Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ

Chương 54: 54: Phát Hiện




Hết tiết Châu Mãn Kì bắt xe buýt đến bệnh viện gần đó vốn cuối tuần mới kiểm tra sức khoẻ nhưng bởi thời gian hiện tại bệnh viện tư không có nhiều bệnh nhân chờ khám, nhân cơ hội này cô đồng ý ngay sau tiết giữa trưa đến phòng khám
Trạm số 8 xe buýt dừng
Châu Mãn Kì gượng gạo dùng cánh tay thon dài vuốt cho mái tóc uốn sóng lơi vào khuôn nếp chỉnh đốn, cô lặng lẽ bước xuống trạm dừng chân hướng thẳng đến bệnh viện
Khoa tổng quát có khá ít người chờ khám, Châu Mãn Kì lấy số báo danh ngồi khép nép trên băng ghế trống, số báo danh của cô là số 54, bác sĩ đang khám cho số 28 tức còn dư dả thời gian để cô làm chuyện riêng
Người số 28 khám xong, y tá gọi tên số 29 chuẩn bị vào phòng khám.

Châu Mãn Kì hơi lơ đãng bản thân đang đắm chìm trong cảm xúc của tập thơ vừa mượn từ thư viện, cô cận khá cao nên phải mang theo mắt kính trông dáng vẻ giống một người tri thức thưởng thức hồn thơ chạy trong từng câu chữ

Tô Nhược Lam là người số 28, khám xong ra ngoài vô tình bắt gặp dáng vẻ đầy thơ văn trữ tình của cô liền kiêu kì mở lời :"Chị Mãn Kì"
Mãn Kì ngập ngừng ngước mắt nhìn Nhược Lam, Nhược Lam chắc cũng quan tâm đến sức khoẻ lắm nên mới kiểm tra tổng quát đây mà, cô gấp chiếc kính cận dày cộm vào hộp đựng nét ngạc nhiên :
"Nhược Lam em cũng kiểm tra tổng quát sao ?"
"Ừm, em kiểm tra tổng quát để xin giấy du học Mỹ mà" Tô Nhược Lam duỗi bàn tay, kiêu hãnh khoe khoang bộ nail mới làm cách đây vài ngày
Thiệu Huy du học Mỹ, Nhược Lam cũng du học là nghĩa thế nào, mối quan hệ đoán già đoán non cũng biết mập mờ.

Châu Mãn Kì là người nhạy cảm khi biết sẽ suy tư lung tung chả nhẽ đến cả chuyện này anh cũng giấu cô, anh đã đính chính rằng chú anh giới thiệu qua Mỹ hoàn toàn không phải là vì cô ta
Chân mày Mãn Kì cau chặt, hạnh phúc chưa được bao lâu đã phải chạm mặt với dáng vẻ đầy tự tin của Nhược Lam khiến cô trùng bước lo lắng, chỉ đành thở dài chúc mừng :"Chúc mừng em nhé !"
"Chuyến này em đi cùng Thiệu Huy, chị đừng bận tâm làm gì nha !" Tô Nhược Lam đánh nhẹ vào cánh vai Mãn Kì, cười xuề xòa nhưng thật ra là giễu cợt
Khoé môi Châu Mãn Kì cứng đơ, cô đúng là ngu mà, có người yêu còn không biết giữ để cho kẻ thứ ba đoạt lấy mà không cần nhúng tay một thủ đoạt dơ bẩn nào
Còn anh, anh biết mà giấu diếm cô.

Rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu vậy ? Anh có hiểu cho cô không

Ngay từ đầu yêu đương chúng ta đều có cảm giác bất an nhưng cuối cùng chúng ta chọn cách im lặng thay vì bộc lộ cho nhau nghe, có lẽ chính vì sự im lặng đó đã làm cho cảm xúc ngây dại nên thơ bị nguội lạnh
Tô Nhược Lam cười giả tạo rời đi, mấy ai để ý được phía trước là khuôn mặt khinh bỉ dành cho Châu Mãn Kì.

Sống mũi cô cay cay , hốc mắt đỏ ngầu, hàng mi nhoẹt vết tích vài giọt nước
Bà lão bên cạnh tuy không biết có gì xảy ra với cô nhưng ra sức dỗ dành :"Cháu gái, có gì buồn sao ?"
"Cháu...!ổn ạ..." Châu Mãn Kì bức xúc có, hai cánh tay che đi đôi mắt và sống mũi chua xót vẫn cư xử đúng phép tắc không nhận lấy tấm lòng thành từ bà
Chẳng thể chịu đựng được nữa, cô tháo chạy vào nhà vệ sinh, từng bước chân là từng nỗi day dứt, chuyện không có gì căng thẳng ấy tại sao cô lại tức điên rồi đổi thành bất lực muốn xé nát đôi nam nữ chả là gì của nhau ấy
Tiếng nước trong bồn chảy ào ào, Châu Mãn Kì lau mặt tự dè bỉu mình trong gương rồi cười nhạt :"Băng Thiệu Huy nhất định không làm như thế với mình đâu, anh ấy chỉ có mình thôi ...!Là vì mình mà anh ấy thay đổi mà, anh ấy chắc chắn không bao giờ lừa dối mình quay lại với Nhược Lam được"
Ting ting
Tâm trạng dần chuyển biến đỡ hơn cùng lúc đó tin nhắn gửi đến máy vừa xong, Châu Mãn Kì lau tay sạch sẽ chạm vào màn hình xuất hiện đôi ba dòng chữ

[Người yêu ngáo ngơ , nay anh không ăn trưa với em được, nhớ ăn uống đầy đủ nha!!!!"]
Dòng tin nhắn ấy càng làm cô thêm phẫn nộ, vừa mới đỡ bực tức đã phải chịu đựng "ghen tuông" thêm một lần nữa, hôm nay nếu Tô Nhược Lam chẳng xuất hiện ở phòng khách và khiêu khích cô thì chẳng sao nhưng tình cảnh nhạy cảm vô đối Thiệu Huy gửi tin nhắn đến như là dẫn chứng cho việc anh ở núi này trông núi nọ
Hai hàng nước mắt một lần nữa chảy dài trên gò má đẹp đẽ, Châu Mãn Kì nhịn cơn tức cẩu thả nhắn lại như chưa có chuyện gì xảy ra với cô cả :[umm, người yêu vô sỉ cũng vậy !!!!]
Xét cho cùng Châu Mãn Kì ít ra còn một chút tư cách giữ lấy Băng Thiệu Huy theo phong thái bình thường thà rằng cô nhắm mắt và rồi bắt gặp lúc đó anh mới là người sai
Hành xử hồ đồ cũng chỉ thiệt thòi cho bản thân và còn làm mất đi danh tiếng mà mình đang nắm chắc
Cô yêu anh, ái mộ anh nhưng anh bỏ cô cao chạy xa bay đến xứ sở cờ hoa cùng Tô Nhược Lam thì đừng hỏi cô vô tình mà buông tay trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.