Về phía cậu và cô, việc hai người quen nhau từ từ được truyền tay người này sang người khác. Và thế là cái vèo, bao nhiêu người đều biết hết tin tức độc đáo này.
Vào một ngày buổi nắng đẹp nọ, cô tung tăng dạo phố tản bộ mua sắm. Mặc chiếc áo đầm mà mình thích nhất, cũng là cậu tặng cô vài ngày trước, nó làm cô thêm tự tin hơn rất nhiều. Đầm giản dị nhưng vẫn rất cao quý, khi khoác lên người cô lại tăng thêm một bậc sang trọng, màu xanh ngọc bích dịu tôn làn da trắng sứ và nụ cười của cô.
Dù cô không đẹp như nó và nhỏ, nhưng lại có hai hột gạo duyên dáng, nụ cười tươi và mái tóc ngắn trẻ trung. Khiến gương mặt cô vạn phần trẻ ra rất nhiều.
Vừa đi vừa cầm ly capuchino cô thích nhất, miệng lại lẩm nhẳm mấy câu hát quen thuộc. Chứng tỏ tâm trạng cô hôm nay rất tốt, lại rất vui nữa.
Bỗng, từ đám đông một cô gái cao gầy đi ngược với cô, làm như vô tình lướt qua, để lại bên tai cô một câu nói : 'Hẹn cậu-Quỳnh Như 12g tại quán coffe 'Chuông Gió', bàn sát cửa cạnh cửa sổ. '
Lúc cô hoàn hồn, bừng tĩnh khỏi cơn ngạc nhiên, cô gái ấy đã lẩn vào đám đông mà đi mất rồi.
Dù hoài nghi, nhưng lát 12g cô sẽ vẫn tới. Dù gì cũng có võ, có súng trong người, chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
12:00 am
Thời gian mới đó đã điểm đúng 12g, cô vẫn thong thả đi trên đôi cao gót của mình tới quán nước này.
Bên ngoài được trồng khá nhiều cây xanh, đặc biệt, trên mỗi cây đều gắn một chiếc chuông gió nho nhỏ. Còn bên trong, quán trang trí khá ấm áp với gian phòng nhỏ, bàn trệt, mỗi bàn đều có từ 3,4 tấm nệm bao hoa văn cầu kì.
Cô ấn tượng với cô gái ấy nhất-cô gái ngồi bàn sát cửa sổ kia, vì khi đó, cô kịp nhìn thấy dáng người và mái tóc đen bóng đặc trưng của người con gái Á Đông.
Bước tới và ngồi xuống. Cô từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, khi thấy Kim Dung-cô lớp trưởng xinh xắn lớp kế. Lâu không gặp, mà khác quá rồi.
- Cậu khác quá
Cô lên tiếng trước, bởi vì cô hiểu tính cô bé này sẽ chẳngbao giờ lên tiếng bắt chuyện trước cả.
Tiếng muỗng chạm thành cốc trắng vẫn chưa dừng lại dưới bàn tay nhỏ của Kim Dung. Dung chọn cách im lặng, chẳng biết giải thích sao nữa.
Cô im lặng, Dung cũng im lặng nốt, không khí giữa bàn bọn họ không hoà hợp, càng không chiến tranh nảy lửa, chỉ là làm cho người ta có cảm giác hai người đã ở cùng rất lâu rồi.
Rất lâu sau đó, tiếng nóii nhỏ từ khuôn miệng xinh xinh phát ra.
- Ừ, tớ vừa giảm cân.
Phải, Dung vừa giảm cân. Kể từ lúc biết cậu không thích những cô gái mũm mỉm, thích dạng con gái da trắng môi đỏ, ngoan hiền dịu dàng, dáng không cần đẹp nhưng phải thon gọn. Còn Dung lúc ấy, da thì ngăm, môi cũng đỏ nhưng thường khô, Dung cũng không ngoan hiền dịu dàng mà lại dữ như sư tử hà đông, dáng ng lúc ấy thì ba vòng như một.
Mặc cảm với bản thân, với cậu, Dung đã nghĩ liền 4 tuần để chỉnh sửa lại bản thân.
Nhưng điều mà Dung không ngờ nhất, cậu và cô lại yêu nhau.
- Tớ kể cho cậu nghe chuyện này được khong?
Hai người, mối liên kết giữa họ chưa chạm tới mức bạng bè, nhưng với Dung, cô mang đến cho Dung cảm giác rất gần gũi, dễ chia sẻ tâm sự.
- Được
Cô vui vẻ cười, nhưng chẳng biết chuyện này lại thê thương đến thế cho đến phút cuối cùng.
- Cô và anh, họ học chung với nhau từ cấp 1, cô ngay từ khi nhìn anh đã phải lòng ngay tức khắc, dù là trẻ con, nhưng thời đại bây giờ thì trẻ con cũng đã biết yêu rồi. Anh và cô lại gần nhà, cô lập kế hoạch theo đuổi anh từng bước một. Ngày ngày, cô đều lén bỏ vào cặp anh 1 hộp sữa, bánh hay thức ăn vặt khác, và kèm theo note nhỏ : 'Mong cậu đến gặp tớ tại sân sau'. Kì nào cũng vậy, cô cũng chỉ mong một lần cậu đọc được sẽ đến sân sau tìm cô, khong cần nói gì chỉ nhìn cô thôi cung được. Phải, họ gần nhà, nhưng lại không thường thấy nhau, lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một thời gian, anh nghỉ học, mọi thông tin từ anh đều biến mất. Cho đến cấp 3, cô vô tình gặp lại anh, tình cảm vẫn như thế, chỉ là nó lớn hơn ngày trước, anh đã đẹp trai hơn, mới chốc đã cao hơn cô hai cái đầu rồi. Cô nhận ra anh, chỉ là anh ngay cả cái liếc mắt cũng không cho cô. Cô theo đuổi anh lại từ đầu, mặc lời khuyên bảo của bạn bè. Anh chơi thể thao, cô để sẵn chai nước, khăn lau, giấy note cũng dán nhưng ngay cả nhìn anh cũng không muốn. Anh bị thương, cô giả vờ làm cô y tế băng bó cho anh, nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau, anh đau 1 cô đau 10, thế mà cũng chả làm gì được, chỉ biết giữ cho riêng mình. Đám fan, bạng gái cũ của anh đều bị cô tìm tới khi đã làm phiền quá đến người cô thầm thương..Khoảng thời gian sau, có một cô gái xuất hiện, cô ấy đã làm thay đổi mọi thứ. Cô biết anh đã cảm động, anh đang dần thích cô, phải chi, cô đừng ỷ lại đừng nghĩ cô gái đó không làm rung động trái tim anh. Nhưng cô đã nhằm, họ ngồi kế, tính cách hoà hợp, cô ấy dịu dàng xinh đẹp trẻ trung, lời ăn tiếng nói đều hoàn hảo chứng tỏ là con nhà có giáo dục. Cô ỷ lại, cô cứ tưởng anh sẽ cảm động về tình cảm của cô. Nhưng không ! Anh đã tỏ tình với cô gái đó khi họ bị đám fan đuổi bắt, khu vườn anh bí mật làm, cô biết nhưng cứ nghĩ nó la làm cho cô.
Ngừng một chút, Dung quan sát nét mặt của cô, khuôn mặt vẫn bình thản, hoàn toàn chả liên tưởng các mấu chốt trong truyện ra.
- Người trong truyện...
Tiếng nói vừa cất lên, cô nhắp nhẹ cafe trong miệng, vị đắng khiến cho giọng cô phút chốc trầm xuống.
- Người đó là Nguyễn Duy Anh và Kim Dung? Tớ nói đungs khong?
Vị đắng trong miệng cứ thế trôi xuống cổ họng nhưng cô mặc. Hoá ra cô là người thứ ba? Vậy bây giờ phải buông tay sao?
- Đừng lo
Dung khẽ cười, dung biết cô nghĩ gì.
- Tôi yêu cậu ấy nhưng không có nghĩa sẽ giành của người khác.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vậy là được rồi.
- Mối tình này như một cuốn truyện cười đặc sắc nhất thế gian này vậy. Từ khi bắt đầu, tôi đã thua một cách triệt để. Chỉ là tôi ngu ngốc, mù quáng mà đâm đầu vô thôi.
Dung nói bằng giọng mũi, giọng nói não nề biết bao. Cô nghe mà thương xót thay..
- Nên tôi sẽ đi, đi để quên mối tình này. Quên người tôi yêu thương nhất. Cậu ở lại, phải tự biết giữ cho mối tình này hạnh phúc, bền vững. Không một ngày nào đó Kim Dung này sẽ giành lại !