[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 226



--------

Một sự đau đớn khủng khiếp mà Harry chưa từng cảm nhận trước đây, thậm chí còn không tưởng tượng ra nổi, bùng lên dữ dội từ vết thương và khắp cánh tay cậu. Nó giống như axit đang ăn mòn xương khớp, mạch máu và da thịt của cậu, dường như mọi tế bào trên cánh tay Harry đang bị thiêu đốt. Cảm giác như toàn bộ máu trên cánh tay cậu đã bị thay thế bởi dung nham nóng chảy, thậm chí còn tệ hơn thế, bởi vì ít nhất dung nham sẽ thấm qua dây thần kinh và các cơ quan cảm thụ đau của cậu và giết chết chúng. Nhưng cơn đau này là do phép thuật của Harry gây ra, nó sẽ không gây hại cho cậu, và cũng vì vậy các cơ quan thụ cảm của cậu vẫn hoạt động bình thường và sẵn sàng cho biết chính xác mức độ đau đớn hiện tại.

Chút tỉnh táo còn sót lại của Harry đã biến mất trong sự thống khổ không có cách nào tránh khỏi, và những kết giới xung quanh cậu đều tan vỡ.

Cơn đau thực tế chỉ diễn ra trong khoảng năm phút, nhưng với Harry thì dường như nó là vô tận. Cậu muốn gào thét nhưng cơn đau không cho phép, vì vậy thay vào đó cậu chỉ có thể bật ra những câu chửi rủa không rõ ràng và những tiếng nức nở hổn hển.

Harry gần như không còn sức để hi vọng không còn thứ gì khác trong Phòng chứa, dù cậu biết bây giờ mình hoàn toàn không có khả năng phòng vệ.

Sau khoảng năm phút, cơn đau đã giảm đi đáng kể, nhưng tất cả Harry có thể làm là bật khóc. Tất nhiên, phần lớn là do sự đau đớn, nhưng nó cũng giúp cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau những chuyện đã xảy ra. Sự nhẹ nhõm vì đã sống sót, ngay cả khi Harry đã chắc chắn mình không thể.

Khi đã bình tĩnh lại, cậu cảm thấy tốt hơn đáng kể, cả về thể chất lẫn tinh thần. Harry nhẹ nhàng đưa tay sờ dọc theo cánh tay mới được chữa của mình để kiểm tra xem nó đã được đặt vào đúng vị trí hay chưa. Cậu có thể cảm nhận được vết thương đang nóng dần lên, có lẽ là sẽ bị viêm, nhưng có vẻ xương cánh tay đã trở về đúng vị trí của nó. Harry thậm chí còn có thể cử động các ngón tay của mình, dù nó khá đau đớn. Vết thương dường như cũng đã liền lại, mặc dù cậu chắc chắn nó sẽ để lại một vết sẹo khá tồi tệ dù đã được chữa khỏi hoàn toàn. Cậu chưa từng học cách để chữa một vết thương sao cho không để lại sẹo, và sẽ không có đủ thời gian để tìm hiểu trước khi vết thương này khỏi hẳn. Dù sao thì Harry cũng không quan tâm lắm, ngoại trừ việc cậu hơi lo lắng sẽ có ai đó đặt câu hỏi về nó. Nhưng công bằng mà nói, nếu Harry có thể sống sót ra khỏi đây để có người hỏi cậu về bất cứ điều gì, đó đã là một thành công rồi.

Cuối cùng, khi Harry đã đủ tỉnh táo để sử dụng phép thuật, cậu lập tức yểm Prohibere dolore (ngừng đau), để cảm giác tê dại nhanh chóng lan từ vai xuống cánh tay, cẳng chân và bàn chân của mình. Cậu vẫn có thể di chuyển được bàn chân của mình nhưng nó rất đau, vì vậy Harry khá chắc chắn mình đã bị rách dây chằng ở mắt cá chân hoặc ít nhất là bị trẹo khá nặng.

Cậu có thể chữa lành nó theo cách tương tự với cánh tay, nhưng Harry quyết định sẽ không làm vậy. Cậu không muốn trải qua sự tồi tệ đó lần nữa. Thành thật mà nó, cậu thà bị con tử xà ăn thịt còn hơn là dùng Reformo lên chính mình lần nữa.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cậu nên thử làm tê cánh tay của mình trước, dù nguy cơ tử vong cao hơn. Nhưng cũng phải nói, với những gì đã xảy ra với những kết giới của cậu, Harry khá chắc chắn thần chú gây tê của mình cũng sẽ ngừng hoạt động gần như ngay lập tức, và cậu vẫn sẽ phải chịu đựng cơn đau ấy. Ít nhất khi đó cậu cũng có thể chuẩn bị tinh thần trước, chứ không bị bất ngờ. Tuy nhiên, đây không phải một ý tưởng tồi, và có thể cậu sẽ cân nhắc sử dụng Reformo lần nữa kết hợp với một lọ thuốc gây tê cực mạnh. Chỉ để xem nó có hiệu quả hay không. Hoặc có thể với một chấn thương khác....thôi, đằng nào thì trong tay cậu cũng không có lọ thuốc tê nào nên cậu sẽ để dành sự tò mò cho lúc khác.

Câu thần chú đã làm dịu cơn đau đủ để Harry có thể suy nghĩ một cách tỉnh táo. Cậu điều chỉnh lượng phép thuật cho câu thần chú cho đến khi cảm thấy có thể sử dụng được tay chân, và nhẹ nhàng đứng lên. Nó không quá đau đớn, nhưng cảm giác tê dại khiến cậu hơi mất thăng bằng, nên phải mất vài phút để Harry có thể đi lại mà không bị ngã.

Cậu thử đi khập khiễng, nhưng cánh tay của cậu đã bắt đầu có dấu hiệu sưng lên, dù không có cảm giác đau nhưng cậu không muốn cử động nó quá nhiều; chỉ vì cậu đã nắn lại nó không có nghĩa là vết thương đã lành hẳn. Harry cũng không muốn dùng nạng, vì cậu muốn cánh tay lành lặn tự do để đề phòng có tình huống xảy ra. Cuối cùng Harry chỉ xé phần dưới của áo choàng thành hai dải băng và cẩn thận quấn quanh mắt cá chân và cánh tay của mình để cố định vết thương mà không ảnh hưởng đến cử động. Xong việc, cuối cùng Harry đã có thể đi được khá tốt dù rất chậm, nhưng lúc này cậu hài lòng với điều đó.

Với những vết thương nghiêm trọng nhất đã được chăm sóc, Harry đột nhiên nhớ ra điều đã khiến cậu rơi vào mớ lộn xộn này. Cậu lôi cuốn nhật ký của Tom Riddle ra từ túi với vẻ mặt cau có.

Lòng tin cũng chỉ đến thế.

"Obice," cậu nói, để phép thuật của mình bao bọc lấy nó. Cuốn nhật ký không hề phản kháng, trong thực tế, nó dường như không còn hoạt động, phép thuật của Tom không thể nhìn thấy được ngoài một lớp cực mỏng ở bề mặt. Có lẽ y đã sử dụng hết lượng phép thuật dự trữ để triệu hồi con tử xà, Harry lơ đãng nghĩ khi cất cuốn nhật ký vào lại trong túi. Ngay khi cậu nhận ra cuốn nhật ký không thực sự có nhận thức, cơn giận dữ đã trở thành một cái hố lạnh lẽo âm ỉ sâu thẳm trong lồng ngực. Cậu sẽ giải quyết Tom sau.

Hiện tại, Harry phải tìm cách ra khỏi đây.

---------

Đi ngược theo lối vào là một lựa chọn, nhưng Harry không muốn phải trèo lên một đường ống ẩm ướt với mắt cá chân bị bong gân và một cánh tay vừa bị gãy, ngay cả khi đã được gây tê. Phép thuật của cậu căng thẳng, sự kiểm soát của cậu đối với nó không còn ổn định sau khi sử dụng quá nhiều để cố định cánh tay, vì vậy Harry thực sự không muốn dùng phép thuật quá mức cần thiết. Việc duy trì hiệu quả gây tê đã tốn rất nhiều sự tập trung của cậu, trong khi bình thường một câu thần chú như thế sẽ gần như là tự động.

Một lựa chọn khác là đi tìm căn phòng mà Tom đã nói đến, thư viện của Slytherin. Harry hi vọng y đã không nói dối về điều đó, mặc dù xét đến mọi thứ xảy ra cho đến nay, cậu không có lí do gì để tin tưởng y cả. Nhưng cái cách y đã miêu tả nó với Harry, mức độ chi tiết cũng như sự quen thuộc, khiến cậu tin rằng đó không phải một sự bịa đặt. Bên cạnh đó, dù cậu đã tin Tom khi y nói đường ống là lối vào duy nhất của Phòng chứa, nhưng bây giờ khi Harry đã thực sự thấy và vào hẳn bên trong, rõ ràng là y đã nói dối. Harry không chắc mình đã hi vọng điều gì, nhưng không bao giờ có chuyện Salazar Slytherin đến đây bằng cách trượt xuống rồi lại bò lên cái thứ bẩn thỉu kinh tởm đó để đi ra, kể cả khi ban đầu nó không dẫn tới nhà vệ sinh nữ. Phải có thứ gì đó giống như cầu thang, hoặc thang máy, một đoạn đường dốc hay thứ gì đó mà Tom đã bỏ qua. Dù sao đi nữa, Harry cùng không mất gì nếu đi tìm thư viện; việc có một thứ gì đó như cầu thang dẫn trực tiếp đến đó là hoàn toàn khả thi.

Điều này không quá mạo hiểm, tất nhiên, cậu tự sửa lại lời của mình khi nhìn thấy cơ thể khổng lồ bất động nằm giữa căn phòng, trừ khi trong đó cũng có một con tử xà.

Harry thực sự ước mình có thể nhớ được những gì đã cảm nhận với thứ phép thuật đó. Nhưng cậu không thể, vì vậy cậu quyết định sử dụng Tegmentum để đề phòng, mặc dù với khả năng kiểm soát hiện tại nó sẽ khá yếu và không đồng đều và có lẽ sẽ không bảo vệ được cậu trước bất cứ thứ gì lớn hơn một con chó.

Khi cảm thấy câu thần chú bao phủ lấy cơ thể, cậu tự nhắc bản thân phải tìm thêm một số phép thuật phòng thủ tốt hơn. Tegmentum đã cứu cậu khỏi bị đè bẹp bởi đòn tấn công đầu tiên của cái đuôi – và đừng hiểu lầm, cậu rất biết ơn vì điều đó – nhưng nó đã không ngăn được những chấn thương khi cậu va chạm với bức tường khi cậu mất kiểm soát. Nếu Harry đã không giết được con tử xà vào lúc đó, cậu sẽ chết, và dù không có ý định đối mặt với một con rắn khổng lồ lần nữa, sẽ rất ngu ngốc nếu không thừa nhận một nhược điểm rõ ràng đến vậy trong phép thuật phòng vệ của cậu.

Chậm rãi, cẩn thận để gây áp lực ít nhất có thể lên mắt cá chân, Harry lại gần miệng bức tượng Salazar Slytherin một lần nữa, thận trọng nhìn vào bên trong để kiểm tra xem có bất kì sự chuyển động nào không. Thần chú Illuminare cho thấy một khu vực trống trải, với một cánh cửa đặc biệt ở bên trái, ở khu vực má của bức tượng. Harry bước vào bên trong, cố gắng không nghĩ đến việc cái miệng sẽ đóng lại và nghiền nát cơ thể cậu. Cậu biết cuốn nhật ký đã bị nhốt lại, nhưng cậu vẫn thấy mình nên cẩn thận.

Harry thử dùng Transpicio (xuyên thấu) lên cánh cửa, nhưng lớp đá quá dày và phép thuật của cậu thì quá yếu, vì vậy cậu đã từ bỏ khá nhanh chóng. Cánh cửa hơi chuyển động khi Harry đẩy nó, điều này khiến cậu khá ngạc nhiên cho đến khi nhớ ra rằng, ngoài bức tượng của Slytherin thì để mở mọi cánh cửa cho đến thời điểm này, tất cả những gì cậu phải làm là nói 'mở ra', vì vậy có lẽ Slytherin không quá tin vào việc khóa cửa. Nhưng cũng phải nói, để đến được căn phòng này, người ta cũng sẽ phải chiến đấu với một con quái vật khổng lồ, nên việc có một ổ khóa gì đó là không cần thiết.

Bản thân việc có một con tử xà gác cửa đã là không cần thiết rồi, Harry tức giận nghĩ khi đưa tay mở cánh cửa. Sau đó, cậu kéo Illuminare của mình qua khe hở để cung cấp một chút ánh sáng và đảm bảo không có bất ngờ tồi tệ nào đang chờ đợi bên trong. Rất may, không có gì di chuyển trong phòng, và sau khi đợi thêm vài giây để chắc chắn rằng không có thứ gì khác, Harry cẩn thận bước vào trong.

--------

Với tình trạng đổ nát của Phòng chứa, Harry thực sự không quá kì vọng vào thư viện, nhưng may mắn thay, nó khiến cậu khá ngạc nhiên.

Nó tương đối nhỏ, chỉ cỡ phòng ký túc của cậu, nhưng xung quanh là những giá sách bằng gỗ chắc chắn được dựng cao sát đến trần nhà, chất đầy sách với đủ loại màu sắc, kích cỡ. Ở góc bên trái của căn phòng đặt một chiếc ghế nhung màu xanh lục và một chiếc bàn lớn bằng gỗ sẫm màu, ở trên là bút lông và lọ mực. Không có cầu thang và lối ra nào khác trong tầm mắt, và Harry thở dài.

Cậu bắt đầu nghĩ rằng cách duy nhất để ra khỏi đây là phải hỏi Tom về chuyện đó, nhưng cậu không nghĩ mình sẽ nhận được bất cứ câu trả lời nào nếu không có điều gì để đe dọa y. Đe dọa sẽ giết y cũng chỉ đạt được một mức hiệu quả nhất định, vì dù cậu sẵn sàng làm điều đó nếu cần thiết, Harry không quá muốn giết Tom. Rõ ràng là sẽ đến lúc cậu sẽ phải giết y, nhưng Tom có những thông tin mà Harry cần. Hơn nữa, nếu Harry không thực sự muốn giết Tom, cậu biết y sẽ dễ dàng biết được cậu đang nói dối, và lời đe dọa của cậu sẽ trở nên vô hiệu. Harry cũng chưa biết cách để giết được Tom; cậu khá chắc chẵn Iugo sẽ có tác dụng, nhưng cuộc chiến với con tử xà đã khiến cậu cảnh giác hơn khi sử dụng câu thần chú đó như một cách để kiểm tra khả năng phòng thủ của một thứ gì đó, vì vậy Harry muốn xem có thể tìm được cách nào khác hay không. Cậu nghi ngờ rằng, cũng giống với con tử xà, chỉ dùng Ignis là không đủ.

Harry nhìn quanh căn phòng.

Vậy thì bắt đầu từ đâu đây? Cuốn sách nào có thể chứa thông tin về Tom mà Harry có thể sử dụng được?

Những ghi chú trong nghiên cứu của y.

Harry thực sự không biết ghi chú của Tom có gì ngoài những điều y đã nói với cậu trong lần đầu tiên hai người nói chuyện, nhưng vì không có manh mối nào khác, cậu vẫn sẽ xem thử. Nếu như Tom không nói dối thì chúng sẽ được cất trong ngăn tủ bên trái của bàn làm việc.

Harry tiến đến chỗ bàn làm việc, lấy cuốn nhật ký ra và đặt nó sang một bên trong khi kiểm tra kết giới bao quanh nó. Cậu rón rén ngồi xuống ghế, cẩn thận để không đụng đến cánh tay và mắt cá chân bị thương của mình rồi đưa tay mở ngăn tủ bên trái. Ở bên trong, đúng như Tom đã nói, là một đống giấy da, và Harry đã mất vài phút để dùng một tay kéo chúng ra đặt lên đầu bàn, sắp xếp thành một chồng gọn gàng đối diện với bút và lọ mực. Sau đó, cậu cầm lấy tờ giấy đầu tiên ở trên và đặt nó ngay ngắn trước mặt mình.

Những chữ cái bay loạn lên trước mắt cậu, và trong giây lát, Harry tự hỏi liệu có phải mình sắp ngất hay không. Tuy nhiên, tầm nhìn của cậu nhanh chóng rõ ràng trở lại, và Harry đã có thể đọc được dòng chữ viết trên trang giấy.

Về sự Sáng tạo những Vật chứa Linh hồn

Đối tượng: T. M. Riddle

Nghiên cứu của Tom, đúng như y đã nói, và Harry thực sự ngạc nhiên rằng nó có thật.

Ngoại trừ...chủ đề này khá kì lạ. Tại sao Tom lại được liệt kê là đối tượng? Không phải đây là nghiên cứu của Tom về những vật chứa vĩnh cửu cho...

Những linh hồn.

Tom không phải là ký ức, Tom là một linh hồn.

Tom là một linh hồn được cất giữ trong một vật chứa vĩnh cửu, một 'vật chứa linh hồn'.

Đây là nghiên cứu về việc tạo ra cuốn nhật ký, về Tom.

Nhưng ngay cả khi sự bất ngờ đã lắng xuống, Harry vẫn cau mày. Tại sao Tom lại nói cho cậu về những ghi chú này nếu chúng là về chính bản thân y? Tại sao ngay từ đầu y đã nói cho Harry về thư viện này? Không phải điều đó sẽ cho phép Harry tiếp cận những thông tin cực kỳ nhạy cảm về y sao? Tom không hề ngu ngốc, chắc chắn y phải nhận ra rằng khi nói với Harry về nghiên cứu này và sau đó phản bội cậu, y đang tự đặt mình vào nguy hiểm?

...Trừ việc điều đó hoàn toàn không đúng. Bởi vì theo như Tom đã dự tính, Harry thậm chí sẽ không bao giờ có cơ hội đến được thư viện này, còn chưa nói đến việc tìm thấy những ghi chú này. Bởi vì Tom rõ ràng đã cho rằng Harry sẽ quá bận rộn với việc chết để bận tâm đến những chuyện đó, và y cũng rất chắc chắn kế hoạch của mình với con tử xà sẽ thành công nên đã không hề nói dối về thư viện này. Tom đã chủ động dụ Harry vào Phòng chứa bằng những thông tin mà cậu có thể sử dụng để chống lại y, bởi vì y chắc rằng Harry sẽ không còn sống để mà tiếp cận chúng.

Điều đó đồng nghĩa với việc Harry đã nhận định sai về tính cách của Tom, ít nhất là khi nói đến lòng tự tôn của y. Nhưng, thay vì nhầm lẫn khi cho rằng y không khiêm tốn, sai lầm của Harry là cho rằng Tom không kiêu ngạo. Bởi rõ ràng, Tom rất kiêu ngạo. Kiêu ngạo đến mức tự giết chính mình.

Hoặc có thể y đã quá tự tin. Liều lĩnh, giống như mình vậy.

Đó hoàn toàn không phải một suy nghĩ đáng cười, nhưng Harry vẫn hơi nhếch khóe môi.

Vì vấn đề là, Harry chắc chắn mình sẽ tìm được thứ gì đó trong thư viện này mà cậu có thể sử dụng để chống lại Tom, ngay cả khi không có những ghi chú của y. Một thứ gì đó mà cậu có thể sử dụng để buộc Tom phải nói cách thoát khỏi đây, moi ra tất cả những thông tin về cách hồi sinh Voldermort, thậm chí là lí do y đã phản bội cậu, khi tất cả những gì Harry làm là giúp đỡ y.

Nhưng vấn đề với trường hợp đó là Harry sẽ phải xem qua hầu hết, nếu không phải là tất cả, các cuốn sách trong thư viện để tìm kiếm thông tin, và với cánh tay trong tình trạng như thế này, khoảng thời gian đó sẽ có thể khiến cậu chết vì nhiễm trùng máu. Ngay cả lúc này, cậu vẫn cảm nhận được nhịp đập của vết nhiễm trùng trên cánh tay của mình, một cảm giác bỏng rát nhẹ trên da, không đau vì đã được gây tê nhưng hơi nóng của một cơn sốt cục bộ (tình trạng vết thương nóng rực lên khi bị viêm) thì không thể nhầm lẫn được. Kể cả với phép thuật, Harry không nghĩ rằng mình có thể tìm ra cách chữa một căn bệnh nhiễm trùng như thế này, ít nhất là không thể trước khi nó giết chết cậu. Nhiễm trùng không giống như việc hàn gắn vết thương hay nắn lại xương. Harry không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nhưng bây giờ, nhờ lòng tự tin thái quá của Tom, Harry sẽ không mất thời gian xem xét sách trong thư viện, cũng không phải lo lắng về việc sẽ chết bởi vết thương bị nhiễm trùng. Tom đã cho cậu biết nơi cất những ghi chú, y cũng đã nói cho cậu nội dung của chúng, và không khó để Harry nhận ra điều đó ám chỉ chuyện gì. Vì những điều Tom đã nói cho cậu.

Thật trớ trêu làm sao, Harry nghĩ, khi tin vào những gì Tom nói suýt nữa đã khiến mình bị giết. Và bây giờ, nó sẽ khiến Tom bị giết.

Đây vẫn là thí nghiệm của Harry. Và bây giờ, cậu đã giành lại được quyền kiểm soát.

-------

Hết chương 22.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.