[Tokyo Revengers] Thế Giới Ma Thú

Chương 37



Shinichiro tức tốc gọi điện tập hợp cả lũ tại trước cổng bệnh viện. Khi cả 4 người gặp mặt đông đủ thì Shinichiro do quá hoảng loạn chưa tiếp thu nỗi thông tin mình vừa tiếp nhận nên đã khua tay múa chân diễn tả.

- "Từ từ bình tĩnh đi Shin! Mày nói gì bọn tao không hiểu!"

- "Nói 11 ngôn ngữ không có cái nào là tiếng của loài vượn nói chung và loài người nói riêng thì bố tao hiểu được à!"-Waka hơi quạu rồi đấy. Anh đang định ngồi nhà hâm nóng tình cảm với nhóc hổ (Kazutora ngồi gác chân lên người Waka. Cái hâm nóng tình cảm là nói lên tầm cao mới cho đỡ nhục thôi).

- "Thằng Takemichi... Bỏ trốn khỏi bệnh viện! Lần này... Là thực sự bỏ đi!"-Shinichiro cố nói từng từ rồi lôi tờ giấy trong túi áo ra đưa cho cả bọn xem. Khi quay lại phòng của cậu vào ban nãy anh mới phát hiện ra tờ giấy.

- "... Bọn mày đừng lo. Để tao kiểm tra định vị."-Takeomi nói làm cả bọn há hốc mồm

- "Mày gắn định vị lên người nó?"-Benkei

- "Ừ. Vì tao sợ sẽ có trường hợp này xảy ra như bữa trước nên tao đặt định vị trong cái thạch cao bó bột của nó đó."

- "Duma! Mày truất vl!"-Cả bọn

Theo định vị thì họ biết được Takemichi đang ở sân bay, nguyên đám tức tốc leo lên moto phóng như bay đến. Đến quầy dò hỏi thì lại chẳng nhận được thông tin nào.

- "Tch! Takemichi bỏ đi mà không mang theo hộ chiếu, làm sao nó lên máy bay được!"-Shinichiro

- "Có kẻ nào đó đã giúp nó lên máy bay... Có khi nào chuyện như tao nghĩ không?"-Takeomi hơi run lên khi nghĩ đến trường hợp đó.

- "Vớ vẩn! Con vi sinh vật kia vẫn chưa có động tĩnh gì mà! Làm sao bọn họ có thể đến bắt Takemichi đi ngay vậy!"-Waka

- "Tiếp tục dò định vị đi Takeomi!"-Benkei

- "Nó đang ở khoảng cách rất xa với chúng ta. Tch! Tụi mày mau kiểm tra lịch trình của từng chuyến bay đi."-Takeomi

Sau khi hỏi nhân viên và kiểm tra bảng lịch trình.

- "Chuyến bay Takemichi đi đến chính là Hà Lan!"-Shinichiro

Ngay lúc này Takemichi đang ngồi trên máy bay, đầu dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

- "Quý khách có cần tôi giúp gì không?"-Một nữ nhân viên hàng không đến bắt chuyện với cậu. Thấy Takemichi vẫn không lên tiếng trả lời, nữ nhân viên lầm tưởng cậu là người nước ngoài nên liền chuyển sang dùng tiếng anh.

- "Excuse me. Do you need help?"

- "No, we don"t. Thank you."-Người nước ngoài ngồi ngay cạnh cậu liền lập tức lên tiếng. Nữ nhân viên thấy vậy cũng gật đầu rời đi.

Nguyên khoang hành khách này đều là người của tổ chức khoa học kia. Hầu hết là người nước ngoài, người lai, trong đó có cả người Nhật.

(Chữ in nghiêng chính là chữ tiếng anh)

- "Đừng cố gắng chống cự hay bỏ trốn. Việc hy sinh của ngươi sẽ là bước tiến cho khoa học XR2506."

- "Tôi không quan tâm. Nếu đã theo các người tới đây thì tôi làm sao có thể chạy trốn chứ? "

- "Ha. Tốt đấy! Phục vụ! Đem cho tôi một chai sâm banh. Ngươi có muốn ăn gì không? "

- "Không."

- "Nên ăn gì đó đi. Vì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng ngươi được nếm nó đấy! "

Takemichi không trả lời gì nữa, mệt mỏi tựa đầu vào lớp kính. Cậu chẳng thể nhìn thấy gì vì bên ngoài khung cảnh đã bị một đám mây lớn che đi hết rồi. Thật là tệ!

- "Tệ đến mức mình còn không thể nhìn ngắm nơi đó lần cuối."-Takemichi sử dụng tiếng Nhật vì cậu không muốn để bọn chúng hiểu. Takemichi cảm thấy chán ghét cái điệu bộ thương hại của họ. Nó như khẳng định rằng sự sống của Takemichi sẽ kết thúc ngay khi đặt chân đến Hà Lan.

- "Tha thứ cho tôi, mọi người..."

Quay lại với chỗ Shinichiro hiện tại họ đã xác nhận vị trí nơi Takemichi sẽ đến. Việc còn lại là lập ra một cái kế hoạch và nhờ thêm sự giúp đỡ. Muốn nhờ người giúp đỡ cũng không khó, nhưng cái thực sự quan trọng ở đây là họ chẳng có kế hoạch gì cả. Bởi vì người luôn nghiên cứu và lập kế hoạch cho họ lại chính là người cần được cứu. Cả đám ngồi vắt óc trong tiệm sửa xe của Shinichiro.

- "Toang quá mà! Bình thường Takemichi là đứa lên kế hoạch còn chúng ta chỉ có việc thực hiện."-Shinichiro

- "Giờ mới hiểu được tầm vóc quan trọng của nó."-Benkei

- "Chỉ vì cái tính nó hơi lmao mà tao quên mất nó là đứa lập kế hoạch thay vì là chúa hề của Hắc Long."-Waka1

- "Same!"-Cả bọn

- "Bây giờ chúng ta cần phải tìm người có khả năng cứu thằng Takemichi cái đã."-Takeomi

- "Cái đấy cứ để em lo."-Một giọng nói vang lên ngoài cửa tiệm

- "M- Manjiro!?"

- "Em thừa biết hết mọi chuyện rồi Shinbaka!"-Mikey gương mặt nghiêm túc cố tỏ ra hờn dỗi

- "Sao em biết được?"-Shinichiro

- "Lần đi cắm trại, lúc định kiếm chỗ xả nỗi buồn trước khi đi ngủ thì em nghe lén được Waka-sensei nói chuyện với Takemicchi-san."1

- "...!?"-Con người bị nêu tên mặt vẫn ngu ngơ đếch hiểu chuyện gì.

- "Bức thư đợt trước em tìm thấy được kèm theo đống giấy tờ trong thùng carton, toàn bộ là thông tin của Takemicchi-san. Nếu em sắp xếp những giữ kiện trên thì cũng lờ mờ đoán được 2 trường hợp. Trường hợp thứ nhất, Takemicchi-san đang mắc một căn bệnh lạ mang tên XR2506 và bức thư kia là của mẹ anh ấy viết cho con trai trước khi rời bỏ vì không muốn bị dính phải căn bệnh kia. Trường hợp thứ 2, Takemicchi-san chính là vật mẫu thí nghiệm được gọi là XR2506, bức thư kia chính là lời nhắn trước khi chết của mẹ anh ấy. Vậy thì Takemicchi-san dính phải trường hợp nào?"

- "... Cái thứ 2"-Shinichiro biết bản thân chẳng thể giấu giếm nên đành thành thật

- "Vậy thì thực hiện kế hoạch này đi!"-Mikey bước lại gần cầm bút viết lên giấy chi tiết của kế hoạch

- "Sao em có thể lập ra kế hoạch nhanh vậy!"-Shinichiro khó tin nhìn thằng em mình.

- "Kể từ lúc suy đoán ra hai trường hợp trên thì em đã lập ra kế hoạch rồi. Vì Waka-sensei bảo một ngày nào đó Takemicchi-san sẽ bị bắt mất, nếu lúc đó mới nghĩ ra kế hoạch thì sợ đã muộn rồi. Vì không biết Takemicchi-san dính phải trường hợp nào nên em lập luôn kế hoạch cho cả hai trường hợp."-Mikey bình thản nói trước con mắt đếch thể tin được của mọi người.

- "Chúng bay là anh em cùng cha khác ông nội à? Sao thằng thì mạnh và thông minh, thằng còn lại thì vừa yếu vừa ngu đột xuất thế?"-Cả đám trầm trồ nói khiến cho người nào đó giận tím mặt.1

- "Chúng mày vừa bảo tao là cái qq gì!?"

- "Bình tĩnh đi Shin. Em thấy họ nói đúng đấy!"-Được thêm thằng em chuyên đi khịa thằng anh như Mikey làm tâm hồn Shinichiro vỡ nát.

- "Hiện tại mọi người có biết Takemichi-san sẽ đến đâu không?"

- "Hà Lan."-Waka

- "Đến tận đó!... Thôi cũng chẳng sao cả. Đây là kế hoạch A còn đây là kế hoạch B. Người chúng ta cần sự giúp đỡ đầu tiên là Kisaki. Tên đó rất thông minh nên khả năng còn có thể giúp ta thực hiện nhiều kế hoạch dự phòng hơn. Và những người tiếp theo ta cần phải nhờ họ giúp cứu Takemicchi-san là... [Hội thoại ẩn]"

- "Ừm ừm."-Cả đám gật gù như đã hiểu.

Dù kế hoạch này thật sự có chút mạo hiểm nhưng vẫn phải đánh liều một phen. Takeomi lôi điện thoại ra gọi điện thẳng đến sân bay.

- "Cho tôi đặt vé máy bay đến Hà Lan... Vâng vâng... Ngay ngày mai... Tôi đặt hơi nhiều vé một chút... Không biết là bao nhiêu người nên tôi đặt luôn khoang hạng nhất... Vâng... Tiền nong không vấn đề... Ok được rồi."-Có sugar daddy Takeomi chống lưng, tiền nong không là vấn đề. Còn nếu có trục trặc gì thì vẫn có phi công trẻ Kokonoi tài trợ phía sau. Với cả còn có một người nhà mặt phố, ông bố làm to như Pachin thì tiền với họ chỉ như giấy3

- "Việc đặt vé coi như trăm sự nhờ mày. Còn bọn tao thì hên xui đi nhờ người giúp đỡ đây."-Shinichiro, Waka, Benkei, Mikey phóng xe ra khỏi nhà.

Takemichi ngồi trên máy bay không khỏi rùng mình. Đưa tay chạm lên vết sẹo trên cổ.

- "Sao bản thân lại cảm thấy sắp có điềm không lành?..."1

Rốt cuộc sắp có điều gì xảy ra khi cậu đặt chân xuống Hà Lan chứ?

- "Vật thí nghiệm sắp đến chưa? "-Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng trước bình dung dịch màu xanh.

- "Khoảng 7 tiếng nữa máy bay mới đến nơi thưa Tiến sĩ."-Một tên khác cũng mặc áo blouse trắng nhưng lại tỏ vẻ cung kính với tên kia.

- "Tốt rồi. Các ngươi cần phải chuẩn bị thật kĩ các trang thiết bị, không được để bị vấn đề gì. Đó là thành phẩm thí nghiệm tâm đắc nhất của ta. Tuyệt đối không được sai sót! Mau kiểm tra lại đi."

- "Dạ vâng."

- "Haizz. Thật hoài niệm làm sao. Ta tự hỏi vật mẫu thí nghiệm 20 năm trước bây giờ đã lớn thế nào rồi?"-Hóa ra tên tiến sĩ này cũng là người Nhật. Hắn chạm tay vào lớp kính của bình dung dịch.

- "Chỉ cần nghĩ tới việc tiếp tục được thí nghiệm là đã cảm thấy phấn khích!"

Sau khi đại dịch được ngăn chặn, hắn ta còn muốn tiếp tục thí nghiệm nhưng chính phủ lại ngăn cản. Suốt 20 năm qua hắn vẫn luôn đưa đơn lên, muốn tiếp tục cuộc thí nghiệm nhưng đều bị từ chối. Do mất hết kiên nhẫn nên 3 năm gần đây, hắn đã lén lút tập hợp các nhà khoa học lại và tẩy não họ về cuộc thí nghiệm vô nhân tính này. Trong suốt 3 năm sau, khi tập hợp đủ số lượng các nhà khoa học, lực lượng phòng vệ, một số tiền khổng lồ, cuộc thí nghiệm không được sự cho phép từ chính phủ đã lại được thiết lập. Sau khi hoàn thành, việc còn lại cần làm đó chính là bắt lại vật mẫu đang tự do ngoài kia.2

- "Mày xong rồi à Shin-...Ông là ai?"-Takemichi cảnh giác nhìn tên vừa bước vào phòng mình. Hắn ta chẳng nói gì mà lôi ra một cái máy tính bảng trên đó đang kết nối cuộc gọi video với một người đàn ông ngồi trong bóng tối không thấy rõ mặt.

[Chào cậu thí nghiệm XR2506. Cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ Ryohei.]

- "Tiến sĩ?"

[Tôi là một trong các tiến sĩ khi xưa làm việc chung với ba của cậu, ba ruột ấy!]

- "...!?"-Gương mặt Takemichi tối sầm lại càng làm hắn phấn khích

[Nhìn biểu cảm đó chắc cậu cũng hiểu mục đích mà chúng tôi đên tìm cậu rồi nhỉ? Mong cậu có thể ngoan ngoãn hợp tác. Sự hy sinh của cậu s-]

- "Sẽ cống hiến cho nhân loại, cho khoa học... Ông định nói vậy chứ gì?"-Chưa kịp để ông ta nói hết câu, cậu đã cướp lời, gương mặt biểu rõ sự khiêu khích.

[... Vậy là cậu cũng hiểu vai trò của bản thân rồi nhỉ? Thế thì tôi cũng đỡ tốn công phí sức mà nói thêm làm gi]

- "Thế ông dựa vào đâu mà tự tin nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý đi theo chứ?"

[...]-Ông ta im lặng chẳng nói gì. Tên đang cầm cái ipad kia cũng từ từ di chuyển một tay về phía sau lưng quần như đang đi tìm khẩu súng. Takemichi cũng giấu một tay ra đằng sau, cầm một mảnh kim loại, cậu sẽ triệu hồi Bludeer để xử lí tên khốn này.

[Đừng mạnh động]

- "Nhưng thưa ngài..."

[Ta bảo là đừng manh động! ]-Hắn hét lên hoàn toàn không bận tâm đến vẻ ngoài hiền lành mà bản thân bày ra khi vừa nói chuyện với cậu. Tên kia cũng biết điều mà chẳng dám làm gì nữa.

[Thành thật xin lỗi vì để cậu phải thấy điều đáng xấu hổ vừa rồi. Thật sự tôi mong cậu sẽ hợp tác cơ. Nếu cậu không ngoan ngoãn á thì... Mau cho cậu ta thấy đi ]-Hắn ta dùng tiếng anh ra lệnh với tên lính. Tên kia ấn sang một trang khác hiện cũng đang kết nối video call.

- "Thầy!!"-Takemichi hoảng sợ hét lên. Người thầy mà cậu coi như cha đang bị dí súng lên trán, trên gương mặt già nua còn có một vết sưng tím.

[Vì lão đó chống cự nên lính của ta đã lỡ đánh lão một cái. Cậu thông cảm đi. Người làm nghề này như chúng tôi rất quý trọng thời gian, nên sẽ chẳng có thời gian để cậu suy nghĩ hay kì kèo thêm điều gì đâu.]-Hắn nhếch mép cười và đếm từ 1 đến 10.

Takemichi hoảng loạn, tay bấu chặt gra giường. Nếu cậu đồng ý đi theo thì khác nào tự mình bước vào địa ngục, với lại cũng chẳng có gì đảm bảo bọn chúng sẽ tha cho thầy. Nhưng nếu không đồng ý thì khả năng thầy sẽ bị bắn còn cao hơn...

[..., 8, 9]

- "Tôi đồng ý!"-Vào những giây cuối cùng cậu đã đưa ra được câu trả lời. Hắn ta cười lên một cách thoải mái.

- "Ông mau ra lệnh cho tên kia thả thầy ấy ra!"

[Được thôi. Thả lão ra! ]-Nhận được lệnh của Ryohei, tên lính kia đánh vào gáy của thầy hiệu trường làm ông gục xuống bàn.

[Rất vui vì cậu hợp tác. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.]

- "Ngay bây giờ!?"

[Đúng thế. Tôi đã nói rồi, những nhà khoa học như chúng tôi coi trọng thời gian lắm đấy. Cậu không cần mang theo bất cứ hành lí gì đâu. Xe của chúng tôi đã đổ sẵn ngoài kia chờ cậu rồi.]

Như để chứng thực cho lời nói, Takemichi nhìn ra ngoài và thực sự thấy được một ô tô đen bảy chỗ đang trực chờ sẵn trước cổng bệnh viện.

- "...Được rồi"-Takemichi đứng dậy, lấy nón lưỡi trai và khẩu trang đang nằm cạnh cái đèn bàn. Biết đây là lần cuối cùng có thể ở lại Nhật Bản, cậu không muốn những người bạn của mình phải dính vô mớ bùng boong rắc rối này nên đã lén tên lính kia viết vài dòng chữ ngắn gọn rồi giấu nó dưới đèn ngủ.

Ngồi trên chiếc máy bay, khi tất cả những tên đi theo coi chừng cậu đều chìm vào giấc ngủ, riêng mình Takemichi chẳng tài nào chợp mắt. Nuối tiếc nhìn theo mấy đám mây che mờ đất nước cậu từng sống suốt thời gian qua.

- "Tạm biệt, Nhật bản."

_____________________________

Đến tận chương này tôi mới cho phản diện chính lên sàn ;-;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.