Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 15



Kết quả là đại gia tôi đã trở lại nhà của ông chủ Ngôn, về phần rốt cuộc bọn họ đã đạt thành hợp đồng gì thì tôi vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Mặc cho tôi đeo bám dai dẳng đe dọa dụ dỗ ông chủ Ngôn thế nào, anh ta vẫn thờ ơ, giữ miệng kín như bưng.

Hừ hừ! được lắm, vậy thì đừng trách đại gia tôi sử đụng thủ đoạn phi pháp, hắc hắc hắc hắc…

Đêm khuya vắng lặng.

Ngày này nhất định là một đêm đầy mĩ vị.

Kim giờ kim phút đang chỉ mười hai giờ, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy ánh đèn dưới khe cửa của phòng ông chủ Ngôn biến mất, trong nháy mắt con gà trong lòng tôi nhảy hết sức hăng hái sôi trào lửa dục mãnh liệt thiêu đốt cả người.

Vê phần tôi muốn làm gì, mọi người còn chưa rõ sao, dĩ nhiên là thực hiện lời tuyên bố hào hùng của tôi đẩy ngã ông chủ Ngôn!!

Ha ha ha ha!!

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong một vùng tối đen, chỉ có một chút ánh trăng chiếu xuyên thấu qua cửa sổ.

Nhón chân lên chạy vào trong khuê phòng của ông chủ Ngôn, hình như có chút trắng trợn à, sauy nghĩ một chút, tôi nằm xuống trên mặt đất bò về trước, ngọa nguậy từng chút từng chút như con giun tiến về trước.

Phù phù phù phù…

Lúc tôi rốt cuộc ngọa nguậy đến bên giường của ông chủ Ngôn, thì đã mệt đến dang rộng tay chân nằm bẹp thở dốc tại chỗ, trong lòng vô cùng cảm thán: Oa, hóa ra làm giun lại mệt như vậy!

Nghỉ ngơi một lúc, tôi từ trên mặt đất di chuyển thân thể len lén bò lên trên giường của ông chủ Ngôn chuẩn bị ‘đánh bất ngờ’ nhào vào ông chủ Ngôn!

….

Ông chủ Ngôn thật gầy và nhỏ nha,đè ở phía dưới mà một chút cảm giác tồn tại cũng không có….

Ách, nghi ngờ lục lọi dưới chăn.

F***! Gầy nhỏ gì, chút cảm giác tồn tại cũng không có gì! Chính xác là không tồn tại thì có! Để chứng minh không nói bừa, tôi lật cái chăn ném khỏi giường

Quả nhiên không có ai!

Ông chủ Ngôn đi đâu rồi?!

Ông chủ Ngôn của nhà tôi đi đâu rồi!?

Ông chủ Ngôn sắp bị tôi đẩy ngã đi đâu rồi?!

“Nhậm Minh Bích.” Giọng nói âm trầm u ám từ phía sau bay đến: “Em ở trên giường của tôi làm gì? Còn nữa, cái chăn của tôi đắc tội với em sao?”

A----

Tôi chấn động, quay đầu chợt hô: “Sao anh lại ở đây?!”

Bên trong không gian đen tối có một ánh mắt tức giận dán vào trên người tôi.

“Đây là phòng của tôi, cảm ơn, mặt khác tôi đứng ở sau lưng em, xin em đừng nhìn cây đèn bàn nói chuyện với tôi”

Ách, tôi đưa tay mò mẫn vật thể phía trước, lạnh lẽo không có nhiệt độ, hình dạng thật giống cây đèn bàn, không khỏi kinh ngạc: “Ông chủ Ngôn! Bị anh nói trúng rồi, anh thật thông minh!”

Ông chủ Ngôn dường như rất khó chịu, đối với lời ca ngợi của tôi thì làm ra vẻ bình thường chẳng thèm ngó đến, rất lâu sau cũng không có trả lời tôi. Tôi chần chừ do dự kế tiếp phải làm thế nào, tiếp tục nhào đến sao…

Nhưng mà tình huống trước mắt không có nằm trong tính toán của tôi a a a …

Ông chủ Ngôn cười nhạo, đến cạnh tôi: “Nhậm Minh Bích, trễ như vậy không đi ngủ, chạy đến phòng tôi muốn làm chuyện xấu sao?”

Tiếng bước chân rất nhỏ lại mang đến một áp lực rất nặng nề cho tôi.

Đẩy ngã…

Không đẩy ngã…

Đẩy ngã…

Không đẩy ngã…

A a a! tôi muốn điên rồi! vì sao ông chủ Ngôn không dựa theo tình tiết đã tưởng tượng chứ!! Nếu anh ta bước đến theo ý nghĩ của tôi, sớm đã bị tôi đẩy ngã rồi, chứ không phải tra hỏi tôi. Vì thế tôi rất không vừa lòng: “Vì sao anh không ngủ trên giường!”

Bông dưng anh ta ngồi xuống giường, tôi vẫn không nhìn thấy rõ anh ta, chỉ cảm thấy vị trí bên cạnh lõm xuống, tôi cũng tiện thể hướng về phía anh ta.

Hơi thở ấm áp phả trên mặt tôi, tôi run nhẹ lắp bắp: “Ông chủ Ngôn…”

Ông chủ Ngôn cười khẽ: “Ừm, là tôi, lần này em không đoán sai.” Cuối cùng anh ta thở nhẹ một hơi với tôi, dòng điện mang theo hương vị bạc hà nhàn nhạt lập tức khiến cả người tôi run rẩy.

Có giọt nước rơi xuống cổ tôi, xuôi dòng chạy dọc xuống lưng tôi, sự lạnh lẽo kích thích tôi càng run rẩy lợi hại hơn, cùng càng lắp bắp lợi hại hơn: “Anh…anh mới tắm xong sao..”

“Chức mừng em lại trả lời đúng, thật hiếm thấy nha.”

Mái tóc có phần ẩm ướt của ông chủ Ngôn chạm đén cổ tôi, từng giọt nước cũng chen lấn trượt vào trong cổ áo của tôi, cảm giác lạnh lão tùy ý khiến đầu tôi rối rắm, chỉ có thể tiến theo bước chân của ông chủ Ngôn: “Em đến…là muốn thực hiện lời hứa hồi sáng sao?” tiếng nói trầm thấp mang theo tia hấp dẫn.

Tôi ngẩn ngơ gật đầu, cũng không biết ông chủ Ngôn có thấy được hay không.

“Có phải rất muốn…rất muốn đẫy ngã tôi hay không?” trong giọng nói lại có thêm một tia khàn khàn.

Tôi vẫn ngẩn ngơ gật đầu.

Ông chủ Ngôn thấy buồn cười, tôi cảm nhận được bàn tay to của anh ta đang vuốt ve gương mặt tôi, dẫn dắt từng bước: “Vậy em muốn như thế nào, đẩy ngã tôi?”

Trực tiếp đẩy ngã ấy!

Còn muốn đẩy ngã như thế nào? Chẳng lẻ đẩy ngã cũng giống OOXX có rất nhiều…..tư thế?

Dường như nhìn thấu được nghi vấn của tôi, ông chủ Ngôn rất bất đắc dĩ thở dài: “Em đã không biết, vậy tôi đây làm mẫu cho em một lần được không?”

( ⊙o⊙)

Ôi ôi ôi……..ông chủ Ngôn muốn làm mẫu cái đẩy ngã có rất nhiều tư thế cũng như OOXX cho tôi?!

Sau đó tôi có thể sao chép cách thức OOXX của ông chủ Ngôn đề đẩy ngã ông chủ Ngôn…

Đương nhiên là ngàn lần được! vạn lần được! tôi gật đầu mạnh mẽ, một giây sau tôi bị ông chủ Ngôn đẩy ngã ở trên giường.

Tôi loáng thoáng có thể nhìn thấy mặt của anh ta, nhưng không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, ánh mắt của anh ta giống như đang tỏa sáng vậy..

Ông chủ Ngôn thật nặng mà, đè đến nổi tôi không thở nổi, quan trọng là ngực bé của tôi bị đè mất rồi!!

Hu hu hu, trả ngực bé lại cho tôi, tôi xoay người đẩy cơ thể ông chủ Ngôn, sau đó tôi hoảng sợ khi phát hiện cơ thể ông chủ Ngôn nặng hơn…..đây là tình huống gì vậy?

Tôi vừa định lên tiếng kháng nghị, môi mỏng lanh băng nhưng cực nóng của ông chủ Ngôn ngậm lấy môi tôi.

Tôi kinh ngạc há miệng thở dốc, đầu lưỡi của anh ta liền nhanh chóng trượt vào càn quét trong khoang miệng của tôi, đoạt lấy đầu lưỡi của tôi cùng nhau khiêu vũ với anh ta…

Dựa vào kĩ xảo cao siêu của ông chủ Ngôn, chẳng bao lâu sau tôi đã bị hôn đến lâng lâng quên hất mọi thứ, cánh tay lúc đầu kháng cự anh ta chẳng biết từ lúc nào đã chuyển sang níu chặt lấy quần áo của anh ta.

Lúc tôi cho rằng tôi sẽ trở thành người bởi vì hôn môi không thở được mà chết, thì cuối cùng ông chủ Ngôn cũng thả môi ra, ngược lại đánh úp về phía tai, cổ, thậm chí là ngực tôi.

Gương mặt nóng hổi nóng hổi nóng hổi, tim đập nhanh, suy nghĩ hỗn loạn đầu óc trống rỗng, chỉ có thể mặc cho anh ta dẫn dắt tôi tìm đến thế giới chưa biết này.

Ông chủ Ngôn khẽ chống người, cởi quần áo của tôi, sau đó là đồ lót, cuối cùng tôi cảm nhận được bàn tay to của anh ta đặt lên trên ngực bé của tôi….còn dùng sức xoa nắn cầm nắm.

Ách, ông chủ Ngôn xem ngực bé của tôi thành bột mì sao…..trong lúc nghi hoặc khó hiểu chuẩn bị hỏi ra miệng thì hành động của ông chủ Ngôn khiến tôi quyết định vẫn nên làm người cầm điếc thì hơn.

Ông chủ Ngôn lại giống như một đứa bé mút lấy ngực bé của tôi, cả người tôi hoàn toàn đỏ rần, không ngừng nóng lên.

Ông chủ Ngôn cũng phát hiện nhiệt độ cơ thể tôi biến cao, không chỉ không buông tha tôi, càng đùa giỡn thân thể tôi trầm trọng hơn = =

Thật xấu hổ mà, ông chủ Ngôn sao lại trêu chọc tôi như vậy, tôi lại còn có cảm giác thoải mái…

“Ưm…” Tôi không nhịn được thốt ra một tiếng rên rỉ.

Đột nhiên ông chủ NGôn dừng lại tất cả động tác, bịt miệng tôi, đặt đĩnh đầu cao quý của anh ta chôn ở hõm cổ của tôi nặng nề thở dốc.

Ách…..ông chủ Ngôn bị làm sao vậy?

Tôi đưa tay lên ôm lấy thắt lưng của ông chủ Ngôn, lại bị anh ta hét lớn một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”

Tôi giật mình, cánh tay không ôm lấy mà cũng không có buông ra, có chút sợ hãi: “Ưm ưm ưm…” ý là: ông chủ Ngôn…anh làm sao vậy?

Ông chủ Ngôn cũng phát hiện phản ứng của mình dọa tôi sợ, ôm chặt tôi khàn giọng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm…như thế với em…thời cơ chưa đến.” nói xong anh ta hôn lên trán tôi.

Lát sau tôi đẩy đẩy anh ta, không có phản ứng.

Lẽ nào ông chủ Ngôn ngủ mất rồi? nhưng mà tôi còn muốn hỏi mấy chuyện mà!

Anh vốn không làm gì với tôi mà…

Chẳng phải anh chỉ làm mẫu làm sao đẩy ngã thôi sao..

Anh sẽ không làm thế với tôi là vì thời cơ chưa đến, vậy thời cơ đến thì anh sẽ thế nào….

Cuối cùng, anh làm gì mà ngủ còn phải bịt miệng tôi thế hả hả hả…

…..

Hôm sau.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiều xuống trên giường, tôi thoải mái lật người chuẩn bị ngủ tiếp. bỗng dưng tôi cảm thấy có gì đó đánh vào mông tôi, rồi lại còn đánh vào mông tôi nữa, đau quá đau quá,

Tôi che mông của mình rồi lật người, mắt vẫn không mở.

“Nhậm Minh Bích, mau rời giường!”

Tôi nhóp nhép miệng, mới sáng sớm ông chủ Ngôn liền ở phòng tôi làm loạn cái gì vậy chứ, tôi rút cái tay che mông ra, che lỗ tai.

“Nhậm Minh Bích, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, nếu không mau rời giường thì đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn không bình thường.” Giọng điệu của ông chủ Ngôn vô cùng không ui.

Tôi ‘bằng’ một tiếng ngồi dậy từ trên giường, hô lớn: “Tôi dậy tôi dậy!” trong tiềm thức, tôi vô cùng sợ thủ đoạn bất bình thường của ông chủ Ngôn, lúc trước ngủ nướng liền phải chịu ‘độc thủ’, ông chủ Ngôn sẽ đặt những cục đá ở vị trí mẫn cảm nhất của bạn, cưỡng ép để bạn lạnh đển tỉnh.

Cho dù bây giờ là mùa hè, nhưng nghĩ đến cảm giác lạnh lẽo kia, vẫn cảm thấy mát từ đầu đến chân.

“Mắt của em vẫn còn nhắm.”

Nghe được câu nói cay nghiệt vô tình của ông chủ Ngôn, tôi chỉ muốn đập tường. tôi cũng đã ngồi dậy cũng đã chứng minh mình tỉnh rồi, làm gì nhất định phải mở mắt, tôi ‘lòng bất cam tâm bất nguyện’ lấy tay mở mí mắt nặng ngàn cân ra, đôi mắt vô hồn nhìn bóng người mơ hồ ở phía trước.

Thấy vậy, ông chủ Ngôn dở khóc dở cười.

…………..

Sáng sớm sau khi hoàn hoàn hoàn toàn tình táo, tôi phát hiện tôi cư nhiên ngủ ỏ trong khuê phòng của ông chủ Ngôn một đêm!

Hôm đó tôi liền nói tin tức kinh thiên động địa(trời đất rung chuyển) kinh thế hãi tục(trần gian rung chuyển) kinh đào hãi lăng(mặt nước rung chuyển) này cho Liễu Lam Lam biết, cô nàng cũng kinh ngạc nha, sau đó liền bình tĩnh lại, vừa vuốt cằm vừa cười gian xảo, ghé vào lỗ tai nói thầm: “Cậu chắc chắn cậu đã ăn sạch sành sanh ông chủ Ngôn nhà cậu?”

Ách…ăn sạch sành sanh….

Tôi mất mác lắc đầu..

Liễu Lam Lam ‘thiết’ một tiếng, lại nói: “Vậy cậu bị ông chủ Ngôn nhà cậu ăn sạch sánh sanh?”

Ách….cũng coi là vậy…

Tôi gật đầu kiên định, ở trước ánh mắt hoài nghi của Liễu Lam Lam, tôi thấp giọng nhẹ lời kể lại hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho cô ả biết.

Liễu Lam Lam lại ‘thiết’ một tiếng, cô ả nói cái đó cùng lắm chỉ được coi là ‘Món khai vị’.

Tôi giật mình lập tức hỏi kĩ xem thế nào mới được coi là ‘Món chính trọng điểm’, Liễu Lam Lam cười bí ẩn, lấy giấy bút ‘xoạt xoạt’ viết một tờ giấy đặt vào trong lòng bàn tay tôi, tận tình khuyên bảo nói: “Cầm đi về nhà học tập, rèn luyện cho thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.