Mạc Tử Nhan chạy thật nhanh vào trong nhà,thấy Đình Bảo còn đang ngồi chơi trên ghế liền mỉm cười rồi bé cậu nhóc lên - Đình Bảo,nói cho chị biết,giữa ba và mẹ,em yêu ai ?
- Cả hai,em yêu cả hai ! - Cậu nhóc ngây thơ nói
Mạc Tử Nhan ánh mắt liền trùng xuống,cười như không cười bèn ngồi xuống ghế.cưng chiều nói tiếp
- Thế nếu buộc phải chọn,em sẽ chọn ai ?
- Chọn ba mẹ,chứ còn ai ? - Đình Bảo nghiêng đầu,ánh mắt long lanh nhìn cô.Mạc Tử Nhan chợt sững người.Cô đang hỏi cái gì vậy chứ ?
- Ba mẹ ai cũng yêu thương con của mình,cho nên ích kỉ lắm em biết không ?
Đình Bảo ngây ngốc nhìn cô,cười một cái.Mạc Tử Nhan bế nhóc lên,hôn một cái thật kêu vào cái má phúng phính dễ thương kia,rồi đi ra ngoài
- Đình Vương,tôi nói cho anh biết,nhất quyết tôi sẽ không đưa Đình B...
- PA PA !!
Đình Bảo cười tít mắt,đã lâu rồi cậu nhóc đã không được gặp ba,khi nhìn thấy thì khuôn mặt tràn ngập vui vẻ dang rộng hai tay,nhoài người ra đòi bế.Đình Vương không dấu nổi hạnh phúc trên khuôn mặt,nhận lấy Đình Bảo trên tay Mạc Tử Nhan rồi ôm thật chặt như không muốn rời
- Tiểu bảo bối
Mạc Tử Nhan ôn nhu cười nhẹ,liền nhận được ánh mắt sắc lạnh của Bạch Thế Phong và Mặc Tư.Tay bị kéo mạnh lại - CHÁT -Mạc Tử Nhan lập tức ăn trọn một cái tát từ Bạch Vi Hiên.Lảo đảo đứng không vững,hoa cả mắt,phải một lúc sau cô mới định thần lại
Bạch Vi Hiên tức giận giằng lấy Đình Bảo từ tay của Đình Vương,ánh mắt vô cùng căm phẫn gằn từng chữ
- Mạc Tử Nhan,tại sao cô dám làm thế ?
- Chị Vi Hiên,nghe em nói...
- CÂM MIỆNG
Bạch Thế Phong sắt đá nhìn cô,cực kì chán ghét.Mạc Tử Nhan rối bời,là họ hiểu sai cô...
- Tử Nhan,cô dám đưa Đình Bảo cho hắn,cô chán sống rồi phải không mà phản bội lòng tin của tôi ? - Bạch Vi Hiên hét lên
- NẾU EM CÓ LỖI,VẬY THẰNG BÉ ĐÌNH BẢO NÓ CÓ LỖI GÌ MÀ CHỊ KHÔNG CHO NÓ GẶP BA NÓ ? EM HỎI CHỊ,RỐT CỤC THẰNG BÉ LÀM GÌ SAI ?
Mạc Tử Nhan nước mắt không tự chủ mà tuôn ra,không phải vì cái tát vừa rồi,mà là bởi vì Đình Bảo.Nhìn thấy nó cô đau lòng lắm chứ,cha mẹ ích kỉ vì con cái không có gì là sai,nhưng thằng bé đã làm gì sai mà phải hững chịu cái sự tan vỡ của ba mẹ nó ?
- Chị Vi Hiên à,em hiểu chị đang rất đau,nhưng em xin chị...thằng bé Đình Bảo nó cần mẹ...nhưng...nó cũng có ba kia mà,vậy hai cha con họ gặp nhau là sai sao hả chị ?
Bạch Vi Hiên nghẹn họng,ngồi sụp xuống mà khóc
- Chị mệt mỏi lắm,mệt mỏi lắm em à,chị phải làm gì...phải làm gì...?
Mạc Tử Nhan nhìn Bạch Vi Hiên rồi lại nhìn sang Bạch Thế Phong,nhìn từng người từng người một ở đây...
Tất cả những kẻ ở đây,cho dù có quan hệ hay không,cũng chỉ như người dưng. Mà nhất là Bạch Thế Phong,kẻ có uy có quyền,lại có thể cấm đoán mọi thứ.Rốt cục,từ đầu đến cuối cô vẫn là người không có tiếng nói riêng,chỉ là một kẻ ngoài cuộc không hơn không kém.
Mạc Tử Nhan cắn chặt môi dưới,tiến lại bên Đình Vương.Hai người,một thấp một cao đối mặt nhau
- Đình Vương... - Mạc Tử Nhan hít sâu một hơi,nói tiếp - Anh,là cha thằng bé.Anh có quyền với nó,vậy việc đòi hỏi quyền nuôi dưỡng không có gì là sai...
Trên ánh mắt Đình Vương hiện rõ lên sự sung sướng,liếc nhìn Bạch Vi Hiên đang đau khổ mà mỉm cười đắc thắng
- Nhưng...anh là kẻ đã phản bội chị ấy,là kẻ đã phá huỷ đi mối quan hệ vợ chồng,là kẻ đã cho con trai của anh không có một mái ấm gia đình toàn vẹn,anh có nhìn nhận về khía cạnh đó không ?
- ...
- Tôi nghe nói,suốt thời gian qua,anh bỏ mặc chị Vi Hiên nuôi con một mình,vậy anh lấy tư cách gì để đòi quyền nuôi dưỡng thằng bé ?
- ...
- Trong chuyện này,nếu đã đưa ra toà,thì anh thua cuộc rồi Đình thiếu ạ !
Những lời nói của Mạc Tử Nhan,từng câu từng chữ đi vào đầu hắn,khiến cho Đình Vương phải chết sững,hoàn toàn như một kẻ thua cuộc mà rút lui ra về
- Chị...chị đứng dậy đi ! - Mạc Tử Nhan dìu Bạch Vi Hiên đứng dậy
- Chị xin lỗi em,xin lỗi...lần này lại mắc nợ em lần nữa...
Mạc Tử Nhan lắc đầu,đưa Bạch Vi Hiên vào trong nhà
Bạch Thế Phong và Mặc Tư chứng kiến toàn cảnh,không nói không rằng,đều nghĩ mình lúc đó thật ngu ngốc
- Tử Nhan...cô ta thật sự vẫn còn rất nhiều điều mà chúng ta chưa biết
Bạch Thế Phong trầm ngâm suy nghĩ,cuối cùng cũng chẳng nói gì,lập tức lấy xe lái đi
'' Thế Phong,rốt cục thì...tôi với cậu cũng có thứ để tranh rồi ! ''