Tôi Yêu Người Khi Người Vĩnh Viễn Rời Xa Tôi

Chương 3: Khúc nhạc dạo



Cố Qua trở lại chỗ khách sạn của Bạch Độ, cậu quả nhiên chưa về. Căn phòng trang trí xa hoa trống không, chẳng có hơi người, làm người ta sởn gai ốc. Anh đi tới sô pha, lấy dụng cụ điều khiển từ xa mở ti vi, nghe được âm thanh truyền ra từ màn hình LCD mới thấy thoải mái đôi ba phần.

Bạch Độ từ khi tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, đã phải cố gắng chu toàn mọi việc, một phút trước còn đang bên anh thì một khắc sau đã vội vã chạy đi, đêm nay cũng không về, cậu ơ bên ngoài đã rất nhiều ngày, anh từ lâu đã quen với cô độc.

Cố Qua rơi vào hồi tưởng, chỉ trong hồi ức anh mới tìm thấy Bạch Độ dịu dàng của anh, đồng thời cũng như để tự thuyết phục chính mình, anh còn yêu Bạch Độ.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là tin nhắn của Hoắc Hồ. Chính xác là vào thời điểm anh đang tắm rửa trong nhà vệ sinh. Hoắc Hồ đã lén lưu số của mình lại. Cố Qua hơi cảm thấy bất đắc dĩ, mở tin nhắn ra, trên đó viết, « Em về nhà chưa ? »

« Ừ, đã về. » Cố Qua trả lời tin nhắn.

« Tiểu Qua, em bây giờ chỉ có một mình ? »

« Một người, người ấy còn chưa trở lại. » người ấy ở đây, cả hai để rõ ràng là đang nói tới ai.

« Ôm một cái, Tiểu Qua kể chuyện của em cho anh nghe đi. » Cố Qua cảm thấy có chút ấm áp, liền tắt ti vi.

« Tôi một mực chờ đợi, nhưng cậu ấy luôn vội vã, tốt nghiệp đại học xong, tuy chúng tôi ở cùng nhau, nhưng số lần gặp mặt vô cùng ít ỏi. »

« Tiểu Qua… » Hoắc Hồ có ý hỏi sâu hơn, Cố Qua nằm trên ghế sô pha, gác chân lên tay vịn : « Cấp 3 chúng tôi không phải cùng lớp, cậu ấy là gia thế danh giá, tướng mạo anh tuấn, chiếm được cảm tình của nữ sinh, chỉ có điều thành tích học tập yếu kém. Tôi đi qua hành lang có vài lần chạm mặt, nhưng cậu ấy hoàn toàn không chú ý đến tôi. Một người như vậy, có một ngày đột nhiên nói yêu tôi. Kỳ thực tôi cũng nghĩ cậu ấy chỉ đang bỡn cợt, nói không chừng…Ở sau lưng cười nhạo tôi. »

Cố Qua si ngỗ nghĩ thời điểm Bạch Độ đuổi theo ah, cư chỉ nhiệt tình đến tức cười. Anh đúng là đã cô đơn lâu thật lâu, vì lẽ đó mà dễ dàng chấp nhận ấm áp Bạch Độ dành cho mình.

« Khi tôi nói mình thật yêu thích cậu ấy thì cậu ấy không để ý. Tôi lợi dụng một nữ sinh yêu thích tôi, giúp tôi sắp xếp cho tôi và cậu ấy cùng phòng ngủ… »

Cố Qua nhớ tới cô gái ấy nhận ra bị anh lừa, sau đó không gặp lại anh nữa mà hổ thẹn nhắm mắt lại.

Một lúc lâu, Hoắc Hồ mới để lại tin nhắn : « Lòng anh đau lắm, Tiểu Qua, đừng giày vò anh mà. Chúng ta nói chuyện khác được không ? »

« Không, để tôi nói xong, những câu này tôi đã tích tụ trong lòng quá lâu rồi. » Lời nói Cố Qua đứt quãng, cũng vì nói được lòng mình mà cảm giác ức chế dồn nén trong người cũng xua tan được phần nào.

« Tiêu Qua tin tưởng anh sao ? » Hoắc Hồ đột nhiên nhắn tin như vậy,

Đầu óc Cố Qua mơ hồ, không hiểu sao Hoắc Hồ lại tổ lái sang chuyện này, những vấn nhắn lại, « Tin tưởng. »

« Anh có thể mang hạnh phúc cho em, so với hắn còn hơn gấp trăm ngàn lần. »

Cố Qua ngơ ngác nhìn dòng tin nhắn này, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong phòng còn có hành lý của anh và Bạch Độ, trong điện thoại di đồng còn có rất nhiều ảnh chụp chung của hai người. Bảy năm, làm sao nói bỏ là bỏ được.

« Đừng nói đùa. » Cố Qua nhấn nút gửi đi.

Bên kia rất nhanh hồi âm, « Tiểu Qua, cho anh một cơ hội, cũng như cho chính em một cơ hội đi. » Đúng lúc này thì cửa mở ra.

Bạch Độ không liếc mắt nhìn Cố Qua, chân đi giày Tây nhìn là biết mới mua, trực tiếp đi vào phòng ngủ, kéo hòm hành lý của chính mình.

« Em phải đi về ? » Cố Qua đột nhiên hỏi. Bạch Độ quay đầu liếc mắt nhìn anh, nói : « Công ty có việc, em phải về thành phố B, anh có muốn về cùng em không ? » Cậu thuận miệng nói, trên thực tế chỉ mua một vé máy bay, hai người đi dù sao vẫn không nhanh bằng một người.

Cố Qua tự hiểu, lắc lắc đầu : « Anh còn muốn ở lại Singapore thêm hai ngày nữa. »

« Được, em đi trước. » Bạch Độ đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới lần này Cố Qua không nói : « Về sớm một chút. », cậu như ma xui quỷ khiến quay lại nói, « Chờ em hết bận sẽ lại cùng anh đi đến công viên giải trí. »

Cố Qua tuy rằng ngày thường thích yên tĩnh, nhưng lại cực kỳ thích công viên giải trí, lần nào anh cũng nói : « Giống như cảm giác làm mây trên trời, trong đầu trống rỗng, mọi thứ thật dễ dàng. »

Bạch Độ lại không thích, vì lẽ đó đều là Cố Qua đi một mình, lần này khi nghe cậu nói vậy, anh chỉ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, giả tạo.

« Được, anh chờ em. » Bạch Độ nhất định sẽ nuốt lời, đây không phải chỉ lần một lần hai, anh đã quen thuộc từ lâu…

Bạch Độ không nhận ra sự khác thường của anh, đóng cửa, cũng không ngoảnh lại nhìn mà đi ra ngoại. Nụ cười của Cố Qua sụp đổ, anh cầm điện thoại di động lên.

« Tôi sẽ đến chỗ anh ba ngày. »

*

« Tiểu Lý, giúp tôi chuẩn bị hai tấm vé công viên vào ngày mai. »

« Vâng, Bạch tổng. » Thư ký Lý kìm nén cảm giác kinh ngạc, cô không nghĩ đến con người cuồng công việc, lúc nào cũng ép nhân viên không còn một cái xương như lão tổng cũng sẽ có lúc đến công viên giải trí, hơn nữa ai là người đi cùng, chẳng lẽ là con riêng ? »

Bạch Độ nhấp một hớp cà phê, cậu trở về thành phố B một tuần lễ làm cũng chưa tình liên lạc cho Cố Qua, bây giờ hết bận, đột nhiên thấy hơi nhớ.

Cố Qua nhất định tha thiết, trông ngóng cậu trở lại, thôi thì dỗ dành một chút, mang Cố Qua đến công viên giải trí vậy.

« Bạch tổng, có một chuyển phát nhanh dành cho anh. » Thư ký Lý đột nhiên trở về, còn mang theo phong bì chuyển phát nhanh tới phòng làm việc. Cậu lấy ra con dao nhỏ, mở hộp ra, bên trong lòng một phong thư dày. Đưa tay bóc ra, Bạch Độ nhìn thấy dòng chữ viết trên ấy, lông mày nhíu chặt lấy.

« Tình nhân của anh quá trớn rồi ! » dòng chữ màu đỏ rõ nét làm cậu tức điên lên được. Thư ký Lý thấy bầu không khí khác thường, liền chuồn đi.

Bạch Độ cố gắng tự trấn an, từ bên trong rút ra một xấp bức anh dầy, không một bức nào không phải là hình Cố Qua cùng người đàn ông khác thân mật. Cậu lật tới tấm cuối cùng, Cố Qua nằm ở trên giường, bên cạnh là một người đàn ông không mặc gì, đang cúi xuống hôn lên gò má Cố Qua.

Bạch Độ nổi giận đùng đùng, nắm tay thành quyền đánh xuống bàn. Tốt, Cố Qua. Anh được lắm !

Thư ký Lý đột nhiên đi tới : « Bạch tổng, vé đã đặt… » xô xem biểu hiện của Bạch Độ, những gì định nói ra lập tức nuốt ngược trở lại.

« Cút ra ngoài. Mẹ nhà nó, một lũ *** ! » Bạch Độ ném tập hồ sơ về phía cửa.

« Bạch, Bạch tổng. » Thư ký Lý bị bộ dáng này dọa sợ đến không nói nên lời, run rẩy chuẩn bị rời đi. Bạch Độ xoa thái dương, tâm trạng bất ổn, nhưng đã khôi phục một chút tinh thần.

« Không có chuyện gì, đem hủy hai tấm vé đi, không có chuyện gì đừng quấy rầy tôi. » Bạch Độ nói.

Thành thị B, có quán bar « Phục Sắc ». tọa lạc tại một con hẻm nhỏ, bên trong trang trí đặc biệt, trên tường treo rất nhiều răng nanh hay mặt nạ quỷ song kiếm. Nhìn kỹ trên bức vách tường đen kịt có rất nhiều hình thù kỳ quái và rồi cả những tia ánh sáng rực rỡ óng ánh chiếu vào những nơi tăm tối.

Chuyển tầm mắt có một người thanh niên đứng sau quầy bar, tỉ mỉ điều chế cocktail.

Cửa quán rượu vang lên tiếng chuông lục lạc, người đàn ông để chén rượu xuống, chạy về phía người đang đi tới. « Ôi, khách quý, khách quý. »

« Bỏ cái giọng ấy đi, sáng sớm hôm nay ra khỏi phòng ngủ tôi thấy máy thu hình, hình thức lắp đặt vô cùng xảo quyệt, đã thể lại là hình tôi quan hệ với người khác, ngoài cậu ra tôi không nghĩ đến ai khác. » Người này có bản lĩnh nhưng vẫn bị hắn át vía. Nếu hắn không ra tận đây thì sống chết sẽ không nói ra.

Thanh niên nhún vai : « Tôi đâu biết gì, việc này có liên quan gì đến tôi. »

Hoắc Hồ nguy hiểm nheo mắt lại, « Cậu giữ mấy bức hình của tôi làm gì ? »

« Bị tóm rồi, được rồi, em cho anh biết. » Cậu trai cười nói :  « Anh đột nhiên đến thành thì B, là một thiếu nam tinh tế, em không thể không quan tâm. Rồi, em phát hiện anh đang chết mê chết mệt một người đàn ông. Em đi điều tra một hồi, không nghĩ rằng hóa ra anh lại la kẻ thứ ba, ném hoa cướp chậu nha ! »

Hoắc Hồ cau mày. « Nói thẳng đi. »

« Này là ép em mà, em thấy thương anh, nên đổ thêm dầu vào lửa, giúp anh một tay. Đem những bức hình kia kia gửi cho người yêu của người anh đang theo. »

Hoắc Hồ nhíu mày càng sâu, cắn răng nói : « Tôi thấy cậu với một người phụ nữ đi trên đường, vừa nói vừa cười, yên tâm, nếu cậu biết điều, tôi sẽ không nói cho người kia biết. »

Thiếu niên nghe xong câu nói này, như là mèo bị dẫm đuôi, gầm lên: « Hoắc Hồ,  anh đừng chó cắn Lã Động Tân! »

Hoắc Hồ lại không về hẳn, rời quán bar, vội vã đến nhà Cố Qua, hắn có dự cảm xấu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.