[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 225



---------

Harry nghiến chặt hàm. Cậu biết rằng cố gắng chữa lành cánh tay của mình sẽ rất nguy hiểm. Rất nhiều mối nguy lớn là đằng khác. Sử dụng trực tiếp phép thuật của mình lên bản thân là điều mà Harry đã tránh trong một thời gian dài vì một lí do rất chính đáng.

Về cơ bản, phép thuật có xu hướng...đi chệch hướng, nói nôm na là vậy, khi được sử dụng lần đầu tiên cho một thần chú hoàn toàn mới. Và mặc dù việc đó không ảnh hưởng gì khi câu thần chú trúng phải một đồ vật, Harry chắc chắn rằng sẽ không ổn chút nào nếu nó bắn phải chính bản thân cậu. Trong khi cố gắng chữa lành cánh tay của mình, Harry biết rằng có khả năng là phép thuật của cậu sẽ hiểu lầm một điều gì đó, và... thôi, tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra sai sót. Cánh tay của cậu có thể nổ tung. Xương của cậu có thể tự đâm xuyên vào cánh tay. Thậm chí là vào ngực của Harry, nếu cậu thực sự không may mắn.

Cậu có thể giết chết chính mình, nói tóm lại là thế. Nếu xảy ra trục trặc.

Nhưng vấn đề là, Harry đã sẵn sàng để chết. Khi con tử xà há miệng trước mắt, Harry đã quyết định sử dụng Iugo vì nó cũng sẽ giết chết chính bản thân mình; trong khoảnh khắc đó, cậu đã lựa chọn cái chết dưới tay của chính mình hơn là vì con rắn khổng lồ kia. Và ngay cả bây giờ, dù chỉ có một cơ hội cực nhỏ là có thể còn thứ gì đó khác nguy hiểm ở nơi này cũng đủ để Harry muốn thử. Ngay cả khi cậu đang đứng trước nguy cơ gây tổn thương, thậm chí là giết chết chính bản thân mình. Việc phải nằm bất lực ở đây khi bị thứ gì đó tấn công khiến Harry cảm thấy tồi tệ hơn nhiều so với việc tận dụng cơ hội để cố gắng chữa lành cánh tay của mình.

Bởi vì, đến lúc đó, nó chỉ đơn giản là một vấn đề về quyền kiểm soát.

Đó là điều mà Harry chưa từng thực sự nghĩ đến trước đây, nhưng trong khoảnh khắc đó, đứng trước con tử xà, đó là tất cả những gì hiện lên trong tâm trí cậu.

Khi nói đến sự sống và cái chết của mình, Harry muốn có quyền kiểm soát.

Kiểm soát, vào lúc ấy, có nghĩa là giết chết con rắn dù nó đồng nghĩa với việc giết chết chính mình. Và kiểm soát, trong trường hợp này, đó là lựa chọn chữa lành cánh tay ngay cả khi cậu biết cuối cùng mình vẫn có thể mất mạng trong quá trình đó.

Hơn nữa, ngay cả khi cuối cùng Harry không phải chiến đấu thêm với bất cứ thứ gì khác, cậu vẫn cần phải chữa vết thương mà vết gãy đã tạo ra nếu cậu không muốn có nguy cơ bị gãy xương cánh tay khi di chuyển, và Harry thực sự không thể làm điều đó mà không đặt các mảnh xương nhô ra khỏi cánh tay của mình về vị trí cũ. Đằng nào thì cậu cũng sẽ bị nhiễm trùng, nhưng đó là thứ cậu ít lo lắng nhất lúc này.

Harry hít một hơi thật sâu, và cậu có thể cảm thấy mình đang dần ổn định lại. Có một sự bình tĩnh lạ thường khi biết rằng cậu đang quyết định làm chuyện này theo ý muốn của chính mình. Rằng nếu bây giờ có chết thì cũng là do chính cậu đã lựa chọn. Rõ ràng là cậu không muốn chết, nhưng nếu chuyện đó thực sự xảy ra...

Được thôi. Dù sao thì Harry vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ chết do một thí nghiệm xảy ra trục trặc. Cậu hạ quyết tâm sẽ bắt đầu cố định lại cánh tay của mình. Nào, bắt đầu từ đâu đây?

Nhìn chung, kinh nghiệm của Harry về việc sử dụng phép thuật của mình trong y tế chỉ giới hạn ở những vết xước và bầm tím, cũng như những bệnh nhẹ mà cậu có thể xác định và giải quyết khá dễ dàng. Cậu không phải là một bác sĩ, và chắc chắn không đủ kiến thức về cơ thể người để cố gắng sắp xếp nó, đặc biệt là với chính cơ thể của mình. Tuy nhiên, tình huống cấp bách yêu cầu những biện pháp khẩn cấp, và bây giờ cậu chắc chắn không thể nhờ người khác giúp đỡ rồi. Dù sao đi nữa, Harry cũng đã nghiên cứu một chút về giải phẫu học, vì vậy ít nhất cậu biết cấu trúc và thành phần tế bào của xương là gì. Cậu thực sự không biết cách nẹp xương theo cách bình thường, nhưng vì cậu có phép thuật nên từ đầu phương pháp dựa trên khoa học đã không thể áp dụng được. Harry sẽ phải ứng biến.

"Sẽ thật hài hước nếu sau tất cả những gì đã xảy ra, mình chỉ tự kết liễu bản thân vì việc này," Harry lẩm bẩm, giữ cánh tay bị gãy hết sức có thể bằng cánh tay còn lại, dựa lưng vào tường một cách chắc chắn. Cậu ấn nhẹ xung quanh phần trên của xương bả vai, chạm vào nơi cậu có thể cảm nhận được có xương bị gãy, và đặc biệt là chỗ nó đã trồi qua da.

Harry hơi cân nhắc việc yểm một câu thần chú giảm đau cho bản thân với hi vọng làm cho toàn bộ quá trình này bớt khủng khiếp hơn, nhưng cuối cùng quyết định không làm vậy vì không an toàn. Mặc dù câu thần chú gây tê chỉ nhắm vào các thụ thể cảm giác đau, Harry vẫn biết rằng nó ảnh hưởng khá nhiều đến khả năng cảm nhận của mình. Vì vậy, cậu lo lắng rằng bất cứ sự thay đổi trong nhận thức về vị trí cánh tay sẽ ảnh hưởng đến sự hình thành của xương và thậm chí có thể trực tiếp phá hỏng câu thần chú. Và rõ ràng là, Harry sợ việc tự gây hại cho bản thân đến mức không thể cứu chữa được – thậm chí tự giết chính mình – vì phạm sai lầm với phép thuật hơn là sự đau đớn.

Cậu tập trung trở lại vào cánh tay của mình, nặng nề nuốt nước bọt. Harry chỉ có một cơ hội để thử. Nếu thất bại, kịch bản tốt nhất là cậu còn sống, nhưng cực kì đau đớn. Đằng nào thì nó cũng sẽ rất đau, chắc chắn là vậy, nhưng việc phải cố gắng nắn lại xương sau khi làm hỏng một lần chắc chắn còn tồi tệ hơn nhiều. Harry cố gắng không nghĩ đến khả năng phép thuật của mình sẽ trực tiếp xé toạc bả vai trong nỗ lực 'sửa chữa' nửa dưới cánh tay bị thương. Cậu không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng cũng không thể biết chắc được. Dù sao phép thuật là một thứ rất thất thường, đặc biệt là khi sử dụng một câu thần chú lần đầu tiên.

Phép thuật của Harry xoay vòng xung quanh cậu. Cậu đã cố gắng làm dịu nó bằng mọi cách, nhưng bây giờ nó đang bất ổn một cách rõ ràng. Công bằng mà nói, Harry cũng chẳng thấy tuyệt vời chút nào, nhưng đó không phải là điều cậu cần lúc này. Cậu phải thành công. Để đạt được điều đó, cậu phải sử dụng tất cả sự tập trung của mình, từng chút sức mạnh trong thân thể để chỉ dẫn cho phép thuật của mình một cách đứng đắn. Không có chỗ cho sai lầm ở đây.

Harry cần phải làm được. Cậu phải nắm quyền kiểm soát.

Với phép thuật của mình trong tay, Harry bắt đầu tập trung hình dung cánh tay mình trở nên nguyên vẹn. Phần dưới thẳng hang với phần trên, chứ không phải ngược lại. Cậu chú tâm vào việc sắp xếp nó trở về đúng vị trí, đúng mạch máu, mạch bạch huyết, dây thần kinh. Các phần xương nhỏ xếp thằng hàng, các phần xương xốp thẳng hàng, ống nuôi xương,...tất cả mọi thứ về vị trí đúng. Bất cứ điều gì Harry có thể nhớ được về giải phẫu có thể giúp định hướng chính xác hai phần xương với nhau, thậm chí đến từng tế bào riêng lẻ.

Cậu biết mình đã quên một số thứ, nhưng không thể nhớ ra thêm gì, tâm trí cậu như bị một lớp sương mù bao phủ.

Có lẽ cơn sốc thực sự đang ảnh hưởng đến cậu.

Nhưng cậu sẽ không từ bỏ bây giờ.

"Reformo, (khôi phục)" Harry nói.

Phép thuật của cậu bùng lên xung quanh vết thương. Nó vòng qua cánh tay cậu, bối rối không biết chính xác Harry muốn nó làm gì, vì cậu chưa từng làm điều này trước đây và có quá nhiều chi tiết, quá nhiều thứ cần kiểm soát, quá nhiều thứ cần điều chỉnh. Tất cả rất giống với thứ phép thuật đó, ngoại trừ lần này nó không tồn tại và cậu không biết phải làm gì. Harry không thể điều khiển được phép thuật của mình.

Cậu lại mất kiểm soát.

Harry hít vào một hơi thật sâu nhưng bị ngắt nửa chừng. Cậu cố gắng thử lại lần nữa. Rồi lại thêm hai lần.

Cậu biết xương là gì. Cậu biết nó được hình thành như thế nào. Cậu thậm chí không muốn thay đổi bất cứ điều gì, chỉ muốn đưa mọi thứ trở về đúng vị trí.

Harry có thể làm được.

Cậu phải làm được.

"Reformo," cậu nói, lần này cố gắng tập trung vào ý định đằng sau hơn là các chi tiết riêng lẻ mà bộ não của mình không thể theo dõi hết được.

Chỉ cần khôi phục mọi thứ về như cũ, cậu nghĩ. Sắp xếp đúng vị trí giống như trước đây.

Mọi thứ đều bình thường, không có gì thay đổi.

Chỉ cần đưa nó về như cũ.

"Reformo," cậu thì thầm.

Và lần này, cậu có thể cảm nhận được phép thuật của mình bám vào chỗ gãy.

Harry có thể cảm nhận được khi nó bám vào xương, tĩnh mạch, máu, dây thần kinh; bắt lấy tất cả những chỗ bị gãy và những mảnh xương bị mất, tất cả những bộ phận nhỏ bị tách rời ra. Cậu có thể cảm thấy phép thuật của mình đột ngột kéo mọi thứ lại với nhau.

Trong một khoảnh khắc, Harry không cảm thấy gì.

Sau đó, không còn gì ngoài đau đớn.

----------


Bao giờ sự đau khổ này mới kết thúc đây :'<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.