Tôi Yêu Em, Cô Vợ Ngốc Của Tôi!

Chương 8: Thoả thuận kết hôn



Cho Mio xin vài giây nhá ^^

Hôm qua nội dung mấy chương nháp đăng lung tung hết lên phần trang chủ của truyện,chắc gây phiền hà và khó chịu cho các bạn,về chuyện đó mình thành thật xin lỗi ạ !

( > _ < ) Mong các bạn vẫn sẽ ủng hộ truyện của Mio ( xin cảm ơn vì đã dành ra vài giây để đọc )

**********************************************************************************Yêu ? Yêu cái * Beep * á !...hắn ta...chắc chắn là đang chả thù cô đây màMạc Tử Nhan hận không thể lao vào oánh tên kia một trận cho hả giận.Hừ, thật tức điên lên mà !

- Kết hôn ? Sớm như vậy sao ? - Ông Mạc băn khoăn

- Vâng,nhưng nếu hai bác không đồng ý thì...

- Không không,chúng tôi đồng ý,mọi chuyện cứ tuỳ cậu sắp xếp - Ông bà Mạc cùng nhau lên tiếng

- Dạ,vậy thì cảm ơn hai bác,lễ kết hôn sẽ diễn ra vào tuần sau

A huhu,đây có được có là bán người không nhỉ ?

Trong khi hai vị phụ mẫu còn đang tay bắt mặt mừng,cười nói không ngớt miệng với '' chàng rể tương lai '' thì Mạc Tử Nhan bây giờ cảm xúc vui buồn lẫn lộn tới mức khóc không được mà cười cũng không xong

KHỐN NẠN,ĐỜI ƠI TA NGUYỀN RỦA NGƯƠI !!! ( Chị à ! Bình tĩnh.Hạ hoả nha !! ( ^ 3 ^ )

Bạch Thế Phong ung dung tự tại được Mạc Tử Nhan tiễn về theo sự chỉ định của ông bà Mạc.Vừa ra đến cổng,hắn liền quay lại,đặt lên má cô một nụ hôn.Dù chỉ là một cái thoáng qua,nhưng cũng khiến cho Mạc Tử Nhan đỏ bừng mặt,lắp bắp

- Anh...anh...

- Tạm biệt vợ,ngủ ngon ! - Hắn cười tươi,vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô

Chiếc xe liền lái vọt đi,để lại phía sau một làn khỏi mỏng mờ nhạt

Mạc Tử Nhan đi vào nhà,nhìn thấy nhị vị phụ mẫu còn đang cười rất tươi,còn đang ngồi bàn chuyện đám cưới của cô nữa,thật khiến người khác tức chết mà !

************************************************************

Mạc Tử Nhan lăn qua lăn lại trên giường,chính xác vẫn là không ngủ được,một mớ hỗn độn xảy ra.Chỉ vừa mới hôm qua,bây giờ đã viết lên cho cô một cuộc đời hoàn toàn khác...

Mạc Tử Nhan vừa mới một giây trước ánh mắt còn bình thường,bây giờ thì lại hiện lên một tia buồn khó tả.Yêu ? phải,cô đã từng yêu rồi,yêu người đó đến mức lí trí cũng không thể nào kiểm soát nổi con tim,yêu tới mù quáng,để rồi sau đó...kết cục không phải như mong muốn của ai kia,mà đã trở thành một đống đổ nát...

Tim đau,vết thương lòng cũng từ đây mà lan toả,hận không thể nào quên được cái mối tình đầu khờ dại đó,càng hận chính bản thân mình năm xưa đem trao trọn tình yêu đầu đời cho một người đã làm mình đau khổ

Vậy thử hỏi xem ? Liệu cô có thể yêu thêm một lần nữa được không đây ?

Trên mi liền xuất hiện những giọt nước trong suốt như pha lê,không tự chủ được mà thi nhau lăn xuống.Cô lấy hai tay bịt miệng,cố kìm nén để không phát ra tiếng khóc,nhưng...càng dồn nén bao nhiêu,tâm trạng của cô lại nặng nề bấy nhiêu...

Quy luật tình yêu là vậy. Cho đi thì nhận lại,nhưng cũng có thể đã cho đi rồi,rốt cục cũng chẳng thể nào nhận lại...

*************************************************************

Từng ánh nắng chan hoà chiếu rọi bên cửa sổ,thỉnh thoảng chiếc chuông gió kia lại khẽ đung đưa.Mạc Tử Nhan liền dịu mắt tỉnh dậy,chỉ một tiếng động nhỏ như vậy,cũng khiến cô cảm thấy thật nhạy cảm.Cả người lờ đờ,cuối cùng thì cô cũng quyết chọn làm con sâu lười chính hiệu

- Tử Nhan,con còn không mau dậy ? - Bà Mạc sốt ruột gõ cửa

- Hôm nay con hơi mệt,muốn nghỉ học !

- Thôi được rồi

Bà Mạc khẽ thở dài,con bé này...rốt cục thì nó không tin tưởng bà ở chỗ nào vậy...đã nuôi nấng trưởng thành bao năm,bà có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này...Mà đã là một người mẹ,thấy cô như vậy,bà rất lo lắng

Rrrrrrrr....Rrrrrrrrrr...

Cô mệt mỏi với chiếc điện thoại đặt trên bàn,giọng ngái ngủ

- Alo

'' Tử Nhan,tôi muốn gặp em ''

Mạc Tử Nhan liền bật dậy nhanh chóng,là tên ác ma đây mà,nhưng sao hắn lại biết số của cô ?

- Nè,sao anh biết số của tôi ?

'' Không quan trọng,gặp em lúc 9h,tại Coffee house ''

- Này...

Đầu dây bên kia liền vang lên những tiếng tút tút,Mạc Tử Nhan bực mình,ném điện thoại xuống giường,mở tủ chọn đại một bộ đồ rồi đem vào nhà tắm

15' sau

- Mẹ,con có việc,con xin phép

- Học không lo học,kêu mệt,còn tính đi đâu ? - Tiếng nói từ trong bếp vọng ra

- Đi gặp con rể tương lai của mẹ đấy ! - Mạc Tử Nhan liền bật lại,nhưng cuối cùng lại cảm thấy cục kì hối hận vì câu nói vừa rồi

Coffee house

Mạc Tử Nhan bước vào,quay đi quay lại để tìm kiếm bóng người quen thuộc

- Tử Nhan,bên này

- Bạch Thế Phong,anh có chuyện gì muốn gặp tôi sao ? - Mạc Tử Nhan tiến đến,thuận tiện liền ngồi xuống ghế

- Tôi muốn có một bản thoả thuận với em

- Thoả thuận ? Về cái gì ? - Cô ngạc nhiên

- Kết hôn

Mạc Tử Nhan không chút do dự liền gật đầu,thoả thuận à ? Cũng tốt thôi !

- Em đã giúp Hải Đường bỏ trốn,nhớ không ?

- Anh đừng có nhắc lại nữa,tôi hối hận rồi ! - Mặt mũi cô bây giờ hết sức méo mó

- Tôi với em sẽ kết hôn và sống với nhau khỏng 2 năm,cho đến khi tôi tìm thấy Hải Đường

- Được

- Và điều quan trọng tôi muốn nhắc nhở em,đừng nên đi quá xa.Hãy nhớ,đây chỉ là kết hôn giả,tôi và em hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với nhau,cho nên...đừng có yêu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.