[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 117: - Ngã bài [1]



Todoroki Yuma là như ảnh trên đó các anh chị em, hảo xinh đẹp, đáng tiếc-

_________________________________

Izana đang tự hỏi với bản thân, liệu gã có nên chen ngang câu chuyện của Kisaki và Hanagaki hay không. Mặc dù về cơ bản thì hiện tại, phong thái có phần hiên ngang của Hanagaki đang làm Kisaki dao động, điều đó có lợi cho gã, nhưng việc nó tỷ lệ thuận với sĩ khí của Tokyo Manji thì chẳng tốt tí nào. Gã không thích điều đó.

Dù đây chỉ là kế hoạch mèo vờn chuột, gã cũng không muốn Thiên Trúc của gã thua Touman. Nhưng như một định luật bất thành văn rằng vào đúng lúc, ra đúng chỗ; gã không rảnh mà tự tiện làm việc gì không có mục đích cả.

Izana đang chờ đợi.

Ngay khi Kisaki vừa ăn một đấm của Hanagaki, gã mỉm cười đầy thỏa mãn. Đau đấy. Thời cơ cũng đã chín muồi.

Quay về trận đấu, Kisaki ngã lăn ra đất trước đợt tấn công của Hanagaki. Hắn tức tối đứng dậy, căng chặt cả người đầy phòng bị để đón nhận những cú đánh tiếp theo của Hanagaki; đồng thời, trong đầu gã không ngừng phân tích về những lời Hanagaki đang nói.

"Tao thật không hiểu nổi tại sao người như Draken lại trở thành kẻ sát nhân, còn muốn gϊếŧ mày đầu tiên nếu có cơ hội làm lại cuộc đời, ở tương lai cậu ấy đã nói thế đấy."

Ở tương lai? Draken trở thành kẻ sát nhân? Cái gì cơ chứ? Thằng khốn này đang nói gì thế này? Nó bị mê sảng sao? Kisaki đã nghĩ như thế, nhưng khi nhìn vào cặp mắt Sapphire đại dương của Hanagaki, hắn lại bất giác tin tưởng vào những lời nói hoang đường, vô căn cứ ấy.

Nếu chúng là thật, vậy tại sao Hanagaki Takemichi có thể biết được chúng?

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Hanagaki đã lao đến tấn công hắn. Kisaki không kịp phòng bị, đoán chừng sẽ lại lãnh trọn thì đột nhiên, gã Vua cao ngạo của Thiên Trúc bỗng chắn ngang cuộc chiến. Gã ta đỡ lấy đòn đánh của Takemichi, hất cậu ta ra và tuyên bố một cách đầy khiêu khích.

"Xông hết lên đi, tao sẽ gϊếŧ hết tụi mày một lượt."

Gã Kurokawa trông khát máu đến đáng sợ, như thể gã thật sự sẽ gϊếŧ chết bất kỳ kẻ nào dám xông đến, và thật thì gã cũng có ý định như vậy. Nạn nhân đầu tiên của gã là Hanagaki Takemichi, một thằng nhóc không sợ trời, không sợ đất và cứ liên tục xông đến không từ bỏ.

"Dai như đỉa đói vậy..." Izana tặc lưỡi, lại đá thêm một cước nữa vào mặt Hanagaki khiến cậu ta gục ngã. Thế nhưng, cậu ta vẫn tiếp tục đứng lên mặc kệ bạn bè có cố gắng khuyên răn.

Bỗng, sau tiếng hô vang trời rằng "Tao sẽ bảo vệ Mikey!", Hanagaki bỗng dừng lại, và gã cũng thế. Izana nâng mắt, lắng nghe tiếng động cơ quen thuộc mà gã từng một thời mê muội, gã nhoẻn miệng cười.

"Mày đến trễ quá, Mikey." Hanagaki giơ nắm đấm lên trời, giọng nói kiên nghị và vững chãi, "Tao vẫn chưa thua đâu!"

Đến rồi sao, Mikey?

"Cảm ơn mày, Takemichi."

Theo ánh nhìn của toàn quân, vị Tổng trưởng của Tokyo Manji hiên ngang đi vào bên trong chiến trường, mắt nhìn trước, lưng thẳng tắp, gương mặt không chút biểu cảm; thế nhưng, đâu đó trong đôi mắt đen kia lại xuất hiện vài ánh sáng chói lọi xuyên qua lớp màn đen u tối.

Mikey đã vực dậy chính mình. À không, cũng không phải là cậu ta tự vực dậy bản thân, tất cả công lao đều phải kể đến hai người.

"Đùa sao!? Làm sao mà cậu ta có thể đến đây được?"

Trước sự bất ngờ cũng những người biết chuyện, Mikey xuyên qua hai kẻ đối địch, thẳng hướng về Hanagaki Takemichi. Và rồi, Mikey trao cho người con trai bất khuất, kiên cường ấy một cái ôm nhẹ đầy quý trọng, bởi chính Mikey cũng biết cậu mang ơn chàng thiếu niên này nhiều đến mức nào.

Mọi thứ sẽ được giải quyết trong hôm nay.

Mikey nghĩ.

Ngay lúc này, tại phía Tây bến cảng Yokohama, cuộc chiến giữa Shiva và Kawaju đang dần đi vào hồi kết. Quân Shiva cộng với quân được Todoroki Yuma đưa đến đã lấn áp mấy trăm người của Kawaju. Dưới sự lãnh đạo của một người ngoài cuộc, Karasawa Tatsumi, cựu đối tác của Erika, phía Shiva nhanh chóng nuốt trọn chiến thắng và đẩy cuộc chiến đến dấu chấm hết.

Nhưng đó là tình thế bên quân, còn bên Vua, diễn biến lại cao trào hơn hẳn, bởi lúc này, Kawaragi Sousuke đang phải trải qua những hồi tấn công từ vật lý đến cả tinh thần của người đồng đội cũ, nay là địch nhân của mình, Todoroki Yuma.

Không nghe thì thôi, nghe rồi hắn mới biết, hóa ra hắn chỉ là một con rối trên bàn cờ của chiến tranh bản ngã mà thôi.

"Nghe này, Sousuke yêu quý, tất cả những gì mày làm đều bị nhúng tay vào, đến giờ mày vẫn chưa nhận ra hay sao?"

"Mày nghĩ đi, làm sao đám Hắc Long mày khống chế có thể qua mắt Shiva một cách trót lọt đến liên lạc đến giới thượng lưu? Làm sao mày đột nhiên có được đường máu để ly gián Shiva và Sasagaki? Làm sao mày có thể sống sót trong đợt công tác ở nước Nga mà thủ lĩnh đã giao? Làm sao mày có thể thành công châm ngòi được mối quan hệ của Sano Erika và Kurokawa Izana? Làm sao tranh chấp với Sasagaki lại diễn ra sớm như vậy, giúp mày chi đi nửa số quân Shiva? Làm sao mọi thứ có thể qua mắt Sano Erika một cách hoàn hảo như vậy? Mày đã bao giờ tự hỏi chưa?"

Đối diện với thái độ châm biếm của Todoroki, đồng tử Kawaragi co rụt. Hắn hiểu rồi, chết tiệt rằng hắn bỗng hiểu hết mọi chuyện ở giờ phút muộn màng này rồi.

"Tao đã phải tạo thêm một lớp màng nữa để che mắt Hắc Long khỏi Shiva bằng cách sử dụng các mối quan hệ tao lập được khi còn ở Akehisa. Tao cũng đã đánh cắp tài liệu mật của Sasagaki và để lại dấu vết liên quan đến Shiva, sau đó lại khơi màu tranh chấp giữa thuộc hạ hai bên đến cao trào."

"Erika đã nhận ra hành động nhỏ của tao và mày rất sớm, nó đã cảnh cáo tao vào khoảng đầu năm 2005. Nó là một đứa nhạy bén, Sousuke ạ, và mày đã quên mất điểm chết người đó."

"Mày nghĩ tại sao Erika lại cử mày đi Nga để đối phó Nasie?"

Nghe câu hỏi, Kawaragi chậm rãi trả lời như một đứa trẻ ngoan, "Là để trừ khử tao." Trông hắn như một con rối vô hồn, mất đi sức sống và niềm tin mãnh liệt vào kế hoạch của mình.

Todoroki tiếp tục nói, tai mắt vẫn không ngừng quan sát nhất cử nhất động của nữ thủ lĩnh Shiva, kẻ có thể nhởn nhơ hút thuốc và ngắm trăng cách đây vài mươi mét. Thú thật, lần này, lòng cảnh giác của Sano Erika đã bị hạ thấp đến mức đồng ý chừa lại không gian riêng cho gã và Kawaragi. Có vẻ cô ta chẳng hề để tâm đến việc liệu gã có đang thông đồng với Kawaragi để phản bội Shiva hay không. Cô ta nghĩ rằng nỗi hận báo thù trong hắn sẽ không để hắn phản bội cô ta.

Cơ mà, thế cũng tốt.

"Đúng vậy. Erika đã mượn mafia ở Nga để ngụy tạo cho cái chết của mày là do bị báo thù, thế nhưng, nó không biết tao đã duỗi tay giúp mày, vậy nên mày mới không chết."

"Cả dịp Kurokawa Izana nữa. Mày nghĩ tình cảm của bọn họ mỏng manh đến độ chỉ bằng một tập tài liệu của mày là đã đủ chặt đứt sao?"

Kawaragi nâng mắt đầy mệt nhọc, hắn như rơi vào tình trạng hồn bay phách lạc vậy. Thuốc gây tê ngấm chậm, hiện tại cơ thể hắn đã rã rời đến độ hắn chỉ muốn buông tay chứ chẳng đấu đá gì cam.

Thế nhưng, ý niệm mãnh liệt về lẽ sống cứ thôi thúc hắn tỉnh táo.

Hắn nghe Todoroki nói tiếp.

"Mày có biết thứ Kurokawa Izana xem trọng nhất là gì không?"

Không đợi hắn đáp, gã đã tự mình trả lời câu hỏi, "Là máu mủ."

Todoroki Yuma đứng dậy, từ trên nhìn xuống người đồng minh cũ của mình, ánh mắt trịch thượng và khinh thường như thể Kawaragi với gã giờ đây chỉ còn là một con cờ vô dụng.

Điều đó không sai. Kawaragi Sousuke đã chẳng có tí ích lợi gì cho gã, thế nên gã mới chọn ngã bài với hắn ngay bây giờ, khi Kawaragi không thể phản kháng và Sano Erika thì đang lơ là cảnh giác.

"Kurokawa Izana có một người mẹ."

"Bà ta họ Castillo, gốc Philippines, được thủ lĩnh tìm thấy cách đây vài năm nhưng đã từ chối nhận sự giúp đỡ của xã hội đen vì tư thù cũ."

Men theo dòng suy nghĩ, Kawaragi đột nhiên nhớ đến thái độ xoay ngoắt ba trăm sáu mươi độ của Kurokawa Izana vào ngày ấy. Rõ ràng, đêm hôm trước khi Kawaragi tìm đến thuyết phục Kurokawa, gã ta đã tỏ ra không hứng thú và đuổi hắn đi; vậy mà ngay đêm hôm sau, khi hắn tìm đến Kurokawa một lần nữa với càng nhiều con cờ chi phối, Kurokawa bỗng đồng ý hợp tác với hắn.

Hắn đã nghi ngờ rất nhiều, nhưng lại chẳng biết phải nghi ngờ từ đâu. Có thể Kurokawa chỉ đang diễn một vở kịch, hắn cho là thế. Có điều, sự thù hận và chán ghét rõ rệt đối với gia đình Sano từ Izana lại không giống như diễn. Nếu có thể cụ thể hóa những cảm xúc tiêu cực ấy, hắn dám cá chúng sẽ là món vũ khí kinh khủng nhất cho xem.

Vậy ra, đằng sau Kurokawa Izana không chỉ có hắn mà còn có cả Todoroki Yuma.

"Kurokawa Izana rất xem trọng máu mủ, đấy là lí do dẫn đến việc hắn oán hận gia đình Sano. Giờ đây, nếu hắn biết được người tình nằm cạnh ngày đêm lại là người trực tiếp ngăn chặn hắn và mẹ ruột của mình gặp mặt, liệu hắn sẽ nghĩ như thế nào?"

"Kurokawa sẽ tức điên lên." Kawaragi trả lời, điềm tĩnh và không chút xao động, "Hắn sẽ đổ lỗi cho Erika, cộng thêm việc Erika đặt nặng Mikey, người mà hắn chán ghét cực độ, lên vị trí cao hơn gã, Kurokawa không xích mích với Erika mới là lạ."

"Đúng vậy. Thằng đụt thông minh ra đấy." Todoroki bật cười.

Lúc này, Kawaragi lại hỏi, "Mày làm vậy là vì điều gì cơ chứ? Mày muốn có [Michelle] sao?"

[Michelle]? Todoroki Yuma muốn có được [Michelle], đó là điều nực cười nhất nếu trở thành sự thật. Cả hắn và gã đều rõ lập trường của bản thân, rằng trận doanh của hắn là [Michelle], mà Todoroki thì không bao giờ phản bội [Erika]. Đức tin không bao giờ lung lay, đó là hai người họ.

Vậy nên, Kawaragi thật sự chẳng hiểu nổi hành động của Todoroki Yuma. Toàn bộ kế hoạch đều có lợi cho [Michelle], và nếu [Michelle] chiến thắng, việc [Erika] biến mất là điều hiển nhiên.

Đối diện với nghi vấn của Kawaragi, biểu cảm của Todoroki bỗng trở nên vặn vẹo. Nhịn cười, hắn nhìn ra được nó. Todoroki đang nhịn cười, bởi trong ánh mắt kia chỉ toàn là trào phúng và hài hước.

"Có khi nào đến bây giờ mày vẫn chưa biết chuyện ấy không?" Todoroki chế giễu, "Chuyện [Erika] thực chất là một căn bệnh ấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.