Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 9



Ngày hai mươi tháng năm.

Hôm nay là sinh nhật ông chủ Ngôn của chúng ta đấy, thật là hưng phấn nha….Bây giờ lại càng hưng phấn không thôi, bắt đầu từ 0 giờ 0 phút ngày hai mươi tháng năm, tôi vì muốn làm người đầu tiên chúc mừng Ngôn Siêu Kế, nên đặc biệt đợi đến đúng 12 giờ, nhắn cho anh ta một tin: ông chủ Ngôn, sinh nhật vui vẻ nha!!!

Tít tít, trả lời rất nhanh, đoán chừng Ngôn Siêu Kế vì chờ tin nhắn chúc mừng này của tôi mà không có đi ngủ aaaa

Tôi vô cùng dương dương tự đắc mở tin nhắn:

Còn chưa ngủ, trừ tiền.

Trong nháy mắt đó lòng tôi lạnh thật lạnh, sự nhiệt tình đầy ấp kia bị anh ta tàn nhẫn dập tắt. Sao anh ta lại như vậy hả, tôi thức khuya là vì ai hả, cư nhiên đối xử với tôi như vậy! Tôi giận tím mặt nổi giận đùng đùng tiến về phòng anh ta, vỗ mạnh vào cánh cửa.

Chỉ một tiếng cửa liền mở ra, vừa lúc lý trí cũng quay lại. Tôi vốn đứng thẳng muốn bùng nổ sau khi nhìn thấy Ngôn Siêu Kế liền yên ắng rồi, đi chân không đứng trước mặt anh ta, mặt nhăn nhăn nhó nhó cả buổi cũng không biết nói gì, cuối cùng nghẹn ra một cậu: “Sinh nhật vui vẻ!” Liền nhanh chân chạy về phòng.

Tôi nhào lên giường ra sức lăn lộn, ăn nan hối hận: sao tôi lại vô dụng như vậy hả hả hả! Sợ Ngôn Siêu Kế như là chuột sợ thấy mèo, voi sợ thấy chuột vậy….thật mất mặt mà hu hu hu….

Nếu tôi là con trai, sớm muộn gì cũng bị Ngôn Siêu Kế giày vò đến liệt dương không thể xuất tinh rồi. Tôi còn tuyên bố, phải bẻ thẳng anh ta…. Trước khi bẻ thẳng anh ta có lẻ tôi đã bị anh ta bẻ thành hai khúc rồi hu hu hu…

Tít tít.

Tôi cầm lấy điện thoại di động, xem tin nhắn.

Ngủ mau, không được làm ầm ỉ.

Tôi chấn động sao Ngôn Siêu Kế biết tôi đang làm ầm ĩ.

Tôi nhanh chóng trả lời anh ta: chắc anh không có lắp đặt camera trong phòng tôi chứ?!

Anh ta hồi âm:…..đối tượng đó cũng không thể là em.

Mẹ kiếp! ý anh ta là nói tôi muốn mặt không có mặt, muốn dáng người cũng không có dáng người, muốn cái gì thì không có cái đó! Tôi nhanh chóng ấn lên bàn phím: F***, chọc giận tôi thì cẩn thận đại gia tôi qua giết rồi XXOO anh xong lại OOXX nữa!!

Sau một lúc lâu anh ta mới trả lời: Em dám sao? Đến, đến đây đi, tôi chờ em.

Choáng nha! Xem thường đại gia như vậy! khốn kiếp.

Một lần nữa không thèm mang dép, tôi hùng hổ vọt tới trước cửa phòng của anh ta, vỗ mạnh vào cảnh cửa phòng anh ta.

Cạch cửa phòng của anh ta lại mở ra lần nữa, nhìn tôi như cười như không….mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng tôi biết nét mặt lúc này của anh ta.

Không được sợ…tôi căm hận ngắt vào đùi mình, tự mình tiếp thêm dũng khí, sau đó mở miệng tràn đầy khí thế: "Anh….chúc anh sinh nhật thật vui vẻ haaa!” Lại chuẩn bị nhanh chân chạy trốn lần nữa.

Không ngờ còn chưa đi được mấy bước thì đã bị một lực mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực ấm ấp nóng hổi, Ngôn Siêu Kế cúi đầu thở ra bên tai tôi: “Không phải em chuẩn bị đem tôi đi XXOO rồi lại OOXX sao?”

Một luồng điện xuyên qua thân thể, tôi cười gượng vài tiếng: “Sao tôi dám làm bẩn anh chứ!”

“Nếu tôi cho phép em làm bẩn thì sao?”

Đất bằng dậy sóng, đầu óc tôi nổ tung mơ mơ màng màng, lắp bắp nói: “Ngài, ngài đang nói đùa sao?”

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thân hình nhó bé kiện mỹ, còn có sáu múi cơ bụng trắng loáng kia nữa nha, anh ta nói anh ta cho phép tôi làm, làm bẩn! tôi đột nhiên phát hiện trong lỗ mũi có một dòng chất lỏng ấm áp muốn trào ra, vội vàng lấy tay che lại.

“Tôi thật sự đang nói đùa.”

Khốn kiếp mà.

Sáng sớm, hai mắt tôi lại bất ngờ có dính thêm hai vòng đen tròn thật lớn ở vánh mắt, đi học, trong óc đang tính toán xem hôm nay phải làm sao xin Chủ nhiệm lớp nghỉ học. Dù sao cũng là cấp ba rồi, vậy mà Chủ nhiệm lớp không chịu cho chúng tôi xin nghĩ mỗi ngày, ở trong mắt ông ta tốt nhất là mỗi ngày đều liều mạng đi học, liều mạng đi học, rồi liều mạng đi học. Nói với ông ta phải kết hợp lao động và vui chơi, ông ta sẽ để bạn chạy bộ vòng quanh sân thể dục, sau đó để bạn đảm nhiệm việc ra trận tìm hiểu nhà của dân chúng, sẽ để bạn nếm thử mùi vị ‘kết hợp lao động và vui chơi’ của ông ta.

Nghe nói hôm nay là Valentine’s Day Internet nha…

Nghe nói hôm nay Chú nhiệm đặc biệt khó nói chuyện, xin phép thì phải có phụ huynh gọi điện.

Nghe nói hôm nay trong lớp có bạn học không định lên lớp, quyết định trực tiếp trốn tiết đi hẹn hò.

Nghe nói hôm nay….

Rốt cuộc tôi nên dùng cách nào đây hả hả hả?



Trên lớp, thừa lúc giáo viên Ngữ Văn còn đang viết chữ trên bảng đen, tôi ném một tờ giấy cho cái bàn bên cạnh cái bàn bên cạnh cái bàn bên cạnh Liễu Lam Lam: Mình muốn trốn học.

Sau đó cô nàng thừa lúc giáo viên đang cúi đầu, vứt tờ giấy về: Muốn chết hả? cậu không biết những người trốn học hôm nay đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc à?

Mình biết, nhưng mà mình không còn cách nào, mình nhất định phải trốn học. Khi tôi ném tờ giấy đi, giáo viên Ngữ Văn cùng lúc ngẩng đầu, thấy tôi là học trò ngày thường có vẻ ngoan ngoãn, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi tiếp tục giảng bài.

Công lực tận dụng mọi thứ của Liễu Lam Lam luôn mạnh hơn tôi, cho nên cô nàng căn bản sẽ không bị phát hiện: Sinh nhật của Tiểu thụ Ngôn?

Đúng vậy, vì để tiến gần thêm một bước bẻ thẳng anh ta, mình nhất định phải trốn học. Lúc viết những lời này, tọi đặc biệt kích động, thế nên tôi hoàn toàn coi nhẹ sự tồn tại của giáo viên, tờ giấy được ném đi vẽ ra một độ cong duyên dáng, sau đó vào trong tay giáo viên Ngữ Văn.

Trên tấm kính của giáo viên Ngữ Văn hiện lên một ánh trắng, cuối cùng cùng biến thành một tiếng đinh.

Oh my god!!! Ôi mẹ ơi, tôi hoảng sợ nhìn động tác của giáo viên Ngữ Văn---đừng đọc!!! đừng đọc mà!!!

Vô cùng hoảng sợ trừng mắt nhìn giáo viên Ngữ Văn mở tờ giấy, ông ta đọc nội dung trên tờ giấy rất có trật tự:

“Mình phải trốn học.”

“Muốn chết hả? cậu không biết những người trốn học hôm nay đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc à?”

“Mình biết, nhưng mà mình không còn cách nào, mình nhất định phải trốn học.”

“Sinh nhật của Tiểu thụ Ngôn?”

“Đúng vậy, vì để tiến gần thêm một bước bẻ thẳng anh ta, mình nhất định phải trốn học.”

Đưa tay nâng mắt kính, giáo viên Ngữ Văn tiếp tục nói: “Từ đoạn đối thoại trên tôi biết được hai tin tức: Em muốn trốn học, đến sinh nhật người khác. Còn Tiểu thụ không giống như tên người, có vẻ giống biệt danh. Mà từ bẻ thẳng này là gì, có lẻ Thầy ‘tài hèn học ít’ không hiểu được là ý gì, em có thể giải thích cho thầy một lần không?”

Lúc này, toàn bộ bạn học đã cười đến ‘thiên hoa loạn trụy’ (hoa rơi loạn xa).

Che mặt, tôi mất hết mặt mũi

“Tôi trở về nhất định sẽ dạy dỗ em ấy.” Ngôn Siêu Kế nói xong câu đó với Chủ nhiệm lớp liền dắt tôi ra khỏi trường. Tôi quay đầu nhìn trường học dần dần nhỏ đi, Liễu Lam Lam ở bên cạnh cửa sổ lớp vẫy tay rồi giơ ngón cái lên với tôi, đoán chừng cô nàng lại cho rằng đây là một kế hoạch rời trường hoàn mỹ do một tay tôi thiết kế?

Trời biết, mặc dù tôi rất muốn rời khỏi trường học, nhưng tuyệt đối không dùng đến loại phương pháp này nha!!! Hu hu hu~~~ không chỉ tên tuổi một đời của đại gia bị sụp đỗ hụy hoại, bây giờ toàn thế giới đều biết tôi thích một người đàn ông là gay!!

Oh my god god god god!!!!

Hơn nữa gay này cũng biết tôi muốn bẻ thẳng anh ta…hu hu hu…..tôi không muốn bị Ngôn Siêu Kế bẻ thành hai khúc đâu mà mà!!!!

Len lén nhìn sắc mặt Ngôn Siêu Kế, nghiêm túc lạnh lùng, tờ giấy trong tay bị nắm chặt đến nhăn nhúm. Ông chủ Ngôn rõ ràng rất tức giận, hơn nữa tức thật tức giận nha.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh, cố gắng bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhận lỗi, anh ta hừ lạnh một tiếng, tôi không khỏi run lên.

Ngồi trên chiếc xe bảnh bao yêu thích của Ngôn Siêu Kế đã lâu, anh ta vẫn chậm chạp không khởi động máy, nắm chạy tay lái một lúc lâu không nhúc nhích, sau đó quay sang nói với tôi: “EM!” lại không có đoạn sau.

Tôi? Tôi làm sao? A..A…aaaa!! đúng rồi, tôi phải tự thú, thẳng thắng được khoang hồng, kháng cự bị nghiêm trị mà!

Tôi giật nhẹ ống tay áo của anh ta, tội nghiệp đáng thương nói: “Tôi biết tôi sai rồi…Đừng tức giận được không?”

Ngôn Siêu Kế ném cho tôi một cái nhìn thờ ơ, giọng nói lạnh lẽo: “Vậy sai gì?”

Hu hu!! Thật hung dữ mà! tôi nghẹn ngào, tôi cũng không biết đã sai cái gì? Dù sao nhận sai cũng không sai: “Tôi sai hết rồi!”

“À?” giọng điệu ôn hòa, dĩ nhiên đang chờ tôi thẳng thắng tự thú. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chần chừ nói: “Tôi không nên ném giấy trong lớp…”

“Còn có?”

“Tôi không nên ném giấy ở trước mặt giáo viên…”

“Còn có?”

“Tôi tôi….tôi không nên viết giấy!”

Nhìn thấy sắc mặt Ngôn Siêu Kế càng ngày càng xanh mét, tôi sợ hãi nói tiếp: “Tôi nên nghiêm túc đi học, không nên nghĩ đến trốn học….” Thôi rồi! sắc mặt Ngôn Siêu Kế gần như đã mốc meo hết trơn, chẳng lẻ tôi nói sai gì sao?!

Ai đến nói cho tôi biết?! Rốt cuộc tôi sai ở đâu hả?!! Tôi phải nhận lỗi gì đây hả?!!

“Nhậm Minh Bích!” Ngôn Siêu Kế gầm nhẹ, trong giọng nói đều là tức giận.

“Tôi đây! Tôi đây!” Tôi vội vàng đáp, trong lúc ông chủ Ngôn tức giận thì ngàn lần lần đừng ngỗ nghịch, phải lấy lòng phải khen ngợi phải ca tụng….nhưng có trời biết, bây giờ tôi thật sự sợ muốn chết, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

“Tôi hỏi em!”

“Anh hỏi, anh hỏi!”

“Từ đâu mà em biết tôi là gay!?” Ngôn Siêu Kế gầm lớn, vứt tờ giấy trong tay về phía cửa sổ xe, tờ giấy hôn lên cửa sổ một cái rồi nhẹ nhàng rơi xuống, lẳng lặng nằm ở bên cạnh chân tôi.

Tôi bị tiếng gầm thét của anh ta dọa sợ, gần như đã quên phải trả lời câu hỏi của anh ta, cũng không hiểu vì sao anh ta lại hỏi vấn đề này….chẳng lẻ chuyện anh ta là gay bị tôi nhìn thấu là gay nên thẹn quá hóa giận sao? càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể! Nếu không thì anh ta cần gì nổi nóng dữ dội như vậy?!

Tôi bỗng nhiên cảm thấy kết cục của tôi cũng sẽ giống như tờ giấy này, cuối cùng sẽ lẳng lặng nằm ở bên cạnh chân của anh ta.

“Trả lời tôi!” Anh ta lại rống.

Tôi suýt chút nữa bị anh ta làm nghẹn, ngay cả nói cũng không ra tiếng: “Tôi…tôi không biết.”

Tôi nhỏ giộng biện bạch: “Thực ra là gay cũng không có gì không dám gặp người ta…..bây giờ cũng dần dần được mọi người bằng lòng chấp nhận rồi mà…vì vậy anh không nên tức giận…” Dưới cái quắc mắt trừng mi đầy tức giận của Ngôn Siêu Kế, giọng của tôi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng lại. Dường như tôi càng nói càng sao thì phải…? Vậy dứt khoát cái gì cũng không nói! Như vậy nhất định không sai!

Ngôn Siêu Kế nhắm mắt xoa mũi, có phần kiềm nén lửa giận của chính mình: “Ý của tôi là, em dựa vào đâu mà cho rằng tôi bị ‘đồng tính luyến ái’(yêu người cùng giới tính)?”

Tôi lại mắc nghẹn, đầu óc nhanh chóng lướt qua một vòng. Cuối cùng quả thật không tìm thấy bất kì hành động nào của Ngôn Siêu Kế trông giống như người bị đồng tính luyến ái…?!! Hơn nữa lúc trước khi hỏi anh ta bạn học cỏ non là ai, anh ta cũng chỉ trả lời là kẻ đần nhất trường, cũng không có nỏi bạn học cỏ non là nam….vì sao tôi lại coi anh ta là gay hả hả hả?!

Tôi tôi tôi vì sao lúc đó lại coi anh ta là gay vậy?!

A~~ đúng rồi ~~~ đúng thế ~~~ tôi biết rồi!

Bởi vì thời đại này ngày nay….càng ngày càng có nhiều soái ca đều là gay….tựa như NIC* trong cũng là gay….cho nên tôi cũng xem anh ta như là một thành viên trong số đó…

“Tôi sai rồi!” Tôi cúi đầu buồn bã nhận sai, thái độ vô cùng nghiêm chỉnh và chân thành.

Nhưng mà lửa giận của ông chủ Ngôn hoàn toàn không giảm sút, lời nói lạnh nhạt như hung thần ác sát vẫn y như trước: “Tôi muốn biết nguyên nhân gì khiến em nghĩ rằng tôi là gay? Ok?”

“Có thể không nói ra được không….?” Hai tay tôi xếp thành hình chử thập nước mắt chảy ròng ròng van xin khẩn cầu anh ta. Thật hi vọng lúc tôi chết có thể giữ được ‘toàn thây’(cơ thể hoàn chỉnh, không bị cắt xén), không bị băm cho chó ăn.

“Đừng để tôi nói lần thứ ba.”

Tôi hít sâu một hơi, mang nguyên nhân khiến tôi cho rằng anh ta là Gay nói nhanh hết một lần, sau khi nói xong lập tức bịt chặt hai mắt, đợi anh ta bẻ tôi thành hai khúc….mặt trời thật đẹp, không biết ngày mai tôi còn có thể nhìn thế ông hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.