Mạc Tử Nhan chỉ ậm ừ,phải...đương nhiên là cô biết chứ,đối với hắn,cô chỉ là món đồ chơi không hơn không kémMãi mãi chỉ là vật thay thế,để trả thù về việc liên quan đến Hải Đường....
Mạc Tử Nhan lặng lẽ nhắm mắt,nghe được tiếng động bên cạnh.Cô mở hé mắt,là Bạch Thế Phong,anh ta đang định ôm gối đi đâu?
- Anh định đi đâu? - Cô nắm lấy vạt áo anh,túm chặt,dường như có chút không nỡ
- Tôi sẽ sang phòng khác ngủ,em cứ việc nằm ở đây đi
- Ừm
- Mặc dù chỉ là lợi dụng,nhưng tôi sẽ không hại em đến mức thê thảm đâu
Bạch Thế Phong cười,nhưng trong khảnh khắc ấy cô lại cảm thấy hắn thật giả tạo làm sao
- Anh ngủ ở đây đi - Không hiểu sao trong lòng cô rất muốn nói ra mấy từ này,tay vẫn nắm chặt lấy áo anh
Bạch Thế Phong chau mày khó hiểu,chẳng phải cô gái này rất ghét anh hay sao?
- Em không sợ tôi sẽ làm gì đó với em?
Mạc Tử Nhan lắc lắc đầu,lại nhắm mắt vào,môi mím chặt.Bạch Thế Phong trở lại giường,nằm xuống
*********************************************
Cô khẽ dụi mắt,hôm nay lại dậy trễ nữa rồi
Trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ,cô bẽn lẽn đi xuống dưới nhà
- Phu nhân,người tỉnh rồi!
- A...đừng gọi như vậy,tôi thật sự không quen a
- Haha,rồi sẽ quen thôi - Cô giúp việc cười,cảm thấy vị phu nhân mới của căn nhà này thật sự dễ thương đó nha
- Phu nhân có đói không?
- Không đói lắm,tôi sẽ ăn sau
Sau khi người giúp việc đi khuất,Mạc Tử Nhan cũng vào bếp,rót lấy ly nước lọc lạnh.Cũng đã là 12 giờ kém,nếu bây giờ gọi là ăn sáng,thì chắc bữa trưa cô không nuốt nổi mất,thôi thì đằng nào cũng nhịn luôn
- Haizzz - Mạc Tử Nhan thở dài,cô lại cô đơn một mình rồi
Hôm nào cũng vậy,vẫn như mọi ngày: Bạch Thế Phong đi làm,Bạch Vi Hiên đang làm dự án cho bộ phim mới sắp ra mắt,còn nhóc Đình Bảo thì hôm trước mới vừa đi Mĩ để nhờ ông bà trông hộ. Mà kể ra thì...tận lúc này,khi đã về làm dâu,đến giờ cô vẫn chưa được gặp ba mẹ của Bạch Thế Phong lấy một lần...thật sự không thể hình dung ra a
Con trai lạnh lùng như vậy,ba mẹ hắn chắc cũng khó tính lắm,người giàu có cả mà
Mạc Tử Nhan ngồi ngẫm mà đã là 12h hơn.Cùng lúc đó cô giúp việc cũng đi vào bếp,múc ra hộp mấy món ăn vừa nấu xong
- Chị định đi đâu ạ? - Mạc Tử Nhan buồn miệng hỏi,cô giúp việc cũng tươi cười trả lời
- Thiếu gia có dặn là hôm nay muốn ăn cơm nhà,nên sai người đem tới
- Vậy thì để tôi,dù gì tôi cũng đang rảnh mà
- Làm phiền thiếu phu nhân quá
- Không sao a,đợi tôi thay đồ một lát,chị cứ để trên bàn
- Vâng
Mạc Tử Nhan mở tủ quần áo,lấy ra bộ váy xếp ly màu xanh biển nhạt rồi buộc tóc vổng cao,đi thêm đôi giày búp bê,càng thêm phần năng động
*********************************************
Công ty của Bạch Thế Phong rất to,khiến cho cô mấy lần đến đây vẫn không khỏi choáng ngợp vì vẻ xa hoa của nó
Mạc Tử Nhan cầm chặt cái túi đựng cơm hộp bên trong,đi vào.Cô đến chỗ quầy tiếp tân,ở đó có hai cô gái đang ngồi rảnh mà tám chuyện với nhau,ngước nhìn lên,hai mắt họ chợt mở to
- Chào chủ tịch phu nhân,người tới gặp chủ tịch sao ạ?
- Ờm,tôi đem bữa trưa đến cho anh ấy
- Ồ... - Hai cô gái bất chợt ồ lên,cười khúc khích,đẩy đẩy tay nhau.Một cô nói
- Chủ tịch nói rằng phu nhân có thể dùng thăng máy riêng của ngài ấy,phu nhân đi cẩn thận ạ
- Cảm ơn cô
Bóng Mạc Tử Nhan vừa khuất sau cánh cửa thang máy,hai cô nhân viên liền nhìn nhau cười lớn
- Thấy chưa,cô ta trông khờ lắm mà - Nv1
- Mặt còn non choẹt,không hiểu thế nào mà lại có thể leo lên nổi chức phu nhân của boss chúng ta nhỉ? - Nv2
- Xời,mĩ nhân kế chứ sao? - Nv1
- Chắc sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị đá khỏi cái ghế đó thôi - Nv2
- Ahaha
**********************************************
Mạc Tử Nhan tự mò mẫm đến phòng làn việc của Bạch Thế Phong theo trí nhớ,nhưng lại có chút khó khăn vì thứ nhất là nơi này vừa rộng lại vừa to,thứ hai là cô đến đây trước giờ không quá 3 lần
- Phù...đây rồi - Cô mệt nhọc dừng lại trước căn phòng có tấm biển mạ vàng ghi hai chữ '' Chủ tịch ''
Mạc Tử Nhan hơi chần chừ,nửa muốn vào nửa không muốn,rốt cục thì người ở bên trong đã lên tiếng
- Vào đi,đứng ngoài như vậy làm gì
Cạch
- Ahaha,tôi có mang cơm trưa đến cho anh...
- Để đó đi - Bạch Thế Phong ngồi ở bàn làm việc ký ký viết viết,còn không thèm ngẩng mặt lên nhìn cô,khiến Mạc Tử Nhan hơi tức,liền bĩu môi lè lưỡi
- Đừng tưởng tôi không nhìn thấy
Mạc Tử Nhan nín thít,chỉ tay về phía cửa,cười gượng
- Vậy thôi tôi về đây
- Khoan đã
Mạc Tử Nhan khựng lại,quay đầu hỏi - Còn gì nữa?
- Em đã ăn gì chưa?
- Tôi ăn rồi ( Nói dối trắng trợn)
Rộtttttttttttt
Oa oa,sao mày lại biểu tình đòi sự sống vào lúc cam go thế này chứ?
- Kêu to vậy mà bảo ăn rồi là sao? Mau ngồi xuống đi
- Tôi...không cần a,tôi về nhà rồi ăn cũng được...
- Mau ngồi xuống,từ tối quá em đã chẳng ăn gì rồi - Bạch Thế Phong vẫn điềm nhiên,nhưng không dấu nổi sự lo lắng.Anh đứng lên,bỏ cây viết xuống rồi đi ra sopha ngồi bên cạnh cô.Lần lượt đem mấy chiếc hộp để ra bên ngoài
Các món ăn phô bày ra trước mắt,Mạc Tử Nhan nuốt nước bọt cái ực,nhưng vẫn có giữ lại cái vẻ hiền thục từ tốn mặc cho cái dạ dày nó đang gào thét đòi công lý
- Ăn đi
Đang miên man suy nghĩ,một cái nĩa có cắm miếng gà ở trên được đưa đến trước miệng cô,Mạc Tử Nhan há to miệng,A,là gà nướng mật ong mà
- Lâu rồi tôi không ăn món này,thật ngon quá! - Cô cảm thán
- Vậy ăn nhiều một chút - Bạch Thế Phong nhẹ nhàng
Mạc Tử Nhan gật đầu,gắp một lúc rất nhiều vào mồm,báo hại suýt nữa thì nghẹn chết
- Uống nước đi - Bạch Thế Phong đưa cô ly nước
Đúng là chỉ có những lúc như thế này,hắn mới ôn nhu yêu thương cô như thế...Mạc Tử Nhan nghĩ đến đây,liền đỏ mặt,không tự chủ mà hôn lên má anh
- A...xin lỗi...tôi không cố ý...
Mạc Tử Nhan vừa kịp nhận ra mình đang làm gì,trống ngực còn đập thình thịch,quay mặt đi
Cô...cô...vừa làm cái gì vậy chứ?!?
**********************************************
Buổi tối vui vẻ nha mn
Như đã nói,đời ta chấm hết rồi,sự sống đã bị cấm túc,huhu
Thế là không thực hiện đúng lời hứa ra chap đầy đủ rồi...hic...sorry rất nhiều ạ
Trailer
- Hoắc Minh Triệt,anh...
- Tôi yêu em,yêu em rất nhiều Nhan nhi,em ly hôn với hắn...chúng ta cùng làm lại từ đầu,được không em?