Sáng hôm sau, tôi ăn
sáng và vội vã tới Tsunashima, nơi Kiyoshi đặt văn phòng. Khi tôi đến,
cậu đang ăn giăm bông - và trứng, chắc là bữa sáng lại chuẩn bị lấy vì
trông đĩa thức ăn đúng là một thảm họa.
“Chào anh! Xin lỗi vì đã quấy rầy bữa ăn…”
“Ồ, hôm nay anh đến sớm thế,” cậu nói và nhích vai tới phía trên đĩa đồ ăn. “Anh không phải bận việc gì à?”
“Không, hôm nay tôi được nghỉ. Oa, bữa sáng của anh trông ngon lành thật!”
“Kazumi,” Kiyoshi trịnh trọng nói. “Anh có nhìn thấy thứ gì khác trên bàn không?”
Có một gói đồ nhỏ.
“Ừ, anh thử đoán xem…” Cậu nói, “Cà phê tươi. Điều tôi thực sự đánh giá cao lúc này là một chút cà phê nóng, ngon tuyệt!”
“Được rồi, ngày hôm qua chúng ta đã đi tới đâu rồi nhỉ?” Kiyoshi hỏi tôi ngay khi cầm cốc cà phê lên tay. Vẻ mệt mỏi của cậu dường như đã biến mất.
Cậu lại tràn đầy nhiệt huyết, có nghĩa là tôi sẽ phải chịu đựng thái độ
châm chọc thêm một lần nữa.
“Hung thủ - hoặc là vài hung thủ - đã kéo giường của Heikichi lên sát cửa trời.”
“À, phải. Vẫn còn một số phần chưa được mạch lạc cho lắm, nhưng tôi không
nhớ rõ là gì… Tôi sẽ nói cho anh biết khi tôi nhớ ra nhé.”
Tôi
bắt đầu mà không hề do dự, “Có một chuyện mà hôm qua tôi quên nói với
anh. Đó là về Yoshio, em trai của Umezawa, người có mặt ở Tohoku vào hôm xảy ra vụ giết người.”
“Ông ta và Heikichi trông như anh em sinh đôi,” Kiyoshi nói thêm vào. “Nhưng Heikichi có râu. Rồi, tôi nhớ tất cả mà.”
“Tốt, tôi nghĩ hai dữ kiện này làm câu chuyện thêm rối.”
Kiyoshi đăm đăm nhìn tôi. “Ở chỗ nào?”
“Rất quan trọng đúng không? Thế nếu nạn nhân thực sự là Yoshio mà không phải là Heikichi thì sao?”
“Chẳng có gì đáng nói cả. Sau khi Yoshio từ Tohoku trở về vào ngày 27, cuộc
sống của ông ta vẫn diễn ra như bình thường, đúng không? Gia đình và mọi người ở các công ty xuất bản đều nhìn nhận ông ấy. Cả Heikichi và
Yoshio đều không thể lừa dối được những người biết rõ về họ.”
“Có thể anh đúng, nhưng mọi chi tiết liên quan đến vụ án Azoth sẽ khiến anh phải nghĩ lại câu hỏi này: phải chăng Heikichi Umezawa vẫn còn sống?
Trên thực tế, mọi người thường vẫn bị nhận nhầm. Là họa sĩ vẽ minh họa,
tôi thường xuyên gặp nhiều người ở các công ty xuất bản. Khi tôi gặp họ
sau một đêm thức trắng, họ bảo trông tôi như một người khác.”
“Nhưng anh thực sự nghĩ rằng cũng mẹo đó sẽ có tác dụng với gia đình anh à?”
“Tôi không biết, nhưng nó có thể có tác dụng với các biên tập viên nếu tôi
thay đổi kiểu tóc, đeo kính và chỉ gặp họ vào buổi tối.”
“Yoshio bắt đầu đeo kính sau vụ án mạng à?”
“Tôi không có thông tin về việc này.”
“Chà, anh có thể đánh lừa được mọi người ở công ty xuất bản nếu họ đều bị cận thị nặng và nghễnh ngãng nhưng không thể lừa được vợ anh, trừ phi cô ấy chính là đồng lõa. Nhưng lẽ nào Ayako giúp chồng mình khi hai cô con
gái của họ cũng nằm trong số các nạn nhân?”
“Hừm… Có thể Yoshio
cũng phải đánh lừa cả con gái mình… Chẳng lẽ đó không phải là lý do để
giết họ sao? Ông Yoshio buộc phải giết con gái mình trước khi họ phát
hiện ra sự thật.”
“Nào, đừng nói những gì chỉ vừa nảy ra trong
đầu. Hãy suy nghĩ kĩ đi! Nếu như thế thì Ayako muốn điều gì? Lẽ nào bà
ấy phải hy sinh cả gia đình mình chỉ để đổi lấy một chỗ trong tòa nhà
chung cư mới?”
“Hừm…”
“Có một sự nhảy cóc vô lý trong
lập luận của anh, Kazumi ạ. Hoặc có lẽ anh nghĩ rằng Heikichi và Ayako
cặp bồ với nhau phải không?”
“Không phải vậy.”
“Heikichi và Yoshio thực sự giống hệt nhau à? Anh biết đấy, người ta thường có xu hướng phóng đại các chi tiết chỉ để cảm thấy quan trọng. Rốt cuộc, làm
thế nào để ai đó có thể tin rằng Heikichi vẫn còn sống chứ?”
Tôi không nói gì.
“Tôi không nghĩ rằng
có bất kỳ sự nhầm lẫn nào giữa hai anh em,” Kiyoshi tiếp tục. “Tôi đã
sớm tin rằng Heikichi bị giết bởi thần linh. Rất có thể ông ấy đã tìm
được một người giống hệt mình và sau đó sẽ giết người ấy, nhưng không,
điều đó cũng thật điên rồ! Chúng ta hãy xây dựng cho Yoshio một chứng cứ ngoại phạm vững chắc để sau đây sẽ không phải suy nghĩ thêm về điều này nữa.”
“Anh có vẻ rất tự tin đấy! Nhưng điều đó sẽ thay đổi khi chúng ta bắt đầu nói đến những vụ giết người Azoth.”
“Ồ, tôi đang mong chờ đây!”
“Anh không biết là chúng có liên quan như thế nào đâu… Mà này, hãy xem xét chứng cứ ngoại phạm của Yoshio đã.”
“Cảnh sát đã biết nơi ở của Yoshio tại Tohoku đúng không? Vì vậy chứng cứ ngoại phạm của ông ta có thể xác minh dễ dàng thôi.”
“Không dễ thế đâu. Yoshio đi tàu đêm đến Tohoku vào ngày 25. Theo lời khai,
ông ta bách bộ dọc bờ biển để chụp ảnh và không gặp bất kỳ ai cho đến
khi làm thủ tục nhận phòng ở một khách sạn. Yoshio không đặt phòng trước vì mùa đông không phải mùa cao điểm của du lịch. Do đó ông ta vẫn có đủ thời gian để giết anh trai mình, miễn sao rời Tokyo vào sáng ngày 26 và trở về khách sạn ở Tsugaru tối hôm đó. Những bức ảnh của Yoshio khá nổi tiếng và một tay sưu tầm đến gặp Yoshio tại khách sạn vào sáng ngày 27. Đó mới là lần thứ hai họ gặp nhau. Sau khi tiếp khách, buổi chiều
Yoshio về Tokyo một mình.”
“Tôi hiểu rồi! Những bức ảnh Yoshio chụp vào thời điểm đó sẽ là chứng cứ ngoại phạm cho ông ta.”
“Đúng vậy, cả tay sưu tầm cũng là nhân chứng cho sự ngoại phạm. Yoshio đến
Tsugaru lần đầu vào năm 1936. Do đó, nếu những bức ảnh của Yoshio không
được chụp vào thời điểm này thì chắc chắn chúng đã được chụp từ năm
trước.”
“Nếu Yoshio tự mình chuẩn bị sẵn những bức ảnh.”
“Đúng, nhưng ông ta không có người bạn nào có thể chụp ảnh và gửi phim cho ông ta cả.”
“Tay sưu tầm thì sao?”
“Nếu kẻ đó thực hiện việc đó, thì chắc chắn họ đã nói với cảnh sát. Chẳng có ai mạo hiểm với khả năng ngồi tù để che giấu sự thật cho Yoshio cả.
Nhưng dù thế nào thì các điều tra viên cũng phát hiện ra một ngôi nhà
xuất hiện trong ảnh của Yoshio, mới được hoàn thành vào tháng Mười năm
1935, cho nên chứng cứ ngoại phạm của ông ta được xác nhận. Như thế
không kịch tính sao? Đây là một trong những điểm nổi bật của vụ án đấy.”
“Chậc, vậy là chứng cứ ngoại phạm của Yoshio đã chắc chắn. Yoshio không bị giết thế chỗ cho anh trai.”
“Hừm, giờ anh mới nói như thế à. Chúng ta sang vụ án mạng tiếp theo. Con gái
lớn của Masako, Kazue, bị giết tại nhà riêng ở Kaminoge trong khoảng
thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ tôi ngày 23 tháng Ba, một tháng sau cái
chết của Heikichi. Nạn nhân có lẽ đã bị đập cho đến chết bằng một cái
bình hoa. Tôi nói ‘có lẽ’ là vì máu ở trên bình đã được lau sạch. So với vụ Heikichi, vụ của Kazue ít bí ẩn hơn. Nói nghe có vẻ kỳ cục nhưng vụ
này giống án mạng thông thường do một tên trộm gây ra. Các phòng trong
nhà cô ấy bị lục tung, đồ quý giá và tiền mặt trong các ngăn kéo bị vét
sạch. Mặc dù kẻ giết người hoàn toàn mù tịt về các chi tiết thì hắn vẫn
biết lau sạch vết máu của nạn nhân trên cái bình bằng một miếng vải hay
một mảnh giấy. Nếu hắn muốn hủy bỏ chứng cứ, hắn chỉ việc mang luôn cái
bình đi, nhưng nó lại được thả trên sàn ở căn phòng kế bên căn phòng
người ta tìm thấy cô ấy.”
“Ừm. Thế cảnh sát và các thám tử nghiệp dư đã nói gì?”
“Họ nghĩ rằng hắn cố gắng xóa dấu vân tay.”
“Tôi hiểu. Nhưng nếu cái bình không được dùng làm hung khí thì sao?”
“Không thể như thế được. Chỗ lõm trên đầu Kazue trùng khớp với hình dạng cái bình.”
“Anh cho rằng đó là một gã đàn ông, Kazumi. Nhưng có lẽ tên sát nhân là một
phụ nữ. Thói thường thì phụ nữ mới lau vết máu một cách vô thức và đặt
trả chiếc bình về đúng vị trí ban đầu.”
“À, nhưng có một bằng
chứng chắc chắn chống lại giả thiết này!” Tôi trả lời. “Kẻ giết người
chắc chắn là một gã đàn ông, bởi vì Kazue bị cưỡng hiếp.”
“Ừm…”
“Có vẻ như Kazue bị cưỡng hiếp sau khi bị giết. Tinh dịch tìm thấy trong âm đ*o cô ấy là của một gã đàn ông có nhóm máu O. Trong số những người có
mối liên hệ chặt chẽ với vụ này, chỉ có hai người đàn ông: Yoshio có
nhóm máu A, và Heitaro có nhóm máu O. Tuy nhiên, Heitaro lại có chứng cứ ngoại phạm từ 7 giờ đến 9 giờ tối ngày 23 tháng Ba.”
“Ừm.”
“Cho nên, vụ án này có vẻ như là một tội ác không liên quan xảy ra giữa án
mạng Heikichi và vụ Azoth. Anh bạn, lẽ nào nhà Umezawa bị trù ếm! Chuyện đó khiến tôi sởn gai ốc.”
“Heikichi không đề cập đến cách giết Kazue trong ghi chép của ông ta phải không?”