Lão Thái Hậu đứng phía trước tôi giống như bà mẹ bảo vệ gà con, rất có cảm giác như muốn đánh tôi thì phải bước qua xác, sắc mặt ba càng thêm khó coi.
Tôi không kiềm chế được run rẩy, nét mặt vẫn không phục như trước. ông chủ Ngôn khẽ cau mày, cuối cùng nhàn nhạt lên tiếng: “Minh Bích, em đi lấy roi thay bác gái.”
Nghe vậy, Lão Thái Hậu không thể tin được giận dữ nhìn ông chủ Ngôn.
Tôi cũng không dám tin vào câu nói mà lỗ tai mình nghe được, ông chủ Ngôn--- bảo tôi đi lấy roi?
“Tiểu Ngôn! Cậu ước gì vợ tương lai của cậu bị cha chồng tương lai đánh?!” Lão Thái Hậu lại hét một tiếng chói tai.
Tôi không chớp mắt theo dõi anh ta, ba có đánh tôi hay không không phải vấn đề quan trọng mà tôi quan tâm, Lão Thái Hậu nói cha vợ thành cha chồng cũng không phải vấn đề quan trọng mà tôi để ý, vấn đề quan trọng là vì sao ông chủ Ngôn phải vâng lời cha tôi, chẳng lẽ anh ta đang sử dụng ‘khổ nhục kế’? dùng chiến thuật vòng quanh? Mặc kệ là gì, tóm lại tôi tin tưởng ông chủ Ngôn sẽ không tổn thương tôi, cho dù trong lòng tôi thật lo lắng không yên.
“Tiểu Quỳnh! Anh nói muốn đánh con gái anh từ khi nào vậy?” ba tức giận nói.
Chúng tôi kinh ngạc một trân, đầu óc không xoay chuyển kịp, khốn đón nhìn họ.
“Chuyện anh hứa với em, anh sẽ không nuốt lời.” ba thì trịnh trọng nhìn chằm chằm Lão Thái Hậu, còn Lão Thái Hậu thì ngây ngốc không hiểu tình huống thình lình gì xảy ra. Tiếp đó ba xoay người đối diện với tôi, nét mặt và giọng điệu nghiêm túc: “Về phần con, nói tiếp đi, con nói bao nhiêu câu lát nữa ba liền đánh ‘đàn ông’ của con bấy nhiêu roi.”
Khóe miệng ông chủ Ngôn run rẩy, lại vẫn không ngăn cản tôi nói.
“Ba câu.” Ba tuyên bố rất có trật tự.
Tôi tiếp tục xù lông: “Ba cái cọng lông ba ấy! đầu ba rút gân à!”
Ba nghiêng người thấp giọng nói nhỏ nhẹ vài câu với Lão Thái Hậu, Lão Thái Hậu liền đi ra, ông mặt không đổi sắc nhìn tôi: “Con muốn mắng tiếp?”
“Tóm lại con không cho ba đánh ông chủ Ngôn!” tôi ôm chặt lấy ông chủ Ngôn, giống dáng vẻ Lão Thái Hậu bảo vệ tôi trước đó.
“Cậu ấy bằng lòng cho ba đánh.”
Tôi hung hăn phản bác: “Làm sao có thể! Ba nói xạo!”
“Con không tin thì có thể hỏi ông chủ Ngôn nhà con một chút, hừ!”
Tôi kéo kéo tay áo ông chủ Ngôn, tràn đầy tự tin: “Ông chủ Ngôn, anh nói với ông ấy, anh có đồng ỳ cho ông ấy đánh hay không?”
“Có thể được bác trai dạy dỗ, là vinh hạnh của anh.”
Một khắc đó, tôi lại lần nữa không dám tin vào câu nói mà lỗ tai mình nghe được. ông chủ Ngôn vậy mà bằng lòng….cho ba đánh? Vì sao…..vì sao….
Tôi đứng yên bất động tại chỗ, thật lâu không cách nào lên tiếng.
Bỗng nhiên nhớ đến trước kia, lần đầu tiên ông chủ Ngôn chạm mặt Lão Thái Hậu thật bất hạnh bị đánh, là vì tôi nói dối, mà câu trả lời của anh ta cũng là: “Có thể được bác gái dạy dỗ, là vinh hạnh của cháu.” Giờ phút này ông chủ Ngôn lại vì lời vô sỉ của tôi mà chịu khổ cay độc.
Dìu ông chủ Ngôn bước từng bước một về phía xe của anh ta, lòng tôi đau gần chết, hận không thể vã miệng chết tiệt của mình mấy cái, vì sao luôn tranh luận với ba. Ba cũng thật sự kẻ lòng dạ độc ác, quất một roi vào người ông chủ Ngôn, mắt cũng không chớp một cái, ông ta tưởng đang đánh cướp biển Nhật lùn chắc, có giỏi thì về biển đánh kẻ địch đi, vì sao phải tra tấn ông chủ Ngôn nhà tôi.
Một bên quan sát Lão Thái Hậu, không chỉ không ra tay cứu vớt đôi uyên ương số khổ bọn tôi, còn giữ chặt tôi những lúc tôi muốn xông lên chắn roi thay ông chủ Ngôn, ngăn cản tôi anh hùng cứu mỹ nhân (chúng sinh: ông chủ Ngôn là mỹ nhân, là chắc chắn, còn cô không phải anh hùng mà là cẩu hùng(người vô tích sự), cũng là chắc chắn).
Hu hu hu……đều tại tôi, ông chủ Ngôn gặp phải tôi chính là kẻ bất hạnh trên thế giới.
Nhất là sau khi ba đánh ông chủ Ngôn xong, còn cười nhẹ nhàng: “Sau này nếu khó chịu với ba cứ việc đến mắng ba, tuy rằng ba hứa với mẹ con, không động đến một cọng lông tơ của con, nhưng mà đàn ông của con tốt nhất là da đủ dày.”
Nhất thời tôi xù lông, lửa giận xông lên đầu, há mồm liền chửi: “TMD da ba dày!”
Pia một tiếng, roi của ba lại quất vào phần lưng của ông chủ Ngôn. Ông chủ Ngôn thét lớn một tiếng, giữa trán có một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống.
Tôi há mồm, ba thật bình tĩnh cầm lấy roi chĩa vào phần lưng chồng chất vết thương của ông chủ Ngôn, lời của tôi mắc kẹt ở cổ họng, không lên nổi cũng không xuống được.
Căm hận nhe răng nhếch miệng với ba một phen, tôi cắn chặt môi mình, trên môi truyền đến đau đớn nhắc nhở tôi đừng nói nữa.
Ông chủ Ngôn nhịn đau gượng cười với tôi, ngón cái nhẹ nhàng xoa môi tôi, để tôi thả môi mình ra, trong mắt anh ta không có chút trách cứ.
Hu hu hu……… vì sao ông chủ Ngôn đối xử tốt với tôi như vậy! vì sao vậy! đại gia có chỗ nào tốt!
Bời vì ông chủ Ngôn bị thương, do đó tôi lo nghĩ cho thân thể anh ta mà đuổi anh ta đến vị trí tay lái phụ, vì vậy tôi ngồi ở vị trí tay lái của anh ta, vì vậy cuối cùng tôi cũng có thể ‘sủng hạnh’ chiếc xe hơi cao cấp sang trọng này. Cảm thấy kích động một trận, đại gia chưa từng lái xe cao cấp như vậy nha!
“Anh tin em biết lái xe.” Dừng một chút, anh ta nói: “Kĩ thuật của em thế nào?”
ách! Ông chủ Ngôn vẫn là không tin tôi sao, lật bàn!
Tôi xác thực: “Anh phải tin tưởng em, giống như em tin anh vậy!” tuy rằng tôi không tin bản thân mấy.
Ông chủ Ngôn nhùn vai, động tác thắt dây an toàn trắng trợn chọc mù mắt đại gia, anh ta cứ như vậy không tin đại gia.
Cho nên một giây sau nhào qua, dùng sức quá mạnh nên đè ông chủ Ngôn ở trên ghế dựa, anh ta đau hít một hơi.
Tôi vội vàng cởi bỏ dây an toàn anh ta thắt lên, sau đó lùi về vị trí cũ, chột dạ không dám nhìn vẻ mặt thâm trầm của anh ta.
Bởi vì trong lòng khẩn trương, lúc khởi động không biết sao chân tôi đạp phải tăng tốc, xe lập tức bay ra ngoài, ông chủ Ngôn không thắt dây an toàn suýt chút nữa đập vào cửa kính, trái tim tôi sợ đến mức đập thình thịch lập tức thắng xe.
“Rầm---“
Đầu ông chủ Ngôn vẫn dâp vào cửa kính…..ô ô….thật bi đắt.
“Nhậm! Minh! Bích!”
Ô ô, ông chủ Ngôn tức giận, tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Ông chủ Ngôn, vì sao anh không nói với em, nguyện vọng thi đại học là đại học T?”
Qua thật lâu, ông chủ Ngôn mới rầu rĩ không vui trả lời:
“Bác gái không nói với em sao.”
“Mẹ nghĩ anh sẽ nói với em!”
“À, vậy bây giờ em biết cũng không muộn.”
“!!!!”
Thời gian trôi thật nhanh, chưa tới bảy ngày thì một cú điện thoại đã tới trước, liền bảo ba về lo sự nghiệp hải quân của ông, Lão Thái Hậu không khỏi lại khóc lóc một trận, lại không giữ được bước chân người đàn ông của bà.
Ba hôn lên trán bà, cúi đầu nói: lại chờ anh vài năm nữa, anh nhất định buông mọi thứ ở cùng em.
Ba đi rồi, Lão Thái Hậu xa xa nói: đây là số của bà, ai kêu bà gả cho một quân nhân cống hiến vì nước.
Mặt khác Lão Thái Hậu lén nói với tôi, lúc đầu ba định tách chúng tôi ra. Bởi vì tuổi này của mình lớn hơn vợ rất nhiều, ông không hi vọng con gái mình cũng gả cho người đàn ông quá lớn tuổi, nhưng mà con luôn sợ ông sợ muốn chết lại để ông chủ Ngôn trong miệng, ngang nhiên chống lại ông. Trong phút chốc ông liền nghĩ thông suốt, tình cảm của con gái thì để tùy con gái vậy, ông đã miệt mài nhiều năm, không phải là một người chồng tốt, cũng không phải người cha tốt, vậy liền đành làm một người chồng mà không khiến vợ và con gái chán ghét.
Tôi hơi kinh ngạc, hoa ra ba thật rất thông tình đạt lý.
Lão Thái Hậu lập tức vỗ đầu tôi, tức giận nói: “TMD con đừng thầm oán đàn ông của mẹ, lần trước con mắt ba già mẹ còn chưa tính với con, bây giờ con lập tức cút đi dọn dẹp sạch sẽ trong nhà, tiếp đó chạy về chỗ đàn ông của con!”
(╯﹏╰) ách. . . . .
Thời gian trôi qua thật mau.
Cách thời gian đến trường báo danh dần dần đến gần, tôi vô cùng buồn rầu, mỗi ngày nhìn gương mặt xinh đẹp của ông chủ Ngôn sững sờ. tuy đại học T rất tốt đẹp rất tươi sáng, nhưng đại gia ngàn lần vạn lần triệu lần không muốn rời khỏi ông chủ Ngôn đâu đâu đâu, đại gia không muốn tôi và ông chủ Ngôn mỗi người một nơi, đại gia không muốn xảy ra xích mích với ông chủ Ngôn, không muốn vì đại gia không ở đây mà có Tiểu Tam(kẻ thứ 3, hồ ly tinh) xen vào….