Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ

Chương 8: 8: Cùng Với Cậu Và Cùng Với Chị




"Cái gì vậy thằng nhóc này" Châu Mãn Kì tức giận phất mạnh tay của mình
"Chị à, hôm qua em có cập nhật trạng thái mà crush tưởng chị là người yêu của em"
"Crush gì ở đây, bước vào lớp đi"
Thấy Châu Ánh Vĩ còn bám víu chân tay mình, Châu Mãn Kì hằn giọng
"Bước vào lớp đi"
Châu Ánh Vĩ nghe xong mặt tái mét không quên chào chị rồi chạy vào lớp, Mãn Kì cố ý quan sát đồng môn nữ lúc này thì vô tình cặp mắt đưa cô đến chỗ ngồi của Băng Thiệu Huy
Băng Thiệu Huy vì tiếng ồn mà bị đánh thức, anh liếc đôi mắt khinh bỉ nhìn sang phía khác.


Và cũng bởi vì cái liếc mắt ấy anh nhìn thấy Châu Mãn Kì, vào thời khắc đó cả hai con mắt như dán chặt vào nhau
Thầy giám thị bỗng dưng xuất hiện bất ngờ bởi âm thanh phát ra với tầng số cao của học sinh từ lớp chọn, chạy đến thì lại nhìn thấy Mãn Kì ánh mắt đắm đuối đang nhìn về phía một bạn học sinh trong lớp.

Thầy vỗ vai Mãn Kì làm Mãn Kì giật mình theo phản xạ tự nhiên nhìn về hướng người vừa đụng chạm lên cánh vai ấy
"Em rời đi đi"
"Vâng , em chào thầy"
Châu Mãn Kì xấu hổ vội cúi đầu sâu chào thầy giám thị rồi thật tâm bỏ chạy khỏi lớp học 10a1
Băng Thiệu Huy thấy cô đi xa nhận thấy bản thân không thể bỏ lỡ cô, anh phi khỏi lớp mặc kệ cho thầy giám thị có khuyên răn đến cỡ nào, cho dù khuyên răn thì cũng khuyên răn ở mức độ thấp thôi nếu dám nghiêm túc thì e là thầy sẽ bị đuổi việc ngay
Sau khi đã ra được cổng trường Châu Mãn Kì bất lực ngồi sụp xuống nền đất đá thở dốc do chạy quá nhanh, Băng Thiệu Huy bắt kịp được Châu Mãn Kì thấy cô đang ngồi thở mạnh anh đi chầm chậm rảo bước lại gần
"Châu Mãn Kì"
"HẢ ????" Thực sự thì có quá nhiều bất ngờ cho ngày hôm nay, Châu Mãn Kì nghe tiếng Băng Thiệu Huy gọi mình bên tai không thể kiềm chế cơn nhột bèn ngã chỏng choài trên nền đất cứng
Là một người đàn ông Băng Thiệu Huy thấy Châu Mãn Kì ngã nhanh nhạy nắm lấy tay kéo Mãn Kì đứng dậy, Mãn Kì lấy tay che biểu cảm khó coi càng làm Băng Thiệu Huy buồn cười
"Theo tôi làm chi ?" Tông giọng của Mãn Kì vừa mới ngã vì thế cũng lạc đi đôi phần
"Tôi chưa ăn trưa, chị mời tôi ăn đi" Băng Thiệu Huy giở trò tròn xoe con mắt đáng thương, một bên môi còn khẽ cong lên đánh lừa thị giác
Thấy đói mà không cho ăn thú thật cũng kì, cô lấy trong túi ra chiếc điện thoại riêng gọi cho mẹ Mãn Ánh thân yêu
[Mẹ ơi, cửa tiệm có đông khách lắm không ?]

[Tự lo được, sao có chuyện gì ?]
[Nhờ mẹ chuyển tiền vào tài khoản con với , cậu học trò nhỏ Băng Thiệu Huy đói rồi mà ví con hiện tại đã cháy]
[Ơ ...!Được, được, được ...!Đợi mẹ xíu, cứ đi ăn đi mẹ chuyển ngay]
Châu Mãn Kì thở dài cúp máy thoạt nhìn Băng Thiệu Huy từ đầu đến cuối, anh cũng đâu phải dạng thiếu tiền đâu cớ sao lại bắt cô mời anh một bữa ăn trưa chứ
Dẫn Băng Thiệu Huy đến một quá ăn bình dân đối diện ngôi trường anh đang theo học, Châu Mãn Kì đã ăn trưa nên cũng không có ý định ăn thêm mà chỉ gọi một suất cho Thiệu Huy dùng bữa
Có hơi ngạc nhiên là Băng Thiệu Huy ăn rất ngon miệng, cô cứ tưởng anh sẽ chối bỏ loại thực phẩm bình dân không hơn không kém này chứ, nhìn dáng vẻ ngồm ngoàm của anh khiến dạ dày cô bỗng nhiên lại háo ăn hơn mọi ngày
"Chị có muốn ăn không ?" Băng Thiệu Huy đang ăn dừng đũa lại, cười cười
"Cậu ăn đi, tôi ..."
Châu Mãn Kì chưa nói hết câu đã bị Băng Thiệu Huy nhét một thìa cơm vào miệng, tức thì tức nhưng cơm rất ngon, lần này tạm tha
Ăn uống no nê, Châu Mãn Kì dắt Băng Thiệu Huy vào hiệu sách, mua cho anh vài cuốn giáo trình nâng cao bày bán trên góc kệ.


Song, Châu Mãn Kì tiếp tục dắt anh vào cửa hàng tiện lợi mua một vài món đồ ăn nhẹ để một lát nghỉ giải lao anh không phải đói
"Băng Thiệu Huy, cậu thích sữa bắp hay sữa chuối" Loay hoay chọn loại sữa anh thích, cô chợt nhận ra anh đã biến mất lúc nào không hay
Trong lòng sinh ra cảm giác bồn chồn, Châu Mãn Kì nhất quyết kiếm Băng Thiệu Huy, chả nhẽ anh trốn cô vào trường rồi cũng nên.

Bước đến quầy tiếp tân, Châu Mãn Kì gặn hỏi nhân viên cửa hàng :"Cậu học sinh cao hơn tôi lúc nãy đi đâu rồi chị có biết không"
Nhân viên cửa hàng chỉ về con hẻm sát vách cửa hàng tiện lợi, Châu Mãn Kì thở phào nhẹ nhõm mở điện thoại thanh toán những thứ lặt vặt mình vừa mua, thuốc lá 30 ngàn đồng hiện lên trong con ngươi của Mãn Kì, cô nhíu mày nghi vấn
"Tôi nhớ mình đâu có mua thuốc lá"
"Là cậu học sinh đẹp trai kia đã mua đấy ạ, đẹp trai nhưng mà ăn chơi quá" Nhân viên cửa hàng cười xuề xoà đồng thời ca thêm một bài than trách Băng Thiệu Huy càng làm Châu Mãn Kì thất vọng thêm vì chính cô là gia sư của anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.