậu, ai ăn chung với cậu, hửm?"
Trần Phi Dự bắt lấy tay Du Bạch, dán lên mặt mình: "Sao có thể giống nhau được. Lúc ngồi học không nhìn thấy cậu, tôi đã thấy khó chịu trong lòng rồi."
Du Bạch không nói gì, trấn an nhéo nhéo cổ Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự nói: “Tôi rất sợ. Sợ duyên phận giữa hai chúng ta quá mỏng manh, chỉ cần tôi không để ý một khắc thôi, sẽ đánh mất cậu ngay."
Du Bạch thở dài, cậu ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “ Tôi cũng sợ. Tôi…… thường xuyên cảm thấy, hai chúng ta không đi chung một con đường, tôi rất sợ cậu đi quá nhanh, tôi không làm sao đuổi kịp được."
Trần Phi Dự nắm lấy tay Du Bạch, đặt lên đầu gối mình, mỉm cười nhìn cậu: “Hoá ra cậu cũng sẽ sợ à, cậu sợ là tốt rồi.” Điều Trần Phi Dự sợ phải đối mặt nhất, chính là Du Bạch không muốn đi cùng một đường với cậu, “Cậu chính là đường của tôi. Du ca, cậu đừng sợ, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ ở bên cạnh cậu."
Du Bạch lắc lắc đầu: “Đừng như thế "
Trần Phi Dự là người thế nào chứ? Một người luôn có mục tiêu riêng, trước nay đều biết rõ chính mình cần gì, muốn gì.
Du Bạch không muốn làm đá cản chân Trần Phi Dự.
Hai người vai kề vai ngồi bên nhau, gió hè mang theo khí nóng phất qua người, Du Bạch khẽ nheo mắt lại, nói: “Cậu có con đường của chính mình, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ tới mình sẽ phải đi đâu. Đừng bận tâm về tôi nữa, cứ đi theo con đường mà mình muốn, tôi sẽ không bị cậu bỏ lại phía sau đâu, tuy có chậm một chút, nhưng sẽ đuổi kịp cậu thôi."
Hai người cụng chai với nhau: “Chúng ta phải đi chung một đường, hứa nhé."
Editor CO6TINY 🍀