Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 13: Ngoại truyện: Tổng giám đốc là người yêu chạy lạc của tổng giám đốc



Edit: Soo

Beta: Agehakun

“Tuần sau tôi sẽ đi công tác một tháng.” – Thẩm Ngôn Án xem điện thoại, giả vờ lơ đãng nói việc nhỏ này ra. Anh biết thừa tổng giám đốc bá đạo sẽ không muốn người yêu rời xa tầm mắt mình, Thẩm Ngôn Án trộm ngắm biểu cảm của Dạ Quyết, hòng tìm thấy chút hy vọng.

Quả nhiên, mặt Dạ Quyết lập tức xị ra: “Không được, bảo trợ lý của anh đi đi.”Cuối cùng “cuộc vui” hôm nay cũng không hoàn thành được. Dạ Quyết thấy Thẩm Ngôn Án lộ vẻ mệt nhọc, bèn để anh nghỉ ngơi.

“Đừng vô lý thế, có thể để cậu ta đi tôi đã không nhắc đến làm gì.” Thẩm Ngôn Án nói.“Tuần sau tôi sẽ đi công tác một tháng.” – Thẩm Ngôn Án xem điện thoại, giả vờ lơ đãng nói việc nhỏ này ra. Anh biết thừa tổng giám đốc bá đạo sẽ không muốn người yêu rời xa tầm mắt mình, Thẩm Ngôn Án trộm ngắm biểu cảm của Dạ Quyết, hòng tìm thấy chút hy vọng.

“Tôi nói không được là không được.”Đừng trách Thẩm Ngôn Án hôm nay mới liên lạc với Dạ Quyết, vào buổi tối khi anh đến thành phố này đã gọi cho hắn rồi, không ngờ hắn còn làm mình làm mẩy với anh, không chặn thì cũng làm lơ tin nhắn. Khi đó Thẩm Ngôn Án vẫn đang ở trong trạng thái “Tôi muốn được tự do một khoảng thời gian, tôi mặc kệ, không rảnh đi dỗ ngọt”, không chột dạ chút nào.“Không biết, cho anh xem thử này.” Thẩm Ngôn Án chĩa camera xuống, dùng tay nhẹ nhàng cọ tai nó, “Con trai.”

“Ờ ờ, biết rồi.” – Thẩm Ngôn Án thấy không thể nào có được sự đồng ý của hắn, bèn lừa gạt lấy lệ cho qua.“Ờ ờ, biết rồi.” – Thẩm Ngôn Án thấy không thể nào có được sự đồng ý của hắn, bèn lừa gạt lấy lệ cho qua.

Ngày hôm sau, Thẩm Ngôn Án len lén chuồn mất, anh không mang bất cứ hành lý gì, anh biết Dạ Quyết sẽ không cho, nhưng hết cách rồi, anh không thể không đi. Dù mình có là tổng giám đốc đi chăng nữa thì vẫn cần phải tiếp tục sự nghiệp mà, ừm, cùng lắm thì lúc về xả thân vì nghĩa vậy.Một khoảng thời gian dài đã trôi qua, Dạ Quyết từ một tổng giám đốc lạnh lùng vô tình bá đạo đã trở nên có tình người, quả nhiên tình yêu có thể ảnh hưởng đến con người ta.

Từ lúc biết Thẩm Ngôn Án lén chạy mất, trong suốt một tháng anh không có đó, mặt Dạ Quyết vẫn luôn lạnh tanh. Nhân viên xung quanh cảm nhận rõ được tâm trạng của tổng giám đốc nhà bọn họ không tốt, đều kẹp chặt cái đuôi làm người. Nếu không phải bên này Dạ Quyết cũng có việc, hắn sẽ lập tức đi theo đóng gói người về thành phố B.Hôm đó, khi Dạ Quyết về nhà, Con Trai đi theo Dạ Quyết cả một đường từ cửa vào đến bên cạnh Thẩm Ngôn Án. Nó nũng nịu lăn lộn đến lấy lòng hắn, Thẩm Ngôn Án xem mà lòng tan chảy, Dạ Quyết vẫn trưng ra một gương mặt lạnh băng. Thẩm Ngôn Án không nhìn nổi nữa, quyết định trợ giúp Con Trai một phen, anh lay Dạ Quyết, nói: “Anh chơi với nó một lúc đi.”

Ngày thứ hai xa Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án thấy hơi nhớ hắn, nhưng anh cảm nhận được sự vui sướng khi được buông thả nhiều hơn!Ngày thứ bảy xa Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án bắt đầu thấy hết thú vị, ở đây có tuyệt hơn nữa cũng chỉ có một mình anh. Quái lạ, trước kia anh tự đi ra ngoài du lịch cũng có thể chơi đến mười ngày nửa tháng mà không thấy nhàm chán, nhưng bây giờ thì không. Anh luôn nhớ đến Dạ Quyết, muốn đi cùng hắn trên con đường đẹp như mơ với đủ loại đèn lồng đó, muốn ngồi cùng hắn ở trước quầy hàng nhỏ và ăn những đồ ăn vặt ngon lành kia… Nhưng dựa trên thân phận của Dạ Quyết, muốn bọn họ cùng nhau làm những việc này còn khó hơn cả lên trời.Dạ Quyết hôn xuống môi Thẩm Ngôn Án, tất cả nỗi nhớ đều tan ra hết trong nụ hôn sâu này. Quần áo mới cởi được một nửa, vào lúc bầu không khí đang nồng cháy, mép giường vang lên tiếng mèo kêu, Con Trai ngửa đầu đứng dưới cạnh giường nhìn họ, kêu dồn dập.

Tại một thành phố xa lạ, Thẩm Ngôn Án làm xong việc tách ra khỏi trợ lý, sau khi thay một bộ quần áo thì vô cùng hớn hở ra ngoài đi chơi.Dạ Quyết cam chịu chơi gậy đùa mèo với Con Trai, Thẩm Ngôn Án hỏi: “Có phải anh không thích nó hay không?”Hết truyện.Dạ Quyết không thích mèo, mèo lại thích Dạ Quyết.

Ngày thứ ba xa Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án tự đi tìm phố ăn vặt nổi tiếng của địa phương đánh chén ngon lành.

“Mèo gì?” – Dạ Quyết giận thì giận, nhưng cơn tức đó đã biến mất ngay ngày hôm sau rồi. Sau đó hắn luôn mong ngóng, đợi Thẩm Ngôn Án gọi điện cho hắn, ai dè Thẩm Ngôn Án lại thiếu kiên nhẫn đến thế, chỉ mới bị chặn một ngày đã không gọi qua nữa. Hắn của lúc này nhớ nhung Thẩm Ngôn Án nhiều hơn, nhưng vẫn muốn ra vẻ một chút. Bây giờ Thẩm Ngôn Án đã hạ mình trước, đương nhiên Dạ Quyết cũng sẽ xuống nước theo.

Ngày thứ bảy xa Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án bắt đầu thấy hết thú vị, ở đây có tuyệt hơn nữa cũng chỉ có một mình anh. Quái lạ, trước kia anh tự đi ra ngoài du lịch cũng có thể chơi đến mười ngày nửa tháng mà không thấy nhàm chán, nhưng bây giờ thì không. Anh luôn nhớ đến Dạ Quyết, muốn đi cùng hắn trên con đường đẹp như mơ với đủ loại đèn lồng đó, muốn ngồi cùng hắn ở trước quầy hàng nhỏ và ăn những đồ ăn vặt ngon lành kia… Nhưng dựa trên thân phận của Dạ Quyết, muốn bọn họ cùng nhau làm những việc này còn khó hơn cả lên trời.Ngày thứ ba xa Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án tự đi tìm phố ăn vặt nổi tiếng của địa phương đánh chén ngon lành.

Nghĩ như vậy Thẩm Ngôn Án cũng hết muốn ăn, anh trả tiền rồi chậm rãi quay về chỗ ở. Gió ban đêm khe khẽ thổi khiến người ta thấy mát mẻ, Thẩm Ngôn Án thử tính ngày, đã qua một tuần kể từ ngày anh trốn đi, lúc này hẳn Dạ Quyết đã hết giận rồi nhỉ? Đợi lát nữa về lại khách sạn thì gọi điện cho hắn rồi dịu dàng dỗ dành chút vậy.Trong phòng tắm khách sạn, Thẩm Ngôn Án đang thử tắm cho Con Trai, mèo không thích tắm rửa, nhưng có vẻ Con Trai khá đặc biệt. Nó ngoan ngoãn để yên cho Thẩm Ngôn Án loay hoay, khiến anh càng thích nó hơn.Sau đó hắn suy nghĩ lại, cảm thấy Thẩm Ngôn Án sẽ không vô vị đến vậy, hẳn đây là tên của nhóc mèo. Chắc chắn cái tên này còn có ý nghĩa sâu xa nào đó, hắn hỏi: “Anh muốn có con à?”

Đừng trách Thẩm Ngôn Án hôm nay mới liên lạc với Dạ Quyết, vào buổi tối khi anh đến thành phố này đã gọi cho hắn rồi, không ngờ hắn còn làm mình làm mẩy với anh, không chặn thì cũng làm lơ tin nhắn. Khi đó Thẩm Ngôn Án vẫn đang ở trong trạng thái “Tôi muốn được tự do một khoảng thời gian, tôi mặc kệ, không rảnh đi dỗ ngọt”, không chột dạ chút nào.Thẩm Ngôn Án để kệ nó, sau bữa tối nó đã khôi phục tinh thần, Thẩm Ngôn Án ngồi trên sô pha tiếp tục hưởng thụ niềm vui vuốt ve cưng nựng mèo, sau đó ngoài cửa có tiếng vang lên, Dạ Quyết đã về.“Ngoan quá.” – Thẩm Ngôn Án không chê bẩn mà bế nó lên, “Nên đặt tên là gì đây? Tiểu Hoa? Bánh Quy Nhỏ? Quyết Quyết?”

“Trẻ trâu quá, lớn chừng này rồi còn bày đặt dỗi.” – Lúc Thẩm Ngôn Án nói câu này, anh đang dẫm lên viên đá nhỏ ven đường. Anh hừ một tiếng, đá viên đá ra ngoài, viên đá văng đi, lăn lộc cộc đến cạnh bồn hoa, ngay sau đó, Thẩm Ngôn Án nghe thấy tiếng mèo khẽ kêu.

Thẩm Ngôn Án: “Uầy, cục đá thành tinh rồi.”Dù sao anh cũng không dám nói rằng anh xem nó là Dạ Quyết.

Lại có vài tiếng “Meo” liên tiếp, Thẩm Ngôn Án đi qua nhìn thử, có một con mèo con nhem nhuốc nằm bên cạnh bồn hoa, có thể lờ mờ nhận ra màu lông vốn có của nó là màu trắng. Thẩm Ngôn Án vô cùng thích mèo, chỉ là trước kia không có tinh thần lẫn hơi sức đâu để nuôi, sau khi xuyên đến bên này lại bận đến mức quên mất tiêu, bây giờ gặp được một con mèo lang thang cơ nhỡ, ý muốn nuôi mèo của anh lại bắt đầu trỗi dậy.

Thẩm Ngôn Án duỗi tay muốn sờ cằm nó để làm quen, nhưng con mèo nhỏ lại trốn ra sau. Nó rất sợ người, đúng rồi, mèo rất khó thân thiết với con người. Nhóc mèo liên tục kêu, muốn dùng tiếng kêu dọa vật thể không rõ này đi, nhưng nó quá nhỏ, vài tiếng kêu đe dọa kia nghe cứ như đang làm nũng vậy.Thẩm Ngôn Án chớp mắt, hiếm khi anh nghe được Dạ Quyết bày tỏ tình cảm của bản thân, anh cười đáp: “Biết rồi, tôi sẽ về sớm thôi.”

Thẩm Ngôn Án cười một tiếng, lấy một cái bánh quy ra bẻ một mẩu ngắn, bóp thành mảnh vụn đặt trước mặt nó. Đúng lúc hôm nay anh sợ mình đi họp sẽ đói nên trộm lén bỏ hai cái bánh quy (vào túi). Mèo nhỏ ngửi thấy mùi thơm, nó liếm thử rồi ăn hết sạch, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh kêu tiếp, hẳn là muốn ăn nữa.Anh thử sờ mèo thêm lần nữa, chắc là do trên tay thẩm Ngôn Án còn vương chút mùi bánh quy, nhóc mèo vươn đầu lưỡi liếm đầu ngón tay anh, không tiếp tục tránh đi nữa.“Trẻ trâu quá, lớn chừng này rồi còn bày đặt dỗi.” – Lúc Thẩm Ngôn Án nói câu này, anh đang dẫm lên viên đá nhỏ ven đường. Anh hừ một tiếng, đá viên đá ra ngoài, viên đá văng đi, lăn lộc cộc đến cạnh bồn hoa, ngay sau đó, Thẩm Ngôn Án nghe thấy tiếng mèo khẽ kêu.

“Không được, cái này mày chỉ được ăn một chút thôi.” – Thẩm Ngôn Án tàn nhẫn ăn hết chỗ bánh quy còn thừa rồi hỏi đầy dụ dỗ: “Tao có thể mang mày đi ăn cái khác, đi theo tao nhé?”Dạ Quyết hung hăng lườm nhóc mèo một cái: “Không cần lo cho nó.”

Anh thử sờ mèo thêm lần nữa, chắc là do trên tay thẩm Ngôn Án còn vương chút mùi bánh quy, nhóc mèo vươn đầu lưỡi liếm đầu ngón tay anh, không tiếp tục tránh đi nữa.Lúc này đến phiên Thẩm Ngôn Án hoang mang: “Đâu có.”Quả nhiên, mặt Dạ Quyết lập tức xị ra: “Không được, bảo trợ lý của anh đi đi.”

“Ngoan quá.” – Thẩm Ngôn Án không chê bẩn mà bế nó lên, “Nên đặt tên là gì đây? Tiểu Hoa? Bánh Quy Nhỏ? Quyết Quyết?”Nghĩ như vậy Thẩm Ngôn Án cũng hết muốn ăn, anh trả tiền rồi chậm rãi quay về chỗ ở. Gió ban đêm khe khẽ thổi khiến người ta thấy mát mẻ, Thẩm Ngôn Án thử tính ngày, đã qua một tuần kể từ ngày anh trốn đi, lúc này hẳn Dạ Quyết đã hết giận rồi nhỉ? Đợi lát nữa về lại khách sạn thì gọi điện cho hắn rồi dịu dàng dỗ dành chút vậy.“Tôi cũng nhớ anh, ngủ ngon.”Từ lúc biết Thẩm Ngôn Án lén chạy mất, trong suốt một tháng anh không có đó, mặt Dạ Quyết vẫn luôn lạnh tanh. Nhân viên xung quanh cảm nhận rõ được tâm trạng của tổng giám đốc nhà bọn họ không tốt, đều kẹp chặt cái đuôi làm người. Nếu không phải bên này Dạ Quyết cũng có việc, hắn sẽ lập tức đi theo đóng gói người về thành phố B.

“Hừm… Quá bình thường.” – Thẩm Ngôn Án lẩm bẩm một lúc, sau cùng cũng chốt tên cho nó: “Gọi là Con Trai đi, độc đáo!”“Tôi cũng bị đói mà.” Dạ Quyết đáp.

Cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng có mèo rồi!Con Trai từ từ ra khỏi lồng, nó không đi đâu mà chỉ nhảy lên sô pha cuộn tròn người lại. Nhóc mèo chưa từng đi máy bay, đến giờ còn chưa thích ứng kịp mà vẫn hơi choáng váng, tai cũng cụp xuống đầy ủ rũ.

Trong phòng tắm khách sạn, Thẩm Ngôn Án đang thử tắm cho Con Trai, mèo không thích tắm rửa, nhưng có vẻ Con Trai khá đặc biệt. Nó ngoan ngoãn để yên cho Thẩm Ngôn Án loay hoay, khiến anh càng thích nó hơn.Sau khi sấy khô, Thẩm Ngôn Án thả Con Trai lên giường, kệ cho nó tự chơi. Thẩm Ngôn Án cho rằng khi mình tắm xong đi ra sẽ không tìm thấy nó, hoặc nó sẽ ở trên giường chơi cắn gối, không ngờ Con Trai chỉ ngồi trước cửa phòng ngoe nguẩy đuôi, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn anh.Dạ Quyết lắc đầu trả lời anh: “Không phải không thích nó, chỉ là sẽ không thích đến mức như mọi người. Tôi vốn luôn không thích mèo, không thích chó, không thích tất cả động vật, bởi vì chúng nó quá yếu ớt, lại chỉ biết ỷ lại người khác, không cẩn thận một cái là sẽ chết. Căn bản là bởi vì anh thích nên tôi mới chịu tiếp nhận. Tôi chỉ thích anh mà thôi.”

Sau khi sấy khô, Thẩm Ngôn Án thả Con Trai lên giường, kệ cho nó tự chơi. Thẩm Ngôn Án cho rằng khi mình tắm xong đi ra sẽ không tìm thấy nó, hoặc nó sẽ ở trên giường chơi cắn gối, không ngờ Con Trai chỉ ngồi trước cửa phòng ngoe nguẩy đuôi, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn anh.Hết truyện.“Tôi thích nó, cũng thích anh nữa, nhưng tôi thích anh nhất.” – Thẩm Ngôn Án nói.

Lòng Thẩm Ngôn Án mềm nhũn, anh bế nó lên, gãi gãi cằm nó, Con Trai thoải mái trở mình: “Sao mày lại ngoan đến vậy cơ chứ.”

Thẩm Ngôn Án ngồi trên giường, gọi video cho Dạ Quyết, không đến hai giây đã kết nối video thành công.Khi nhìn thấy đèn trong nhà sáng, Dạ Quyết đoán rằng Thẩm Ngôn Án đã về, đợi đến lúc trông thấy người, hắn mới cảm nhận được sự chân thật. Nỗi nhớ nhung hơn mười ngày không gặp cuối cùng cũng bùng nổ, Thẩm Ngôn Án còn chưa kịp chào hỏi đã bị Dạ Quyết nhấc khỏi sô pha. Hắn đi thẳng vào phòng ngủ, nhóc mèo đáng thương bị Dạ Quyết bỏ lại trên sô pha.

Dạ Quyết khó chịu xị mặt ra, không nói một lời.Thẩm Ngôn Án bên này nhàn rỗi, nhưng Dạ Quyết còn phải bận đến tối. Trong nhà vắng tanh, Thẩm Ngôn Án thả Con Trai ra khỏi lồng mèo: “Về đến nhà rồi, Con Trai.”Thẩm Ngôn Án ngồi trên giường, gọi video cho Dạ Quyết, không đến hai giây đã kết nối video thành công.

Tới giờ Thẩm Ngôn Án mới thấy hơi chột dạ, anh nhanh chóng kiếm đề tài: “Đừng giận mà, tôi sắp về rồi. Hôm nay tôi nhặt được một con mèo.”“Tôi rất nhớ anh.”Dạ Quyết không thấy hứng thú với động vật lắm, bọn họ hàn huyên một lúc, Dạ Quyết muốn đi xem một hạng mục, trước khi ngắt video, hắn nói: “Về nhanh đi.”Kể từ sau khi về nhà họ, địa vị của Con Trai kia không chỉ cao bình thường mà tuyệt đối là ở đỉnh chuỗi thức ăn. Dạ Quyết tự nguyện cho Thẩm Ngôn Án leo lên đầu hắn, mà con sen của hoàng thượng như Thẩm Ngôn Án lại vô cùng cưng chiều nhãi con. May mà Con Trai rất ngoan, không hay gây rắc rối, chỉ là đôi khi sẽ cắt ngang “cuộc vui” của Thẩm Ngôn Án và Dạ Quyết.

“Mèo gì?” – Dạ Quyết giận thì giận, nhưng cơn tức đó đã biến mất ngay ngày hôm sau rồi. Sau đó hắn luôn mong ngóng, đợi Thẩm Ngôn Án gọi điện cho hắn, ai dè Thẩm Ngôn Án lại thiếu kiên nhẫn đến thế, chỉ mới bị chặn một ngày đã không gọi qua nữa. Hắn của lúc này nhớ nhung Thẩm Ngôn Án nhiều hơn, nhưng vẫn muốn ra vẻ một chút. Bây giờ Thẩm Ngôn Án đã hạ mình trước, đương nhiên Dạ Quyết cũng sẽ xuống nước theo.“Tôi nói không được là không được.”

“Không biết, cho anh xem thử này.” Thẩm Ngôn Án chĩa camera xuống, dùng tay nhẹ nhàng cọ tai nó, “Con trai.”Dạ Quyết hừ lạnh một tiếng xuống giường theo, hình như mèo con không sợ Dạ Quyết, nó cọ tới cọ lui bên chân hắn, Dạ Quyết không có thiện cảm gì với nhóc con phá hỏng chuyện của hắn này, sự dịu dàng của hắn đã dành hết cho chủ của nhóc con này rồi.

Dạ Quyết tưởng mình nghe nhầm: “?”Ngày hôm sau, Thẩm Ngôn Án len lén chuồn mất, anh không mang bất cứ hành lý gì, anh biết Dạ Quyết sẽ không cho, nhưng hết cách rồi, anh không thể không đi. Dù mình có là tổng giám đốc đi chăng nữa thì vẫn cần phải tiếp tục sự nghiệp mà, ừm, cùng lắm thì lúc về xả thân vì nghĩa vậy.

Sau đó hắn suy nghĩ lại, cảm thấy Thẩm Ngôn Án sẽ không vô vị đến vậy, hẳn đây là tên của nhóc mèo. Chắc chắn cái tên này còn có ý nghĩa sâu xa nào đó, hắn hỏi: “Anh muốn có con à?”

Lúc này đến phiên Thẩm Ngôn Án hoang mang: “Đâu có.”

Dù sao anh cũng không dám nói rằng anh xem nó là Dạ Quyết.

Dạ Quyết không thấy hứng thú với động vật lắm, bọn họ hàn huyên một lúc, Dạ Quyết muốn đi xem một hạng mục, trước khi ngắt video, hắn nói: “Về nhanh đi.”Tới giờ Thẩm Ngôn Án mới thấy hơi chột dạ, anh nhanh chóng kiếm đề tài: “Đừng giận mà, tôi sắp về rồi. Hôm nay tôi nhặt được một con mèo.”

“Tôi rất nhớ anh.”Thẩm Ngôn Án không thèm để ý tới hắn.

Thẩm Ngôn Án chớp mắt, hiếm khi anh nghe được Dạ Quyết bày tỏ tình cảm của bản thân, anh cười đáp: “Biết rồi, tôi sẽ về sớm thôi.”

“Tôi cũng nhớ anh, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”“Không được, cái này mày chỉ được ăn một chút thôi.” – Thẩm Ngôn Án tàn nhẫn ăn hết chỗ bánh quy còn thừa rồi hỏi đầy dụ dỗ: “Tao có thể mang mày đi ăn cái khác, đi theo tao nhé?”

Trên thực tế, đợt đi công tác một tháng này chỉ có hai mươi ngày, nhiều thêm mười ngày là do Thẩm Ngôn Án tranh thủ để tự đi chơi. Chẳng qua bây giờ lòng mang nỗi nhớ lớn hơn lòng muốn đi chơi, một mình anh ở đây cũng chẳng còn thích thú gì nữa, vì vậy, anh đã dồn thời gian để hoàn thành công việc trước thời hạn. Dạ Quyết nhớ anh, anh cũng nhớ Dạ Quyết, sau khi đàm phán xong xuôi, anh bảo trợ lý đặt vé máy bay sớm nhất vào buổi chiều, tức tốc trở về thành phố B.

Thẩm Ngôn Án bên này nhàn rỗi, nhưng Dạ Quyết còn phải bận đến tối. Trong nhà vắng tanh, Thẩm Ngôn Án thả Con Trai ra khỏi lồng mèo: “Về đến nhà rồi, Con Trai.”

Con Trai từ từ ra khỏi lồng, nó không đi đâu mà chỉ nhảy lên sô pha cuộn tròn người lại. Nhóc mèo chưa từng đi máy bay, đến giờ còn chưa thích ứng kịp mà vẫn hơi choáng váng, tai cũng cụp xuống đầy ủ rũ.Trên thực tế, đợt đi công tác một tháng này chỉ có hai mươi ngày, nhiều thêm mười ngày là do Thẩm Ngôn Án tranh thủ để tự đi chơi. Chẳng qua bây giờ lòng mang nỗi nhớ lớn hơn lòng muốn đi chơi, một mình anh ở đây cũng chẳng còn thích thú gì nữa, vì vậy, anh đã dồn thời gian để hoàn thành công việc trước thời hạn. Dạ Quyết nhớ anh, anh cũng nhớ Dạ Quyết, sau khi đàm phán xong xuôi, anh bảo trợ lý đặt vé máy bay sớm nhất vào buổi chiều, tức tốc trở về thành phố B.Dạ Quyết tưởng mình nghe nhầm: “?”

Thẩm Ngôn Án để kệ nó, sau bữa tối nó đã khôi phục tinh thần, Thẩm Ngôn Án ngồi trên sô pha tiếp tục hưởng thụ niềm vui vuốt ve cưng nựng mèo, sau đó ngoài cửa có tiếng vang lên, Dạ Quyết đã về.

Khi nhìn thấy đèn trong nhà sáng, Dạ Quyết đoán rằng Thẩm Ngôn Án đã về, đợi đến lúc trông thấy người, hắn mới cảm nhận được sự chân thật. Nỗi nhớ nhung hơn mười ngày không gặp cuối cùng cũng bùng nổ, Thẩm Ngôn Án còn chưa kịp chào hỏi đã bị Dạ Quyết nhấc khỏi sô pha. Hắn đi thẳng vào phòng ngủ, nhóc mèo đáng thương bị Dạ Quyết bỏ lại trên sô pha.Lại có vài tiếng “Meo” liên tiếp, Thẩm Ngôn Án đi qua nhìn thử, có một con mèo con nhem nhuốc nằm bên cạnh bồn hoa, có thể lờ mờ nhận ra màu lông vốn có của nó là màu trắng. Thẩm Ngôn Án vô cùng thích mèo, chỉ là trước kia không có tinh thần lẫn hơi sức đâu để nuôi, sau khi xuyên đến bên này lại bận đến mức quên mất tiêu, bây giờ gặp được một con mèo lang thang cơ nhỡ, ý muốn nuôi mèo của anh lại bắt đầu trỗi dậy.

Dạ Quyết hôn xuống môi Thẩm Ngôn Án, tất cả nỗi nhớ đều tan ra hết trong nụ hôn sâu này. Quần áo mới cởi được một nửa, vào lúc bầu không khí đang nồng cháy, mép giường vang lên tiếng mèo kêu, Con Trai ngửa đầu đứng dưới cạnh giường nhìn họ, kêu dồn dập.

Dạ Quyết hung hăng lườm nhóc mèo một cái: “Không cần lo cho nó.”

Thẩm Ngôn Án lại đẩy người ra, cài cúc lại: “Nó còn chưa ăn cơm, đang bị đói.”

“Tôi cũng bị đói mà.” Dạ Quyết đáp.“Đừng vô lý thế, có thể để cậu ta đi tôi đã không nhắc đến làm gì.” Thẩm Ngôn Án nói.

Thẩm Ngôn Án không thèm để ý tới hắn.Ngày thứ hai xa Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án thấy hơi nhớ hắn, nhưng anh cảm nhận được sự vui sướng khi được buông thả nhiều hơn!

Dạ Quyết hừ lạnh một tiếng xuống giường theo, hình như mèo con không sợ Dạ Quyết, nó cọ tới cọ lui bên chân hắn, Dạ Quyết không có thiện cảm gì với nhóc con phá hỏng chuyện của hắn này, sự dịu dàng của hắn đã dành hết cho chủ của nhóc con này rồi.

Cuối cùng “cuộc vui” hôm nay cũng không hoàn thành được. Dạ Quyết thấy Thẩm Ngôn Án lộ vẻ mệt nhọc, bèn để anh nghỉ ngơi.

Một khoảng thời gian dài đã trôi qua, Dạ Quyết từ một tổng giám đốc lạnh lùng vô tình bá đạo đã trở nên có tình người, quả nhiên tình yêu có thể ảnh hưởng đến con người ta.

Kể từ sau khi về nhà họ, địa vị của Con Trai kia không chỉ cao bình thường mà tuyệt đối là ở đỉnh chuỗi thức ăn. Dạ Quyết tự nguyện cho Thẩm Ngôn Án leo lên đầu hắn, mà con sen của hoàng thượng như Thẩm Ngôn Án lại vô cùng cưng chiều nhãi con. May mà Con Trai rất ngoan, không hay gây rắc rối, chỉ là đôi khi sẽ cắt ngang “cuộc vui” của Thẩm Ngôn Án và Dạ Quyết.

Kể ra cũng lạ, Thẩm Ngôn Án đã từng mang mèo đến công ty, trợ lý và một số nhân viên lớn gan muốn làm quen với nó, nó đều kêu lên rồi né tránh, có thể thấy rằng nó không dễ dàng tiếp xúc với người khác đến vậy, nhưng Con Trai vẫn luôn quấn lấy Dạ Quyết.

Dạ Quyết không thích mèo, mèo lại thích Dạ Quyết.

Hôm đó, khi Dạ Quyết về nhà, Con Trai đi theo Dạ Quyết cả một đường từ cửa vào đến bên cạnh Thẩm Ngôn Án. Nó nũng nịu lăn lộn đến lấy lòng hắn, Thẩm Ngôn Án xem mà lòng tan chảy, Dạ Quyết vẫn trưng ra một gương mặt lạnh băng. Thẩm Ngôn Án không nhìn nổi nữa, quyết định trợ giúp Con Trai một phen, anh lay Dạ Quyết, nói: “Anh chơi với nó một lúc đi.”

Dạ Quyết cam chịu chơi gậy đùa mèo với Con Trai, Thẩm Ngôn Án hỏi: “Có phải anh không thích nó hay không?”

Dạ Quyết lắc đầu trả lời anh: “Không phải không thích nó, chỉ là sẽ không thích đến mức như mọi người. Tôi vốn luôn không thích mèo, không thích chó, không thích tất cả động vật, bởi vì chúng nó quá yếu ớt, lại chỉ biết ỷ lại người khác, không cẩn thận một cái là sẽ chết. Căn bản là bởi vì anh thích nên tôi mới chịu tiếp nhận. Tôi chỉ thích anh mà thôi.”

“Tôi thích nó, cũng thích anh nữa, nhưng tôi thích anh nhất.” – Thẩm Ngôn Án nói.Thẩm Ngôn Án lại đẩy người ra, cài cúc lại: “Nó còn chưa ăn cơm, đang bị đói.”

Kể ra cũng lạ, Thẩm Ngôn Án đã từng mang mèo đến công ty, trợ lý và một số nhân viên lớn gan muốn làm quen với nó, nó đều kêu lên rồi né tránh, có thể thấy rằng nó không dễ dàng tiếp xúc với người khác đến vậy, nhưng Con Trai vẫn luôn quấn lấy Dạ Quyết.Hết truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.