-Hả? Tại sao về cái gì? Em quen hắn mà đúng không? Hai đứa ở gần nhau, em kết liễu nó luôn giùm anh! – Lục Khiêm dùng cái giọng “không có vấn đề gì to tát” ra nói chuyện làm Băng rất bực bội.
-Anh theo dõi tôi? – Chuyện Kuro chuyển về nhà bọn cô mới hôm qua mà đã đến tai Lục Khiêm, hẳn hắn có tai mắt trong căn nhà này. Kuro cũng không phải hạng người ngu ngốc, khi chuyển đến đây chắc chắn đã đi một cách lén lút và không cho bọn đàn em biết.
-Ồ không, anh đâu dám! Oan cho anh! Chỉ là anh nghĩ Đệ Nhất với Đệ Nhị chắc hẳn có mối liên kết nào đó nên anh nghĩ có thể nhờ em giết hắn ta đc. Anh nghĩ… em chắc hẳn cũng ghét tên đó mà đúng không? Chỉ cần hắn ta chết, em sẽ dành đc vị trí đứng đầu-Đệ Nhất – Đúng, Lục Khiêm nói không sai. Băng Băng cô đây cũng rất ghét tên Kuro, không phải vì hắn tranh vị trí Đệ Nhất cô hằng ao ước. Mà vì con người hắn, vô tư vô lo như vậy mà lại đc Boss cho vào vị trí đó, nếu Kuro là một người nghiêm túc, chấp hành cẩn thận từng nhiệm vụ thì cô còn có thể cho hắn ở vị trí đó. Cô là cô không thích con người như vậy mà được vị trí cao hơn cô thôi. Chưa đến nỗi là giết để đoạt ngôi.
Dù sao cô cũng muốn tự mình dành ngôi bằng chính sức mình chứ không phải giết chóc lẫn nhau.
-Tại sao giết hắn? – Đó cũng là câu hỏi cô luôn thắc mắc khi Lục Khiêm đưa ra đề nghị này.
-Hửm? Chuyện đó không cần em biết. Chỉ cần em giết hắn thành công, anh sẽ cho em một khoản tiền tương đương với 5 nhiệm vụ cấp A. Em đồng ý chứ? – Mỗi tháng Băng chỉ nhận được 2 nhiệm vụ cấp A, xếp theo thứ tự nhiệm vụ từ thấp đến cao là F, D, C, B, A, S, SS, SSS. Một nhiệm vụ cấp A nhận được 50 triệu.
-Tôi không cần. Tạm biệt!
-Ê ê, Băng Băng--- tút tút tú… – Món lời khá hời, nhưng cô cũng không túng thiếu đến nỗi thế. Nếu Lục Khiêm không muốn nói thì có dí súng vào đầu, ghé dao vào cổ cũng không hé miệng nửa lời. Vậy nên cô dừng cuộc nói chuyện ngay và luôn.
Bây giờ, cô… nên làm gì đây?
Cô đứng lặng hồi lâu trong phòng suy nghĩ mà không biết bên ngoài cửa có một người cũng đã nghe hết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện này.