“Khoảng 8 giờ tối ngày 24 tháng Ba. Chiều hôm đó, một bà hàng xóm tới gặp Kazue để gửi thông báo về các hoạt động của khu dân cư. Cửa trước không khóa, vì thế bà ta đi vào tiền sảnh và gọi Kazue. Không thấy ai trả lời nên
bà ta để lại thông báo và ra về vì nghĩ Kazue đang đi chợ. Cuối ngày hôm ấy, bà hàng xóm thấy thông báo chưa được chuyển đến nhà kế tiếp nên
quay trở lại nhà Kazue xem sao. Kaminoge là một thị trấn hẻo lánh bên bờ sông Tama. Lúc đó trời đã nhá nhem, thấy căn nhà tối om không thắp đèn
nên bà ta bắt đầu nghi ngờ và vội vàng bỏ đi, chờ cho đến khi chồng mình về nhà mới dám cùng ông ta sang nhà Kazue. Đó là lúc họ phát hiện ra
thi thể của Kazue.”
“Kazue đã ly hôn phải không?”
“Đúng, trước đó cô ấy kết hôn với một người Trung Quốc. Tên anh ta là Kanemoto.”
“Gia đình anh ta làm gì? Kinh doanh?”
“Họ có vài tiệm ăn lớn ở mấy đặc khu tại Tokyo. Chắc họ rất giàu có.”
“Vì thế mà Kazue sống trong một ngôi nhà lớn.”
“Không, nó chỉ là ngôi nhà một tầng bình thường. Nhiều người băn khoăn tại sao
một gia đình giàu có như vậy lại ở trong căn nhà nhỏ thế. Có người nghĩ
Kazue là điệp viên của Trung Quốc!”
“Kazue và Kanemoto lấy nhau vì tình yêu chứ?”
“Tôi nghĩ thế. Masako kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân của con gái với một
người Trung Quốc. Tất nhiên, đó là lý do chính đáng xuất phát từ những
sự kiện chính trị lúc bấy giờ. Kazue và nhà Umezawa không nhìn mặt nhau
một thời gian, nhưng về sau họ hòa giải. Cuộc hôn nhân của Kazue chỉ kéo dài được bảy năm. Cô ấy ly hôn Kanemoto khoảng một năm trước khi chết.
Không khí giữa Nhật Bản và Trung Quốc vô cùng căng thẳng nên gia đình
Kanemoto bán hết các cửa hàng và quay về Trung Quốc. Có lẽ chiến tranh
không phải là lý do duy nhất, chắc chắn còn có nguyên nhân khác vì Kazue thậm chí không tìm cách quay lại với chồng cũ của mình. Cô ấy ở trong
chính ngôi nhà của hai vợ chồng, giữ nguyên tên sau khi kết hôn để tránh những thủ tục giấy tờ lằng nhằng.”
“Ai thừa hưởng ngôi nhà sau khi Kazue mất?”
“Có lẽ là nhà Umezawa. Nhà Kanemoto không còn ai ở lại Nhật Bản. Kazue
không có con và không ai muốn mua ngôi nhà sau vụ giết người. Nó bị bỏ
hoang một thời gian.”
“Một ngôi nhà trống ở vùng hẻo lánh… gần sông Tama… Nó có thể là địa điểm bí mật hoàn hảo để tạo ra Azoth, đúng không?”
“Phải. Ít ra thì hầu hết thám tử nghiệp dư đều nghĩ vậy.”
“Mặc dù Heikichi đã nói trong ghi chép của mình rằng nơi đó ở Niigata à?”
“Đúng.”
“Họ có nghĩ rằng cùng một hung thủ đã giết Heikichi và Kazue rồi tạo ra Azoth trong căn nhà của cô ấy không?” Kiyoshi hỏi.
“Có chứ. Nếu anh để ý kỹ, anh có thể thấy rằng hung thủ hành động theo một
kế hoạch chính xác trong vụ Azoth. Vì vậy, việc giết Kazue chắc hẳn cũng được lên kế hoạch. Tuy nhiên cảnh sát mới chỉ điều tra hiện trường
Kaminoge có một lần! Những người hàng xóm đều né tránh, đám phụ nữ nhà
Umezawa cũng vậy; bọn họ đều đang sốc bởi cái chết của Heikichi - điều
mà hung thủ đã tiên liệu trước. Tuy nhiên, ở đây có một chút rắc rối. Cứ cho rằng chính tên sát nhân đó - một gã có nhóm máu O - cũng chính là
thủ phạm trong vụ Azoth. Thật khó tin được rằng một người ngoài gia đình lại có thể làm được điều này. Sẽ hợp lý hơn nếu kẻ phạm tội có động cơ
mạnh mẽ. Trong mấy người đàn ông, chỉ mình Heitaro có nhóm máu O, nhưng
như tôi đã nói, cậu ta lại có chứng cứ ngoại phạm rất chắc chắn. Vào
thời điểm vụ giết Kazue, cậu ta đang ở cùng ba người bạn khác tại de
Médicis và một cô hầu bàn xác nhận điều đó. Theo giả thiết của anh, tôi
thấy rất ít khả năng Heitaro giết Heikichi sau cánh cửa xưởng vẽ khóa
kín. Cứ cho là Heitaro đến gặp Heikichi bàn chuyện làm ăn, đe dọa và ép
ông ấy phải uống thuốc ngủ. Nhưng nếu Heitaro thật sự là một nghi phạm,
làm cách nào anh ta bấm được cái ổ khóa? Mà này, chúng ta đã xác định
rằng Heitaro không phải là hung thủ. Chúng ta phải nghĩ đến khả năng có
ai đó ngoài gia đình thực hiện những tội ác này. Tôi biết nghe thì không thú vị cho lắm nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng vụ án này không tồn
tại đơn thuần chỉ như một trò giải trí của chúng ta.”
“Chuẩn đó.”
“Tôi nghĩ - hoặc có lẽ là tôi muốn nghĩ - rằng vụ giết Kazue xảy ra chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.”
“Anh không nghĩ rằng nhà của Kazue được sử dụng làm nơi chế tạo Azoth sao?”
“Không, tôi không nghĩ thế. Một họa sĩ loạn trí tạo ra Azoth ở ngôi nhà ma ám
trong bóng tối của màn đêm. Rất rùng rợn! Tôi cho rằng mặc dù nó thực sự hội tụ đủ các yếu tố của một tiểu thuyết kinh dị bậc nhất, nhưng nói
thật nhé, ông ta không thể làm việc trong bóng tối. Nếu làm việc dưới
ánh nến, những người hàng xóm sẽ biết ngay và báo cảnh sát. Nếu tôi là
tay họa sĩ đó, tôi sẽ tìm một ngôi nhà khác - một ngôi nhà hoang vắng và biệt lập. Nếu không, tôi sẽ không thể tập trung và không thể thưởng
thức được sáng tạo tuyệt vời của mình!”
“Tôi đồng ý,” Kiyoshi nói. “Nhưng nhiều người vẫn tin rằng Azoth được tạo ra tại nhà Kazue, phải vậy không?”
“Đúng, họ tin việc giết Kazue là một phần của kế hoạch.”
“Nhưng nếu nhóm máu của kẻ sát nhân là O, và hắn không phải là Heitaro thì
chắc chắn hắn phải là kẻ nào đó ngoài gia đình… Vậy là vụ Kazue hình như vẫn chưa được giải quyết?”
“Đúng như vậy.”
“Tại sao cảnh sát lại không bắt nổi một tên trộm nhỉ?”
“Cũng chẳng có gì bất thường nếu anh nghĩ kỹ một chút. Giả sử chúng ta đến
Hokkaido, giết một bà lão và cuỗm sạch tiền của nạn nhân. Cảnh sát có
thể sẽ chẳng bao giờ tìm ra hung thủ bởi vì chúng ta không hề có mối
liên hệ gì với bà ấy. Nhiều vụ án tương tự vẫn chưa có lời giải đáp. Mặt khác, những kẻ tình nghi trong các án mạng tính toán trước đều có động
cơ gây án có thể kiểm chứng được, vì vậy cần phải xác minh chứng cứ
ngoại phạm. Vụ Azoth vẫn còn bí ẩn là do không ai xác định được động cơ
gây án ngoại trừ Heikichi - nhưng chính ông ấy cũng bị sát hại. Tôi
không muốn tin rằng có một kẻ lạ mặt thực hiện các vụ án. Như thế thật
chẳng thú vị chút nào.”
“Bởi thế anh tin vụ Kazue là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Tôi hiểu. Mà này, anh hãy mô tả tình tiết vụ án của cô ấy xem nào.”
“Được rồi. Hãy nhìn sơ đồ ngôi nhà.”
“Thật sự thì vụ án này có vẻ rất đơn giản và không phải giải thích nhiều. Người ta phát
hiện Kazue nằm trên sàn. Nạn nhân mặc kimono nhưng không có đồ lót.”
“Không mặc đồ lót à?”
“Bình thường thôi. Thời đó phụ nữ không mặc quần lót bên dưới kimono. Căn
phòng thì bừa bộn. Các ngăn kéo đều bị kéo ra và đồ đạc vung vãi khắp
phòng. Nếu cô ấy giữ tiền trong nhà thì tất cả đều đã mất sạch. Cái bàn
trang điểm ba gương lại không bị động tới. Cái bình được xác định là
hung khí giết người được tìm thấy trên sàn phòng bên cạnh qua cánh cửa
trượt fusuma. Xác Kazue được tìm thấy như trong hình, nhưng dĩ nhiên có
thể cô ấy đã bị giết ở chỗ khác. Không hề thấy vết máu ở trong nhà, mặc
dù theo logic chắc anh hình dung là máu phải văng tung tóe xung quanh
khi cô ấy bị đánh. Có thể tên sát nhân đã di chuyển cái xác để hiếp cô
ấy.”
“Hừm. Anh nói hắn hiếp dâm sau khi hạ sát nạn nhân à. Có chắc như vậy không?”
“Đó là những gì tôi nghe được.”
“Hừm. Tôi không hiểu lắm. Người ta tìm thấy nạn nhân mặc nguyên kimono. Nếu
hung thủ chỉ đơn thuần là một tên trộm chẳng bận tâm chuyện để sót tinh
dịch như một bằng chứng thì hắn thật sự có quan tâm đến việc mặc lại
quần áo cho nạn nhân sau khi đã giết và hiếp cô ấy không?”