Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 10: Chuyển nhà



Dịch: Minovan

Đến bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu nổi sự việc diễn biến như thế nào mà tôi lại ngồi trong con xe SUV việt dã của Lâm Tử Tùng, hơn nữa, hướng di chuyển lại là về nhà tôi.



Vậy thì phải nói đến ngày hôm qua, tôi vốn chuẩn bị chuyển nhà. Lúc mới đầu vẫn còn sửa soạn với tốc độ ốc sên thế nhưng khi bắt tay vào làm, tôi lại chợt có thêm nhận thức mới về cuộc đời của mình. Những thứ chứng minh cho sự ăn tiêu hoang phí của tôi quá quá nhiều, toàn là những thứ vô bổ, ăn không ăn được, dùng không dùng được nhưng vứt đi thì lại tiếc. Ví dụ như cây đèn hoa tử đằng cao hơn 1m, vô số gấu nhỏ NICI với những biểu cảm khác nhau, bốn tấm ghép thành chiếc ghế phong cách kawai, còn có hai tủ đựng quần áo v…v… Giống như đi tắm rửa vậy, càng cố gắng kỳ cọ thì càng ra lắm ghét. Trước đây mỗi lần vừa có lương xong, mười ngày đầu tiên tôi sẽ đi siêu thị, mười ngày giữa lượn lờ taobao, mười ngày cuối thì đi vợt ở cửa hàng tổng hợp. Sau này, tôi nghĩ mình phải kiềm chế ngay việc dạo taobao lại mới được, bởi vì cứ nhìn vào số lượng mà nói, đống đồ tôi thu dọn vừa cồng kềnh vừa không có lợi ích gì, hầu hết đều là do họa từ taobao gây ta.

Nhìn đống đồ chất như núi, tôi lại cảm thán việc dọn nhà này đúng là một công trình vĩ đại, cho dù có phát huy tinh thần “Ngu Công rời núi”, “Tinh Vệ lấp biển” đi chăng nữa thì ngày dọn nhà vẫn còn xa xôi lắm. Thế nên hôm sau tôi mới quyết định xin Lâm Tử Tùng cho tôi nghỉ một ngày. Vốn định sau khi xin nghỉ xong thì sẽ gọi điện cho A Bảo, một anh chàng đô con lái xe tới giúp đỡ. Cùng lắm thì, tôi sẽ tặng cậu ta công tắc đèn có chim nhỏ mà tôi mua trên taobao cho cậu ta.

Sau khi biết được lý do xin nghỉ vì chuyển nhà của tôi, Lâm Tử Tùng vẫn nghe tôi tóm tắt lại lịch trình mấy ngày tới cho anh ta, sau đó mới hờ hững lên tiếng: Vậy thì để chiều thứ 6 này dọn nhà đi, tôi qua giúp cô.

Tôi nghe thấy vậy, liền hít một hơi thật mạnh, chỉ có tiểu nhân này theo sau hầu cận anh, làm sao dám để anh đại giá quang lâm đến tệ xá của tôi chứ… Tôi biến ý nghĩ này thành cách biểu đạt không thể khuôn mẫu hơn: Bình thường đã làm phiền đến anh rồi, mọi ngày anh cũng đã rất bận, việc dọn nhà vừa bẩn vừa mệt như thế này cứ để tôi tự lo liệu thì hơn. Hơn nữa, phòng tôi vừa nhỏ vừa lộn xộn, làm sao dám mời anh đến chứ.

Nhưng Lâm Đại Nhân lại không hề tỏ ra khách sáo, vừa đóng laptop lại vừa nói: Không sao, sau này chìa khóa nhà cô đánh cho tôi thêm một chìa.

A… ngay đến cả sức để lắc đầu tôi cũng không còn nữa rồi, tôi nghĩ với tình huống này nếu cứ giả ngu, giả ngây ngô sẽ chỉ khiến mình mất đi lập trường và danh tiếng trong sạch của tôi, vậy nên tôi thẳng thắn nói: Anh muốn bao nuôi tôi? Tôi sẽ không chấp nhận.

Bàn tay đang đặt trên laptop của Lâm Tử Tùng hơi run lên, ngón giữa hơi hơi co lại, sau đó Lâm đại nhân ngẩng đầu lên nhìn tôi, biểu cảm giống như đang nhìn một tên ngốc vậy: Yêu tử, cô đã từng thấy người nào bao nuôi mà để người bị bao nuôi phải đi thuê nhà chưa?

Tôi nghĩ ngợi một lát, cũng có vẻ đúng, thế nên tôi đành phải hỏi tiếp: Vậy anh muốn thay tôi trả tiền thuê nhà sao?

Lâm đại nhân lần này chỉ đan tay vào nhau nhìn tôi không nói gì, đôi mắt đen lấy giống như có hai ngọn lửa đang lấp lánh.

Chắc chắn, tôi lại chọc tức anh ta rồi, Lâm đại nhân làm sao có thể keo kiệt đến mức chỉ trả tiền thuê nhà chứ… thế nên tôi lại can đảm hỏi dò lần nữa: Roger, anh muốn mua cho tôi một căn nhà sao?

Ngọn lửa lấp lánh duy nhất còn sót lại trong ánh mắt Lâm đại nhân cũng bị tôi vô tình dập tắt mất rồi, anh ta thở dài: Đợi đến khi cô thành nhân tài cốt cán của công ty, có lẽ công ty sẽ bỏ tiền ra mua cho cô một căn nhà đấy. Thế nhưng dựa vào IQ của cô thì chắc cả đời này cũng không có hy vọng gì rồi. Tôi bảo cô đánh thêm một chìa, là vì nếu như con tôi có chuyện gì thì có thể đến nhà cô.

Tuy rằng tôi còn chưa có chuyển nhà, nhưng trong tôi đã tràn ngập sự trông mong về một cuộc sống nơi căn hộ độc thân ấy. Sự trông mong này có thể được hình dung như sau: ánh sáng bình minh của mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu trắng chiếu lên chiếc giường nhỏ, tôi lười biếng duỗi người, trên chiếc bàn làm việc đối diện chiếc giường, laptop đã hoàn thành được sứ mệnh đêm qua của nó, cuối cùng cũng đã tải xong mấy bộ phim Gay porn đặc sắc, mà nhiêm vụ của tôi sau khi thức dậy chính là – “diệt” hết chúng.

Thế nhưng cuộc sống này chỉ tồn tại một mình tôi, trong tình huống có sự tồn tại của người khác, tâm trạng vui sướng ấy sẽ nhanh chóng biến thành cảnh tượng kỳ quặc, ngại ngùng mà thôi.

Tôi thề sống chết cũng phải bảo vệ cuộc sống độc thân của mình.

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới ngập ngừng nói: Thông Thông dù sao cũng đã 7,8 tuổi, độ tuổi này chính là độ tuổi phát triển vô cùng nhạy cảm, tốt nhất là nên có ba mẹ ở bên cạnh. Lúc nãy anh cũng nói đó, IQ của tôi không cao, lại không có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ, lại càng không có thiên phú trong lĩnh vực đó. Những chuyện liên quan tới dòng dõi tương lai của nhà họ Lâm, tôi thực sự không dám gánh vác. Hơn nữa, chị nhà chắc yêu thương con trai lắm, sao có thể yên tâm để một đứa bé ngoan ngoãn như vậy đến chỗ tôi chứ.

Lâm Tử Tùng đột nhiên đứng dậy: Mẹ thằng bé chắc chắn sẽ yên tâm giao nó cho cô. Lần trước đi Đại Liên, không phải cô chăm thằng bé rất tốt đó sao? Hiện tại, toán học, tiếng anh thằng bé đều học rất tốt chỉ có ngữ văn là hơi kém. Cô tốt xấu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp khoa Trung văn, thế nên đừng có thoái thác nữa. Thằng bé cũng không phải hôm nào cũng đến chỗ cô, cùng lắm một tuần một lần. Dù như thế nào thì mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho cô 3000 tệ, coi như là chi phí dạy dỗ thằng bé, thế nào?

Tôi hihi cười: Vậy thì ngại quá đi, sao có thể nhận tiền của anh chứ. Tôi cũng rất thích thằng bé mà. Ba nghìn tệ này không phải nộp thuế đâu nhỉ… haha

Chính vì điều đó, thế nên bây giờ tôi đang ngồi trên xe của Lâm đại nhân

Hôm đó, Lâm đại nhân và Lâm Tư Thông, hai cha con đều mặc bộ quần áo thể thao. Lâm đại nhân mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm có mũ, trên áo khoác còn in hình cậu bé Astro đang đạp phong hỏa luân – à không – đạp phong hỏa luân phải là Na Tra của Trung Quốc mới đúng chứ. Astro boy là dưới chân có tên lửa bay lượn. Phía dưới thì mặc một chiếc quần thể thao màu xám tro, chân đi giày NIKE AIR màu trắng. Nhìn qua là biết, Lâm đại nhân vừa mới đi đánh golf về.

Ba người chúng tôi bắt đầu phát huy tinh thần Ngu Công và Tinh Vệ bốc xếp đủ các loại đồ vật hằng ngày lên trên xe. Lâm Tư Thông tỏ ra vô cùng thích thú với cái công tắc đèn chú chim nhỏ tôi vứt dưới đất, nên chăm chú ngồi nghịch nó trên sofa. Gương mặt của Lâm Tư Thông vốn vẫn còn ngây thơ, non nớt, lúc ngồi nghịch cái công tắc đèn, tự dưng lại có dáng vẻ dung tục, dâm dục không hợp với lứa tuổi. Đột nhiên khiến tôi cảm thấy mình đang hủy hoại tương lai của người khác, đang giơ móng vuốt ma quỷ tới mầm non tương lai của đất nước, đến một ngày sẽ biến thành tội nhân không chỉ của nhà họ Lâm mà còn là cả đất nước này. Nghĩ đến đây tôi vội vàng vứt ngay cái công tắc đèn đó vào thùng rác.

Xe của Lâm đại nhân vừa to vừa rộng rãi, dưới sự nỗ lực không ngùng nghỉ của chúng tôi, Chúng tôi đã lấp kín chiếc xe bằng những túi to, túi nhỏ, chất chồng chất đống giống như xe tị nạn vậy. Lúc chuẩn bị lái xe đi, Lâm Tư Thông vẫn còn nằm bò trên cửa sổ xe, ánh mắt nuối tiếc vẫn nhìn về phía chiếc đèn chú chim ở trong thùng rác.

Đến nhà mới, sau khi sắp xếp hết đồ đạc về đúng vị trí thì đã là 6,7 giờ tối. Lâm Tư Thông nằm trên giường của tôi, bụng bắt đầu đánh trống kêu đói. Tôi vốn hy vọng Lâm đại nhân có thể biểu hiện một chút khả năng người đàn ông của gia đình ở nhà mới của tôi, ví dụ như làm cho chúng tôi mỳ ý kể cả cơm rang chiên trứng để lót dạ cũng được. Chắc chắn là dạo gần đây tôi xem quá nhiều phim Đài Loan rồi, cho rằng tất cả những anh chàng đẹp trai nhà giàu với những ngón tay thon dài đẹp đẽ đều có thể vì người mình yêu mà đàn khúc “Fur Elise” hoặc là tận tâm làm một bữa ăn. Thế nhưng tôi không phải là người mà Lâm đại nhân yêu, vậy nên Lâm đại nhân không đánh đàn dương cầm cho tôi nghe, cũng không múa dao nấu cơm cho tôi ăn, anh ta chỉ nằm bên cạnh Lâm Tư Thông, lười không buồn động đạy, uổng phí cho một đôi tay đẹp.

Diện tích căn hộ này của tôi không lớn, lại còn phải chia thành phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh. Trong phòng ngủ cũng chỉ kê được một chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ bé là đã chật chội rồi. Đương nhiên, chiếc giường đó thật ra là một chiếc giường King size, trên cơ bản là có thể chứa được 3 người như Lâm đại nhân hoặc 6 người như Lâm Tư Thông hoặc là 4 người như tôi.. Lúc này, hai cha con bọn họ nằm trên chiếc giường đó, tuy vẫn còn thừa hơn một nửa chỗ thế nhưng dù cho đấy là giường của tôi, dù cho vẫn còn rất nhiều chỗ để tôi có thể nằm thế nhưng tôi cũng chỉ còn cách trợn mắt nhìn hai cha con bọn họ vô tư coi như không người mà nằm đó. Bọn họ rõ ràng không cảm thấy rằng việc nằm thoải mái như vậy trên chiếc giường của một cô gái độc thân là hành vi đầy ái muội và khiêu khích sao, thế nhưng ngược lại, Lâm đại nhân nằm thoải mái đến mực hận không thể dang hai tay hai chân thành hình chữ bát, đảo khách thành chủ tới nơi.

Tôi ngồi thở phì phò trên ghế sofa ngoài phòng khách, cảm giác không khác gì một con ngựa chạy mấy chục cây số vậy.

Lâm Tư Thông hét lên từ trong phòng ngủ: Dì Yêu tử ơi cháu đói rồi.

Ở công ty đã phải phục vụ một đại gia, về đến nhà còn phải hầu hạ thiếu gia khác, nha hoàn thời cổ đại còn có kỳ nghỉ đấy, cuộc sống của tôi tại sao lại không được như ý thế này. Tôi duỗi người rồi vùng vẫy đứng dậy hỏi: Cháu thích ăn sườn hầm nước tương, gà xào nấm hay là thịt bò kho.

Nghe xong, lúc này, Lâm đại nhân mới chịu xoay người ngồi dậy nhìn tôi, sau đó trả lời thay cho Lâm Tư Thông: Thịt bò kho đi.

Thế là tôi ngồi lật trong đống đồ ăn vặt của mình tìm được ba gói mỳ Khang sư phụ vị thịt bò kho, rồi bật lửa nấu mỳ.

Lâm đại nhân rõ ràng bất mãn với sự tình 3 bát mỳ gói này, cau mày lại lên tiếng: Trẻ con đang độ tuổi phát triển, ăn mỳ ăn liền không tốt.

Tuy nói như vậy nhưng ba người chúng tôi vẫn ăn hết sạch sẽ bát mỳ, ngụm nước mỳ cuối cùng còn mơ hồ cảm nhận được vị thịt bò kho.

Sau khi ăn uống no say, máu không lên được não nữa, cả một ngày dài lao lực, ba chúng tôi đành ngồi xỉa răng, vắt chân, chen chúc nhau ngồi chung trên chiếc sofa ngoài phòng khách xem ti vi. Bây giờ có rất nhiều các chương trình phù hợp cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ cùng xem, ví dụ như thời sự này, chương trình giải trí tình cảm này hay là truy tìm khó báu nữa.

Lâm Tư Thông gào thét muốn xem hoạt hình Cừu vui vẻ và chú sói xám, tôi lấy lý do là lo sợ hình tượng sợ vợ của Sói xám sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của trẻ em để đổi kênh. Lâm đại nhân không nói lời nào liền giật lại điều khiển, chuyển ngay sang đài Trung ương kênh tài chính kinh tế, nghe Nhuế Thành Cương bình luận về rủi ro tài chính. Hứng thú duy nhất của tôi với cái chương trình tẻ nhạt này chính là đoan quảng cáo về Louis Vuiton cực dài ở giữa, thế nên tôi đã dũng cảm đi đến trước ti vi, che đi chỗ tiếp nhận tia hồng ngoại của điều khiển, rồi dùng cách sơ khai nhất, bấm nút chuyển đến đài Hồ Nam để xem các anh MC đẹp trai trong chương trình Day day up. Sau một hồi ba người chúng tôi không ngừng đổi kênh, cuối cùng đành phải thỏa hiệp và đạt được thỏa thuận, đó chính là tìm một chương trình mà cả ba người đều không thích xem. Về cơ bản thì mục đích của chương trình là như thế này: hai vị khách mời cùng đeo mặt nạ rồi mắng đối phương bạc tình bạc nghĩa (tình cảm ở đây có thể là tình thân, tình bạn, tình yêu, gian tình v..v..) sau đó dưới sự khiêu kích, kích động của MC và thầy giáo tâm lý mà mâu thuẫn không ngừng tăng lên, khiến cho một bên rơi vào trạng thái kích động không chịu hợp tác, cho đến khi chỉ còn 3 phút nữa là chương trình kết thúc, một trong hai bên sẽ cố tình để lộ một tình tiết quan trọng hoặc một câu chuyện nào đó, khiến cho cục diện hoàn toàn thay đổi, ôm nhau khóc nức nở. Sau đó, đèn hight light đang chiếu vào bọn họ tắt đi, chương trình kết thúc, hai bên xuống lấy hộp cơm của chương trình (câu này bên Trung ý chỉ là hết vai diễn) sau đó lại thuận tiện mua vé tàu về nhà luôn. Đương nhiên, câu cuối cùng thật ra cũng chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi.

Chương trình ngày hôm đó kể về câu chuyện của một người đàn ông góa vợ, một mình nuôi con gái đến năm 15 tuổi, Vốn mong chờ đứa con gái này học hành chăm chỉ, sau này già rồi có khi còn được hưởng phúc con cái. Thế nhưng vào ngày sinh nhật 15 tuổi, đứa con gái bỗng bỏ nhà ra đi, lưu lạc phương trời. Người bố đáng thương đi tìm con gái ròng rã suốt 2,3 năm, cuối cùng cũng tìm được nó ở quê. Cô con gái đã nhiều năm không gặp người bố của mình nhưng lại bình tĩnh như không, có chết cũng không chịu về nhà. Mãi sau cô con gái mới tiết lộ ra nguyên nhân: vào ngày sinh nhật 15 tuổi ấy, dì cô nói cho cô biết rằng, mẹ cô chết là do ba cô đòi ly hôn nên mới tự sát.

Các góc quay của câu chuyện này là hàng loạt những góc quay hơi rung và u ám, tạo cảm giác vô cùng bức bối. Câu chuyện đã tổng hợp được tất cả các vấn đề từ vấn đề của thanh thiếu niên hiện nay, đến vấn đề gia đình, vấn đề hôn nhân. Cho dù có là tình thân cũng sẽ có những nghi ngờ, làm cho người khác phải day dứt. Mà câu chuyện lần này khác với những lần trước là đến cuối cùng cũng không làm rõ rốt cuộc người bố này có phải đã khiến cho người mẹ tự sát không. Một câu chuyện bỏ ngang chừng xuân khiến cho tôi không ngừng phải tưởng tượng. Cô gái đeo mặt nạ Zorro đã bắt đầu dùng giọng địa phương của mình kêu gào khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem: Tui không thể nào tha thứ cho ổng, không thể nào tha thứ cho ổng. Người đang ngồi đối diện khom cả lưng xuống, từ phía dưới mặt nạ đổ xuống hoàn toàn lộ rõ một hình ảnh ông lão đầy tang thương đang điên cuồng gào khóc: Con gái của tui không chịu tha thứ cho tui. Là lỗi của tui. Báo ứng….

Mọi người vốn cũng không xem quá chăm chú nhưng vì ông lão đó gào đến mức tê tâm liệt phế, khiến cho một người từ trước đến nay không bao giờ quản chuyện bao đồng như Lâm đại nhân cũng phải liếc mắt về phía màn hình. Chỉ có Lâm Tư Thông nằm bò trên đùi của Lâm đại nhân, giống như là sắp ngủ đến nơi rồi.

Lâm đại nhân đột nhiên thở dài một hơi: Nếu như cô bé này có một người mẹ kế tốt một chút, hàng ngày quan tâm đến sự thay đổi tâm lý của con cái, thì cũng không đến mức như thế này rồi.

Tôi nghĩ Lâm đại nhân không hổ là ông chủ của một công ty quảng cáo, cách suy nghĩ về một vấn đề nào đó đúng là sáng tạo, độc nhất vô nhị.

Lâm đại nhân lại tiếp tục than thở: Nếu như sau này Thông Thông có bỏ nhà ra đi, cũng phải có người chịu trách nhiệm có thể tìm được nó mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.