Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 27



Toàn bộ những ngày ở tại công ty của ông chủ Ngôn đối với tôi mà nói có lẻ như cá gặp nước, nhưng ngoài ý muốn xảy ra một sự kiện, nó nghiêm trọng quấy nhiễu tôi hai tháng, mãi đến khi bắt đầu cuộc sống đại học, tôi vẫn như cũ hoàn toàn không biết gì về nó cả.

Nó chính là---- trên bàn làm việc trong văn phòng của ông chủ Ngôn, một cô bé cực kì ngốc nghếch với nụ cười rất ngốc bên trong khung ảnh!

Tôi phát hiện mỗi khi tầm mắt của ông chủ Ngôn chạm đến cô bé trong khung ảnh liền trở nên dịu dàng không thể tin được ! tràn ngập tình cảm nồng nàn thấm thía…..gần như giống hệt ánh mắt nhìn tôi!

Who is she?! Cô gái ấy rốt cuộc là ai vậy vậy vậy vậy!

Hỏa nhãn kim tinh của tôi xuyên suốt cô bé vần luôn giữ nụ cười ngốc nghếch trong ảnh, dần dần tôi phát hiện ra có một bàn tay to chợt xuất hiện trước khung hình, bốp một tiếng mặt ảnh hướng xuống.

Tôi hậm hực hờn dỗi thu hồi tầm mắt, trở về cương vị của mình. Nhặt khăn lau cần cù lau cửa sổ.

Tâm tư dĩ nhiên bay đến trên ảnh chụp, trong lòng không thoải mái lắm.

Bé gái ngờ ngệch trong ảnh chụp có gì đẹp chứ? Bé ấy có thể so đáng yêu với tôi sao?! Bé ấy có thể so xinh đẹp với tôi sao?! Bé ấy có thể so hiền lành thông minh với tôi sao? Cuối cùng, bé ấy có thề so ngốc ngếch với tôi à?!

Nói đi nói lại, tôi luôn cảm thấy cô bé ấy rất quen mặt nha, dường như từng gặp?!

Rốt cuộc từng gặp ở đâu…….hay là rất giống một người nào đó….

Trong giây lát tôi quay đầu tỉ mỉ đánh giả ngũ quan của ông chủ Ngôn, lại đột nhiên đánh giá mặt mũi của đứa nhỏ trong ảnh…..ách, khung hình đả bị ông chủ Ngôn giấu trong ngăn kéo, được rồi, vậy Bản đại trinh thám liền dùng trí nhớ cường đại nhớ lại….

Sét đánh đá xẹt lửa.

Tôi kinh hãi phát hiện, mức độ giống nhau của họ đạt đến 100%! Có mặt có lông mi có cái mũi còn có cái miệng như nhau! Màu da cũng giống nhau, màu tóc cũng hệt nhau!

Trong phòng tối đen, một tia sét lóe lên, tôi bị đánh trúng.

Chẳng lẻ cô bé là con gái của ông chủ Ngôn?! Mẹ của Ngôn Đậu Đậu sinh ra một nam một nữ, bởi vì nhà họ Ngôn trọng nam khinh nữ, cho nên để mẹ của Ngôn Đậu Đậu ký một khoảng phí sinh con giá trên trời! liền để chị ta dẫn con gái cút xéo!!!

Như vậy, hoàn toàn có thể giải thích hợp lý vì sao ông chủ Ngôn chán ghét nhà họ Ngôn như thế?

Càng nghĩ càng cảm thấy thấy khả năng này rất khổng lồ!

A a a a a-----

Hóa ra ông chủ Ngôn còn có con gái !!!!

“Nhậm Minh Bích, anh mặc kệ bây giờ trong đầu em đang loạn xà ngàu gì đó, lập tức ngừng ngay cho anh.”

Bên tai truyền đến tiếng mắng mỏ tức giận của ông chủ Ngôn, tôi hoàn hồn phát hiện gương măt anh tuần của ông chủ Ngôn gần ngay trước mắt đang tràn đầy tức giận, thoáng nhìn thấy tôi cư nhiên đặt khăn lau trên người anh ta, móng heo còn vô ý thức chà lau.

Tôi chấn động, luống cuống tay chân vứt khăn lau trên người anh ta đi.

Vèo-----

Chuẩn không cần chỉnh rơi xuống trên đầu cao quý……..

A, oa, oe!

Tôi biến sắc, hoang mang lo sợ rút khăn lau từ trên đầu anh ta đi, lúc này nhớ kĩ ném phía bên cạnh chứ không phải ném phía trước.

Mặt ông chủ Ngôn đã thối đến hết thuốc chữa, tôi sợ hãi liên tục lùi về sau, yếu yếu ớt ớt cầu xin tha thứ: “Ông chủ Ngôn, xin lỗi, em không phải cố ý…”

“Ai bảo em làm vệ sinh?”

“Là em xung phong nhận việc---“

“Là em mạnh mẽ cướp đi công cụ của cô vệ sinh thì có.” Ông chủ Ngôn cắt ngang lời tôi, không chút thương tiếc vẹch trần lời nói dối có ý tốt mà tôi vẫn chưa nói xong.

“…..”

Tôi không nói lời nào, quay đầu. là tôi thì sao! Hừ! ai bảo bác gài vệ sinh kia một đống tuổi rồi còn chẳng biết xấu hổ ở trong phòng rửa tay lớn tiếng bàn tán anh! Nói gì mà đây là công việc bà thích nhất, có thể gần gũi nhìn dung nhan trời sinh của ông chủ Ngôn!

Ai cũng không thể nghĩ đến ông chủ Ngôn của tôi, nếu không----hừ, tôi liền cướp sạch công cụ vệ sinh nhà ai đó!

“Em có thể hiểu chuyện một chút hay không----“

Không hiểu sao tôi nghe câu này, cả người tản ra dũng khí cùng tức giận hùng mạnh.

“Không thể!!” tôi lớn tiếng gào ra hai chữ này với anh ta, co chân chạy khỏi văn phòng anh ta.

Cửa gỗ nguyên chất xa hoa bi vung mạnh mẽ mà chấn động lắc lư, phát ra âm thanh kèn kẹt.

Từ cầu thang xông cộc cộc cộc xuống dưới, hoàn toàn chằng quan tâm đến an toàn nguy hiểm, không biết xuống bao nhiêu tầng lầu, ở chỗ rẽ của tầng nào đấy không chú ú ngã nhào xuống đất, thoáng chốc nước mắt lộp bộp chảy xuống.

Tôi cất tiếng khóc lớn, chỉ thoáng nửa giây, trong hành lang đều là âm vang tiếng khóc của tôi.

Khóc một hồi, tôi dần dần ngừng khóc thất thanh rạn phổi, chỉ còn chậm rãi nức nở. bởi vì…..bởi vì người mệt mỏi quá…..hơn nữa ông chủ Ngôn còn không có ở đây…..khóc anh ta cũng không thấy!

Mu bàn tay ra sức lau đi nước mắt trên mặt, ủy khuất vạn phần. cái gì gọi là em có thể hiểu chuyện chút hay không?! Chẳng lẻ tôi có không hiểu chuyện như thế sao! Hu hu….ông chủ Ngôn thật đáng ghét! Tôi chỉ cướp đi vũ khí của ‘Tình địch già’ muốn tiếp cận ông chủ Ngôn mà thôi……tôi chỉ là bảo vệ ông chủ Ngôn mà thôi…..cư nhiên còn nói tôi không hiểu chuyện oa oa hu hu….

Có lẻ ở trong mắt anh ta biết đâu tôi vẫn luôn là cố tình gây sự tùy hứng làm bây, hôm nay anh ta chỉ nói ra lời anh ta chôn dấu trong lòng đã lâu thôi….

Nghĩ tới đây, tôi liền khóc càng thêm in õi.

Hu hu….nước mắt của tôi một chút cũng không đáng giá…..không ai đau lòng….hu hu….

“Ngu ngốc! bảo cậu sửa số liệu một chút liền trăm ngàn lỗ hở! công ty không phải chổ cậu đến chơi đùa….”

Trong lúc mơ hồ tôi nghe thấy một tiếng nói thô quặng không ngừng quở trách, tôi theo tiếng nói nhìn lại, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy cách đó không xa sau cửa cầu thang, một tên mập đang ‘làm dữ’ với một tên ốm, thường lấy văn kiện trong tay gõ đầu của cậu ta.

Thật quá đáng mà….

Tôi hít hít mũi, rất chi là đồng tình với tên ốm bị đánh bị mắng.

Không được, đại gia không thể ngồi yên phớt lờ.

Cởi giấy trên chân, tôi lau sạch nước mắt trong hốc mắt, nhắm đầu của tên mập, ra sức ném đến.

Tỉ suất bắn trúng mục tiêu của đại gia mọi người biết mà, luôn mà bách phát bách trúng.

Nghe thấy tên mập kinh hô rủa một tiếng, tôi vội vàng trốn phía sau cửa, không đến ba giây sau tên mập vọt vào hành lang.

“Là đứa khốn nạn nào không không muốn sống lấy giầy ném tôi! Mau lăn ra đây!”

Cách ván cửa, tiếng gầm thét của tên mập chấn màng tai tôi phát đau, tôi ngừng thở tận lực để mình không phát ra tiếng vang.

Lộc lộc lộc cộc lộc cộc.

Bước chân nặng nề hậm hực chạy lên lầu.

Tôi thả lỏng một hơi, nhưng một giây sau, cánh cửa hợp kim nhôm che giấu tôi phút chốc bị kéo ra.

Mặt trời phản quang chói mắt, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mắt tôi, trên tay cầm chiếc giầy mới vừa rồi bị tôi vứt đi.

Ưm?

Hóa ra tên ốm bị đánh bị mắng là Ngôn Tô Kính. Có chút kì quái nha, với cá tính của cậu ta thì làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác khoa chân múa tay với cậu ta…..nói chính xác là động tay động chân…….hơn nửa không có tý mảy may xu hướng muốn phản kháng, cho dù lúc ấy nắm đấm của cậu ta siết chặt . . ..

“Vì sao cô phải giúp tôi?” Ngôn Tô Kính nhíu chặt mày lại, có vẻ như tôi là người đánh chửi anh ta.

Ách….tôi có thể nói tôi không thấy rõ người…..biết đâu thấy rõ là anh…..đối tượng tôi ném giầy nhất định là anh rồi….

Cuối cùng tôi lựa chọn trầm mặc, tâm tình tuy tốt chút nhưng vẩn như cũ rầu rĩ không vui, không muốn trả lời câu hỏi của cậu ta.

Ngôn Tô Kính cũng phát hiện hốc mắt tôi khóc hồng, vẻ mặt có chút kinh ngạc, hơi há mồm nhưng không nói ra lời.

Tôi biết cậu ta muốn nói gì, chẳng phải cậu ta cảm thấy nữ cường nhân tôi sẽ không khóc sao! (Ngôn Tô Kinh: chỉnh đúng! Là tiểu nhân….dứt lời bị Nhậm Minh Bích pia cho chiếc giầy còn lại -)

Tâm tình cang thêm buồn bực.

Vì sao tôi chạy lâu như vậy, ông chủ Ngôn cũng không tới tìm tôi….chẳng lẻ anh ta cũng cho rằng tôi là nữ cường nhân sẽ không khóc sao?

Ông chủ Ngôn thối tha, rắm thúi! Ông chủ Ngôn hư hỏng, bại hoại!

“Muốn uống rượu không?”

Đang thầm oán ông chủ Ngôn tôi sửng sốt, chàn chừ lặp lại: “Uống, uống rượu?”

Ngôn Tô Kính gật gật đầu.

Tôi lắc đầu.

Ngôn Tô Kính xù lồng: “Cô lắc đầu làm gì!”

“Tôi sẽ không uống rượu đâu….”

“Uống xong sẽ biết.”

“Tôi sẽ không uống rượu mà….”

“….”

Kết quả là Ngôn Tô Kính trắng trợn lôi kéo tôi trốn việc, chạy hai con đướng ra một quán rượu nhỏ.

“Tiểu Tô, cậu đến à.” Ông chủ quán rượu nhỏ thật nhiệt tình chào hỏi Ngôn Tô Kính, thấy tôi ở sau lưng cậu ta lại nháy mắt trêu chọc cậu ta: “ Bạn gái cậu à? Dáng vẻ rất xinh đẹp nhà…!”

Tôi tò mò đánh giá cách bày tri bốn phía của quán rượu nhỏ, chợt nghe hai chử là bạn gái cậu ta tôi xù lông, vừa định phát cáu lại nghe thấy ông chủ quán rượu còn nói tôi xinh đẹp!

Nét mặt hung dữ trong nháy mắt ngượng ngùng, tôi xấu hổ cúi đầu, ưm, trước mặt mọi người lại………nói tôi xinh đẹp~! thật xấu hổ xấu hổ mà ~!

Ngôn Tô Kính cười xấu hổ, nhìn tôi một cái: “Ông chủ, cho tôi mười chai rượu trắng.”

Ông chủ nhíu mày, trừng Ngôn Tô Kính: “Dẫn bạn gái tới thì tốt, nhưng uống rượu không tốt!”

“Cô ấy không phải bạn gái tôi.”

“Tôi không phải bạn gái anh ta!”

Đối với lời chúng tôi cùng lúc nói ra, ông chủ bật cười: “Vợ chồng son còn thật ăn ý!”

Tôi và Ngôn Tô Kính bốn mắt trừng nhau.

“Ai vợ chồng son với cô ta!”

“Quỷ mới vợ chồng son với anh ta!”

Ông chủ cười càng thêm sáng lạn, vui vẻ hớn hỏ lấy cho chúng tôi một chai nước chanh và hai cái ống hút!

“Nữ sinh xinh đẹp uống rượu không tốt đâu…” ông chủ nháy mắt mấy cái với tôi.

Lúc đầu tôi muốn chất vấn ông chủ: quán rượu của ông đóng cửa hay là phá sản à, chỉ còn một chai nước canh?! Muốn lấy cũng phải hai chai chứ! Không thấy nơi này có hai người à! Còn hai ống chút là sao hả! muốn tôi và tên hỗn cầu kia chia đều nước trái cây à?!

Chẳng qua là lời ca ngợi của ông chủ khiến tôi liên tục nuốt bất mãn xuống bao tữ, lại cúi đầu ngượng ngùng che mặt.

Ngôn Tô Kính vứt cho tôi vẻ mặt khinh bỉ.

Vứt lông á, hâm mộ ghen tị à, anh là tên hỗn cầu, còn muốn người ta ca ngợi anh, mộng đi!

Ngôn Tô Kính thu hồi tầm mắt, lại cùng ông chủ đòi 10 chai rượu trắng, ông chủ vẫn như cũ không chịu, cuối cùng Ngôn Tô Kính tuyên bố nếu ông không mang rượu lên, cậu ta liền đến quán khác uống 20 chai rượu trắng!

Ông chủ mặt đầy ủy khuất, không cam tâm tình nguyện đi lấy rượu.

Dưới bàn tôi giầm giẩm chân của Ngôn Tô Kính, giận dữ: “Sao anh có thể không lễ phép với ông chủ như vậy!”

Ngôn Tô Kính trợn trắng mắt: “Nhậm Minh Bích à Nhậm Minh Bích, cô chỉ có chút tiền đồ như vậy? chẳng phải được người ta khen một câu xinh đẹp thôi sao! Tôi nói cho cô biết, ông chủ kia lần trước nhìn thấy một con chó cũng khen là xinh đẹp đấy, cô liền cùng đẳng cấp với con chó kia -----A!”

Con mịa nó!! Cư nhiên đánh đồng đại gia với chó!!!!

Tôi hung hăng đạp cậu ta một cước, đằng đằng sát khí: “Anh mới cùng đẳng cấp với chó!! Cả nha anh mới cùng đẳng cấp với chó!!”

“Sao vậy?” Ông chủ quay đầu hỏi Ngôn Tô Kính.

Ngôn Tô Kính vội vàng xua tay ý bảo không có gì, chờ ông chủ quay đầu, lập tức cúi người xoa nắn chân mình, vẻ mặt giận dữ trừng tôi.

…………

Tôi cầm lấy cái ly khẽ nhấp một ngụm, một cổ chua sót lập tức lan khắp khoang miệng, tôi bị sặc ho khan không ngừng.

Sắc mặt ánh mắt của Ngôn Tô Kính, không cần tôi nhiều lời chắc chắn là khinh bỉ. cậu ta cầm lấy ly rượu ngửa đầu lên một ngụm uống xuống, sau đó tấm ta tấm tắc miệng.

Ách, đây là cách uống rượu sao?

Tôi vừa định đặt câu hỏi, chỉ thấy vẻ mặt Ngôn Tô Kính khó chịu, hô to về phía ông chủ: “Ông Lâm! Con mẹ nó ông trộn nước trong rượu làm gì!”

ông chủ trộn nước trong rượu nha! Ưm ~ ông chủ thật đáng yêu!

“Cậu không quan tâm mình thì thôi đi, nhưng phải săn sóc bạn gái xinh đẹp của cậu chứ!”

Xinh đẹp!

F-ck! Đai gia lại nghĩ tới chó rồi!!

----------------------ba giờ sau------------------

“Lại đây! Chúng ta----uống nữa! ách!”

“Cô say! Đửng uống……Nhậm Minh Bích!”

Tôi đẩy bàn tay lung la lung lay trước mắt ra, xiên xiên vẹo vẹo đứng lên, chỉ vào mũi mình hỏi: “Ưm? Nhân dân tệ gọi tôi phải không? Đai gia không phải gọi là nhân dân tệ! đại gia gọi là…………đại gia gọi là Nhậm Minh Bích!”

Tầm mắt của tôi chuyển qua trên bàn, phát hiện cái ly cư nhiên đang khiêu vũ!

Ha ha! Thật vui! Thật vui!

“Phải Phải! cô là Nhậm Minh Bích, Nhậm Minh Bích!” Ngôn Tô Kính thoáng nhìn tôi đưa tay muốn lấy ly rượu, không chịu nổi rống to: “Ông đây bảo cô không được uống!”

Thét to điếc tai, làm cho móng heo của tôi dừng lại giữa không trung, giằng co ba giây, tôi tát miệng một cái, bắt đầu gào khóc.

Ngôn Tô Kính giật mình, không ngờ vậy mà làm tôi khóc, đứng tại chổ luống cuống tay chân.

“Hu hu hu~! Oa hu hu~!”

Âm thanh càng khóc càng lớn, cũng may lúc này quán rượu không có khách gì, ông chủ nghe tiếng chạy đến, thấy tôi khóc rối tinh rối mù và Ngôn Tô Kính ngây ngốc, cuối cùng hung hăng gõ đầu của cậu ta: “Ai cho cậu bắt nạt cô ấy!”

“Tôi không…”

“Anh----“ tôi chỉ vào cái mũi của Ngôn Tô Kính, ngắt lời biện bạch của cậu ta.

Ông chủ cho rằng tôi là tố cáo Ngôn Tô Kính ăn hiếp tôi, vừa định trách cứ cậu ta, lại thấy tôi chỉ ngón tay về phía ông ta, mắt trừng lớn: “Ông---“

Ông chủ cũng chỉ vào mũi mình, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

“Ông nói tôi xinh đẹp giống chó! Hu hu hu!”

“…”

“…”

Tôi lung la lung lay đi đến trước mặt họ, lại ợ một hơi rượu, trên mặt vắt đầy nước mắt nước mũi dí sát vào họ, sắc mặt họ đều thay đổi, tôi xì cười nhạo: “Các người có phải vợ…ách! Có phải đảm nhiệm tìm đàn ông…”

Quả nhiên, sắc mặt bọn họ càng thêm kinh hãi.

Tôi càng cười vui sướng, cười cười liền khóc: “Hu hu……….ông chủ Ngôn ghét bỏ tôi………các người nói! Có phải tôi rất không hiểu chuyện không! nói đi! Ách!!”

Mùi rượu phả rắc vào trước mặt họ, bọn họ hoảng sợ lắc đầu.

Ha ha , tôi đã nói mà! ………..hu hu hu………ông chủ Ngôn…………bây giờ còn chưa tới tìm tôi……..có phải không cần tôi rồi không……oa hu…….

Buồn ngủ quá……..đầu thật choáng……….rất muốn đi ngủ…….

Thân thể tôi nghiên ngả xuống bên cạnh, Ngôn Tô Kính vội vàng đón được thân thể ngã xuống của tôi.

Mơ mơ màng màng mở to mắt, phút chốc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nhiều nếp nhăn như cụ già của ‘ông chủ Ngôn’, tôi nhếch môi cười: “Ông chủ Ngôn! Anh đến tìm em à ~~!” nâng mặt của ‘ông chủ Ngôn’, chụt một cái ở trên môi trắng nõn nà của anh ta rồi nhắm mắt lại, miệng nỉ non: “Ông chủ Ngôn….em ngủ nha….”

Ngôn Tô Kính mặt kinh ngạc, một tay đỡ thân thể tôi một tay khẽ xoa môi mình, dường như nhiệt độ vừa rồi còn chưa tan đi.

Phút chốc di động của tôi vang lên.

Tôi nhóp nhép miệng ưm thật ồn, Ngôn Tô Kính lấy di động trong túi áo tôi ra, nhấn xuống nút nghe:

“Nhậm Minh Bích, quậy đủ chưa nên trở về đây rồi!”

“Chú nhỏ….”

Nghe giọng của Ngôn Tô Kính, Ngôn Siêu Kế sửng sốt, tiếp đó giọng nói trở nên cực nhẹ: “Cô ấy đâu?”

“Uồng rượu rồi…”

Ngôn Tô Kính rõ ràng nghe thấy tiếng hô hấp trong điện thoại truyển đến trong phút chốc nặng nề, “Hai người ở đâu?”

Sau khi nói địa chỉ quán rượu nhỏ cho chú nhỏ, Ngôn Tô Kính để điện thoại lại vào túi tôi, khẽ vuốt tóc tôi.

Ông chủ quán rượu ngây ngốc hồi lâu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tìm về giọng mình:

“Cô ấy không phải bạn gái cậu sao…”

Ngôn Tô Kính lắc đầu, bỗng dưng cười ha hả: “Ông Lâm, ông ngốc sao, sao tôi có thể tìm bạn gái xinh đẹp giống chó chứ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.