Tôi Vốn Lương Thiện

Chương 24: Chạy trốn



Dịch: Minovan

Đáng tiếc là cặp đôi đang tu hành đắc đạo này ngay lập tức bị chuyện thế tục quấn thân, điện thoại của Lâm đại nhân reo lên không ngừng. Những tiếng chuông ngắn ngủi vang lên, Lâm đại nhân cau mày nhận điện thoại, bên kia càng nói, hàng lông mày của anh lại nhíu càng chặt.

Chỉ cần thông qua những câu trả lời ngắt quãng của Lâm đại nhân, tôi đã có thể đoán được rằng, Lâm Tư Thông đang sốt, đầu dây đang ngồi thương lượng với anh, nên đi bệnh viện hay tiếp tục ở nhà.

Hiện tại đang có dịch cúm gà, chỉ cần nhắc đến “sốt”, mọi người đều đã tái xanh mặt mày, huống hồ là một đứa trẻ đang phát sốt, chẳng khác gì biểu hiện của bệnh. Những chính sách khẩn cấp được chính phủ đưa ra để đối phó với dịch cúm cùng với những biện pháp khẩn cấp được lưu truyền trong dân gian khác nhau rất xa. Các phòng ban nhà nước kêu gọi mọi người nếu phát sốt thì phải đi bệnh viện trước, còn dân gian lưu truyền thì khuyên mọi người nên uống thuốc trước khi đến bệnh viện, không lỡ không bị cúm gà thì đến bệnh viện cũng bị nhiễm bệnh cúm gà. Tôi tin vào những gì chính phủ nói, nhưng lại càng tin vào sự thông tuệ của dân gian hơn, vậy nên, Lâm đại nhân vừa cúp điện thoại, tôi liền nắm chặt lấy tay anh: Anh đừng vội đưa Thông Thông đi bệnh viện. Uống thuốc trước đã, uống thuốc xong mà vẫn không hạ sốt thì hẵng đến bệnh viện. Bây giờ trong bệnh viện, mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra ra vào vào, những người này không phải là bệnh nhân cảm cúm thì cũng là người nhà tiếp xúc gần với bệnh nhân cảm cúm. Vốn dĩ sức đề kháng của trẻ em đã yếu, nếu như không phải sốt vì cảm cúm, lại bị lây nhiễm thành bệnh cảm cúm thì có phải anh ôm hận mà chết không?

Lâm đại nhân lạnh nhạt liếc nhìn tôi một cái: Em dùng thành ngữ linh ta linh tinh kiểu gì vậy? Chẳng trách dạo gần đây Thông Thông dùng thành ngữ cũng chân nọ đá chân chiêu, hóa ra kẻ đầu sỏ gây tội là em.

Tôi nghĩ trong đầu Lâm đại nhân nói một câu mà dùng đến 3 thành ngữ khác nhau, trình độ rõ ràng là cao hơn cả tôi. Đáng tiếc có tài làm một người ba nhưng lại bị chôn vùi thiên phận làm một thầy giáo của gia đình. Tôi cào cào mái tóc của mình: Lý luận và thực tiễn kiểu gì cũng có chút tách rời. Thật ra đối với sự phát triển của thằng bé công sức tôi bỏ ra cũng không phải là không có, ít nhất thằng bé hiện tại cũng rất hào hứng học thành ngữ mà, đúng không? Anh đừng nên nóng quá làm liều, trẻ con mà, tiến bộ từng bước vẫn tốt hơn…

Nói xong tôi mới phát hiện, hóa ra một câu mà tôi cũng có thể nói được ba thành ngữ. Tiếc là có tài làm một cô giáo gia đình, nhưng lại bị chôn vùi khả năng làm mẹ.

Lâm đại nhân mỉm cười: Nói em một câu, em đã có mười câu để phản kích lại rồi. Bảo sao thằng bé dạo gần đây cả ngày suốt ngày kêu gào mốn gặp em. Nếu không phải tôi nói với nó dạo gần đây em rất bận chắc là nó sẽ đến tận nơi tìm em mất.

Nói xong, anh lại nhìn tôi như có điều cần suy nghĩ, tôi không có cách nào để nhìn thấu được suy nghĩ đó của anh là gì nên cũng chỉ còn cách nhìn lại anh.

Lâm đại nhân lên tiếng: Em chính ra cũng có duyên với bọn trẻ con. Con trai tôi bình thường làm gì có ai dạy được nó, tôi con sợ nó trưởng thành sớm, sớm muộn gì cũng làm ra một số chuyện khiến tôi phải trợn tròn mắt nhìn.

Lâm đại nhân mà có dịp được biết Phương Lỗi hễ cứ nhìn tôi là mắt to rưng rưng nước mắt thì sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận như thế đâu. Hơn nữa thông qua câu nói vừa rồi của Lâm đại nhân, tôi nghĩ tới việc Lâm Tư Thông sử dụng thành ngữ lộn tùng phèo hết lên hóa ra không phải là do năng lực học tập của nó có vấn đề. Rõ ràng đây là hệ quả của việc di truyền gen.  Lâm đại nhân, tốt xấu gì anh cũng là sinh viên tốt nghiệp từ Thanh Hoa ra, câu nói đó dù ý như thế nào đáng nhẽ cũng nên là “Tôi sợ nó trưởng thành quá sớm, sớm muộn gì cũng làm ra chuyện khiến tôi hối hận đã không kịp”.

Tôi đắn đo một chút rồi cẩn thận lên tiếng: Roger này, tôi biết anh đã từng xuất ngoại, “Khiến tôi phải trợn tròn mắt nhìn” không thể dùng như vậy được, ví dụ như là “Việc ngoài dự kiến” hay là “hối hận không kịp” chứ.

Lâm đại nhân lập tức ngắt lời tôi: Con trai tôi sao có thể làm ra chuyện khiến tôi hối hận chứ? Nếu có thì cũng phải là việc khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên”

Tôi….

Lâm đại nhân nói: Thằng nhóc chỉ cần nhìn thấy em đã có tinh thần hơn rồi. Mau đi thôi, cùng đi xem nó như thế nào.

Tôi lờ mờ cảm thấy ngữ cảnh của câu nói này cứ có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi một lúc lâu vẫn không đưa ra được kết luận gì, lại nghĩ đã lâu rồi không gặp Lâm Tư Thông, tôi cũng đột nhiên cảm thấy mình có chút nhớ thằng bé, vậy đi thăm cũng được.

Lần này, trên xe Lâm đại nhân phát một bài nhạc nhẹ của Secret Garden. Giai điệu vô cùng ấm áp, tiết tấu rất chậm, nhắm mắt lại dường như có thể nhìn thấy cây già nghìn tuổi cành lá xum xuê trong Wizard of Oz, còn có những chấm sáng loang lổ dưới bóng cây nghìn tuổi, thậm chí là con hươu sao đang đạp chân trên những tia sáng chuẩn bị vụt chạy mất. Nghĩ mãi nghĩ mãi, hai mí mắt dần dần khép lại thoải mái, tôi ngủ quên một cách ngon lành.

Ngủ ngon ở đây có nghĩa là tôi ngủ như chết rồi vậy, không hề biết xe đi về hướng nào, cho đến khi Lâm đại nhân nhẹ nhàng lay tôi dậy, tôi mới uể oải mở mắt ra.

Chắc là lúc tôi ngủ, Lâm đại nhân đã chỉnh ghế ngồi của tôi xuống một vị trí thoải mái hơn, cũng không biết là lấy được đâu ra một tấm khăn len, đắp trên người tôi. Chẳng trách tôi ngủ mà thấy thoải mái như ở nhà, chảy cả nước miếng…

Xuống xe, trước mắt là một tiểu khu khá cũ. Các tòa nhà ở đây không quá cao, hầu hết là 6 tầng, bị quây lại bởi một hàng rào sắt, trên hàng rào vẫn còn dấu keo của những tờ quảng cáo bị dán lên. những nơi khuất sáng vẫn còn những lớp tuyết mỏng của một tuần trước chưa tan hết, giờ đây đã biến thành một màu lấm lem.

Chịu sự đầu độc của những quyển tiểu thuyết ngôn tình, vốn nghĩ rằng những người có tiền hoặc có sự nghiệp là phải ở biệt thự, nếu nhiều tiền hơn thì chắc sẽ có thêm một hồ bơi, trường đua ngựa, sân đánh golf, thậm chí khi tham quan nhà của họ thì cũng không hề ngạc nhiên khi phát hiện nhà vệ sinh của họ còn lớn hơn nhà mình. Tiểu thuyết không hổ là sản phẩm của trí tưởng tượng của tác giả mà ra. Vương Hiên Dật đường đường là con nhà giàu của một gia đình chuyên kinh doanh bất động sản, người thừa kế sản nghiệp hơn hàng tỷ NDT cũng phải chịu đựng sống đối diện nhà tôi, vậy luận theo độ giàu có Lâm đại nhân cũng  phải chịu đựng sống trong một khu nhà cũ với kiến trúc sau năm 80.

Hóa ra, cảm nhận được áp lực từ việc giá nhà tăng cao không chỉ có dân đen như chúng tôi, còn có tổng tài của một công ty mấy trăm vạn, đột nhiên khiến tôi cảm thấy thật bình đẳng.

Lâm đại nhân đi trước mặt tôi để dẫn đường, vừa đi vừa nói: Thông Thông sống ở nhà ông bà trong này. Người già họ không muốn chuyển nhà, nói rằng sống quen với việc hàng xóm láng giềng thân thiết có nhau, không khuyên được nên cũng đành tùy họ. Họ vui vẻ là được rồi.

Tôi gật đầu, nhưng Lâm đại nhân đi đằng trước, không nhìn được biểu cảm của tôi nên gật đầu xong tôi lại bổ sung thêm: Ồ

Tiểu thuyết quả không lừa gạt tôi, Lâm đại nhân quả nhiên không sống ở đây.

Sau khi tôi “Ồ” một tiếng, cuối cùng cũng nghĩ ra điểm kỳ quặc trước khi đi đến đây, hôm nay đến thăm Lâm Tư Thông, vậy sẽ gặp người nhà của Lâm Tư Thông, trong đó bao gồm ca cha mẹ và vợ của anh ấy nữa.

Đột nhiên tôi xúc động muốn bỏ chạy ngay lập túc. Cảm giác này giống như vào một sáng sớm thứ hai rất bình thường, giáo viên dạy toán đột nhiên thông báo rằng “Tiếp theo sẽ kiểm tra đột xuất”, trong lòng không ngừng suy đoán xem cô giáo có phải đến kỳ hay là đến thời tiền mãn kinh, không chỉ khiến cho người ta bức xúc phẫn nộ mà nhiều hơn cả chính là hồi hộp, lo lắng và tuyệt vọng.

Bước thêm vài bước, hồi hộp và tuyệt vọng cuối cùng cũng đánh bại sự phẫn nộ. Tôi càng bước đi càng chậm, cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà đơn.

Lâm đại nhân càng đi càng xa, cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định được vị trí của tôi, thì bước nhanh lại đây.

Hôm nay não tôi chắc chắn bị nhúng đầy nước rồi. Mắt nhìn thấy Lâm đại nhân càng ngày càng bước nhanh tới đây, tôi đột nhiên xoay người bắt đầu bỏ chạy. Đã rất lâu rồi tôi không làm chuyện này. Hồi còn học tiểu học, tôi đột nhiên mắc một căn bệnh kỳ quặc, sau khi khỏi thì tố chất cơ thể cũng trở nên mạnh mẽ một cách khó hiểu, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, nam chính thân thể suy nhược yếu đuối gặp được quý nhân hoặc vô tình ăn phải một viên linh đan kỳ diệu nào đó, đột nhiên nội lực tăng cao, giống như được buff đầy máu vậy. Sau này, ba tôi nổi giận với tôi, hoặc tôi nổi giận với ba tôi hoặc là cả hai cùng nổi giận với nhau, ba tôi sẽ lấy thước dài vụt từng cái từng cái một, tôi cũng chạy khắp cả khu nhà. cứ chạy cứ chạy như thế lại chạy hết một vòng thành phố quán quân cuộc thi chạy đường dài 800m. Tôi nghĩ nếu như tính khí của ba tôi mà nóng nảy hơn nữa, sức trẻ nhiều hơn, sức thở tốt hơn, nếu đuổi theo tôi 1-2 năm nữa như thế, có khi tôi đã giật được giải quán quân cuộc thi chạy đường dài toàn quốc cũng nên.

Lâm đại nhân có lẽ không ngờ đến việc tôi sẽ làm một hành động ngốc ngếch như vậy, nhưng bởi vì tôi chạy hết sức như vậy nên anh cũng đuổi theo tôi. Tôi vừa chạy vừa quay đầu nhìn Lâm đại nhân mặc một chiếc áo khoác dài sẫm màu, không tiếc hình tượng mà đuổi theo tôi, tôi lại càng dồn hết tốc lực để chạy hơn.

Ánh nắng của buổi sáng chiếu thẳng lên người, lúc chớp mắt cứ có cảm giác ánh nắng đâm vào mắt rất đau. Quay đầu nhìn lại, Lâm đại nhân vẫn còn đang chạy ở đằng sau.

Đây đúng là một cuộc chạy kỳ quặc, cứ chạy như thế, người bên đường cũng đưa ánh mắt tò mò nhìn sang đây, bởi vì không thấy người đuổi đằng sau hét lên “Bắt tên trộm”, nên cũng chỉ tiếp tục nhìn qua với ánh mắt hiếu kỳ. coi như là đang xem một cuộc thi marathon miễn phí. Đương nhiên tôi tin rằng cho dù Lâm đại nhân có hét lên đòi “Bắt kẻ trộm”, có khi cũng chẳng có ai gia nhập vào đội ngũ thi chạy này đâu.

Sức lực của tôi đúng là tốt thật, đã bao nhiêu năm trôi qua, mà khi chạy đường dài hơi thở của tôi vẫn giữ ổn định như vậy, mặt cũng không đổi sắc. Tôi đoán Lâm đại nhân chưa chắc đã được như vậy, dù sao thì anh cũng đã hơn 30 tuổi, sức bền và sức dai cũng bị ảnh hưởng nhiều. Thế nên tôi cực kỳ đồng tình mà xoay người nhìn, đột nhiên phát hiện không còn thấy hình bóng Lâm đại nhân đuổi đằng sau nữa.

Như vậy, lập tức tôi cũng mất đi động lực để chạy.

Vốn rằng, lần này cũng chẳng có động lực gì cả, chỉ bởi vì có anh đuổi nên tôi mới chạy, còn về việc vì sao lúc nãy tôi phải xoay người bỏ chạy, có thể giống với hồi đó khi tôi đang kiểm tra, đột nhiên chạy từ trong phòng ra ngoài, điên cuồng chạy trên sân. Cuộc đời tôi những giây phút khiến tôi căng thẳng không có nhiều, đầu tiên là thước dài của ba, một khi đánh xuống thì không hề nương tay; Thứ hai là nước mắt của mẹ, tuy rằng mẹ tôi cũng cầm chổi lông gà vụt nhưng mà lòng dạ phụ nữ thường mềm mỏng, đánh đến mức lông gà lông vịt bay đầy trời, cũng không cảm thấy đau hay ngứa, giống như là phủi bụi áo khoác vậy, thế nhưng mẹ một khi mất kiềm chế, nhỏ ra một vài giọt nước mắt là tôi sẽ căng thẳng đến mức hận không thể chạy ngay ra ngoài, mắt không thấy thì tim không đau kiểu vậy; thứ ba là sự uy hiếp của hai người họ, ví dụ như khi kiểm tra mà không qua, một người đánh tôi, một người khóc cho tôi xem. Vụ việc bài kiểm tra toán năm đó đến nay vẫn hằn sâu trong ký ức, bởi vì tôi chỉ cần thi thêm một lần không đạt, ba tôi sẽ dồn hết các món nợ lại, cộng dồn tất cả những lần điểm không đạt trong một học kỳ diễn thành một vở báo cáo cuối năm. Lúc đó, cứ hễ căng thẳng, hồi hộp là tôi lại bỏ chạy, có người khi căng thẳng sẽ nấc cụt, có người đánh rắm, nhưng chẳng có ai lại chạy bộ cả. Tôi đúng là độc nhất vô nhị, không thể thay thế… Vốn dĩ cả một đoạn đường đến đây đều ngủ, lúc nãy lại chạy điên cuồng như vậy, cũng không để ý đường xá như thế nào, bây giờ đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nơi nơi đều là những gương mặt xa lạ, con đường xa lạ, ngay đến cả một kiến trúc có tính biểu tượng cũng không có. Tôi từ đâu tới, nên đi về đâu? Đúng là dù chỉ một khắc cũng không thể quên được câu hỏi đầy tính triết học này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.