Tồn Tại

Chương 2



Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ngày hôm sau, cuộc sống của Tống Lễ có những tình huống “long trời lở đất”. Cô bắt đầu cảm nhận được sự quan tâm của bạn cùng phòng không giống ngày thường, thậm chí nhân duyên của cô cũng tốt tới mức khó hiểu.

Bạn Giáp cùng phòng, “Hôm nay vào thành phố xem phim nha? Nhân tiện dạo phố, ăn cái gì đó ngon ngon?”

Bạn Ất cùng phòng, “Tống Lễ đi không? Tống Lễ không đi, mình cũng không đi!”

Tống Lễ cảm thấy sợ hãi vì bất ngờ, cô cười rộ lên vì ngượng, “Mình nhất định sẽ đi.” l

Bạn Giáp cùng phòng, “Đúng vậy, đi chơi sao có thể thiếu Tống Lễ được, không có bạn ấy sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Bạn Bính cùng phòng, “Hôm nay, mình muốn sánh vai cùng Tống Lễ! Đừng có ai giành với mình đó!”

“Tới căn tin hả? Đừng quên lấy phần cơm cho Tống Lễ nha.”

“Tống Lễ, mình thấy trên mạng có một cái ốp di động với kiểu dáng rất đẹp, mình mua cho bạn một cái luôn nha, được không? Hay là mình màu lam, bạn màu hồng nhạt?”

“Tống Lễ, bạn nhất định phải xem bộ phim này!”

“Tống Lễ, ngày mai chúng ta cùng tới phòng đọc sách nha?”

“Tống Lễ, bạn ngủ rồi sao? Mình muốn đi toilet, sợ xuống giường sẽ làm bạn tỉnh giấc.”

“Tống Lễ...”

Không còn cách nào khống chế, nam sinh trong lớp bắt đầu để ý đến một nữ sinh có khuôn mặt lẫn dáng người bình thường...

Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Tống Lễ trở thành đề tài bàn tán hằng đêm trong ký túc xá của đám nam sinh.

Cô bắt đầu nhận được thư tình, quà của bạn khác giới, những lời nói không giống lúc trước, tác phong của bọn họ cũng khác.

Cô thu được rất nhiều đồ chơi bằng len, bằng nhung, chất đầy khắp giường.

Bó hoa này tàn rồi sẽ có một bó hoa khác được cắm vào bình trên bàn học...

Không thiếu những món quà quý giá, trang sức thủy tinh, vàng bạc châu báu, thiết bị điện tử, cái gì cần có đều có, tất cả dùng để thể hiện sự chú ý, yêu thích lẫn tình cảm của người khác dành cho cô.

Giảng viên dạy học từng gọi một mình cô tới văn phòng, hỏi xem học kỳ này cô có muốn vào Đảng không? Số người được vào rất ít, đối với cô mà nói là một cơ hội tốt.

Trong hoạt động của hội học sinh, tiếng nói của cô trở nên có sức nặng, chẳng ai dám lên sân khấu để cạnh tranh với cô, đơn giản chỉ vì Hội trưởng nói một câu, này, sao không thêm Tống Lễ vào?

Lúc đi ngang qua sân bóng rổ sẽ có quả bóng tự động ném trúng đầu cô, một anh chàng đẹp trai lập tức chạy tới, xin lỗi ríu rít, hơn nữa còn hỏi cách để liên lạc với cô.

Chú mèo kiêu ngạo lang thang trong vườn hoa, gặp được cô liền đứng lại nhìn một hồi rồi mới đi...

Cứ cách hai ngày, ba mẹ lại gọi điện thoại, hỏi han ân cần, lo cô sẽ mắc bệnh này bệnh nọ...

Sống trên đời 20 năm ròng, Tống Lễ rốt cuộc cũng trải nghiệm được cảm giác gọi là “được để ý”, “được chú ý”...

Nó đã đến với sức mạnh cường đại, bất ngờ không thể phòng ngự, hệt như đang nằm mơ vậy.

Quá không chân thực...

Trong đêm yên tĩnh, Tống Lễ viết e-mail “trả lời” trên di động để gửi cho ông chủ tiệm uốn tóc.

Cô chỉ có thể viết vào đêm khuya. Bởi vì ban ngày, lúc nào cũng có người bám lấy cô. Tin nhắn, điện thoại, đỡ lấy cô, ý đồ nắm tay cô, quả thật là một khắc cũng không để cô có thời gian mà viết...

Cô lo rằng sẽ có người biết đến sự tồn tại của cửa hàng “Tồn Tại”, lo lắng những điều tốt đẹp bị người ta phát hiện rồi sẽ chẳng được lâu dài, không còn thuộc về bản thân cô nữa.

Gánh nặng ngọt ngào, rối rắm cuồng dại...

Nghĩ đến đây, cô dùng sức để véo vào má...

Á – đau!

Đây là thật, là sự thật...

Trong bóng tối, Tống Lễ che miệng lại, nước mắt trào ra mãnh liệt...

“Tống Lễ, có phải bạn đang khóc không?” Có người hỏi từ phía giường dưới.

Tống Lễ cho rằng bạn cùng phòng đã ngủ, cô giật mình, nhẹ nhàng trả lời, “Không có việc gì.”

“Thật sự không có việc gì sao?”

“Không có việc gì, chỉ là mình cảm thấy các bạn rất tốt. Một mình mình ở ngoài này học đại học, có thể gặp những người bạn cùng phòng như các bạn quả thực là quá tốt, mình cảm động lắm.” Nước mắt của Tống Lễ không ngừng rơi. Cho dù có sự đối đãi trước kia, cô vẫn muốn cảm ơn bọn họ cả đời.

“Có thể gặp được bạn, mình cũng cảm thấy rất tuyệt.” Bạn cùng phòng dịu dàng nói, tựa như bọn họ là bạn tốt với nhau đã nhiều năm.

Đóng hộp thư lại, Tống Lễ nhắn một câu cảm ơn cuối cùng rồi thoát ra ngoài.

Chủ tiệm hồi âm hai chữ, “Đã duyệt.”

Sau khi gửi mail ba ngày liên tục, Tống Lễ luôn cho rằng hộp thư của chủ tiệm sẽ tự động đáp lại, cho dù cô gửi cái gì, anh cũng sẽ gửi lại hai chữ “Đã duyệt”... 

Nhưng thực tế lại không phải như vậy...

Hôm nay, câu trả lời cô nhận được là: “Không cần cảm ơn.”

Tống Lễ bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, người đàn ông không giống ai kia cũng có một chút tình người...

Chủ nhật.

Một ngày trước, Tống Lễ đã thu dọn hết số quà tặng của mình.

Toàn bộ đều được xếp gọn vào trong hành lý, tính ra cũng được một nửa giá trị, tất cả đều đưa tới “Tồn Tại”.

Bạn cùng phòng có hỏi, cô liền nói đồ ở ký túc xá nhiều quá, mang về nhà một phần trước.

Mọi thứ tiến triển vô cùng thuận lợi, Tống Lễ qua đêm ở ngoài khách sạn.

Thái độ của nhân viên ở đại sảnh đối với cô vô cùng tốt, họ còn tặng cô một viên kẹo bơ...

Nhân viên ở đại sảnh cười nói rất ít, có thể thấy cô là một người khách hợp mắt.

Hôm sau, cô tới “Tồn Tại” đúng hẹn...

Có một chuyện mà cô không thể tưởng tượng được, chính là ở nơi này, cô nhìn thấy một người ở trên TV, nữ thần...

Cô ấy ăn mặc rất thời thượng, trang điểm cẩn thận, da thịt trắng nõn khiến cô ấy tỏa sáng vô vàn...

Đứng trong tiệm uốn tóc đơn sơ, cũ nát, cô ấy tựa như ngôi sao giữa miền cát bụi...

Tống Lễ nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy cũng nhìn lại Tống Lễ, sau đó châm một điếu thuốc, nghiêng đầu qua phía chủ tiệm, “Berlin, đây là khách hàng mới của anh à?”

“Ừ.” Chủ tiệm vuốt cằm, chăm chú vào điện thoại di động.

Tống Lễ đã biết tên của anh – Berlin – khiến người ta vừa nghe đã nghĩ tới nước Đức nghiêm cẩn, đầy quy củ.

“Khách hàng của anh đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước.” Nữ thần nhả ra một làn khói, dáng vẻ vốn đã xinh đẹp, hành động nào cũng hợp cảnh hợp tình, “Kiểu này chắc đã tiêu hao nhiều năng lực của anh nhỉ?”

“Cô ấy tốt hơn cô,” Berlin tắt di động, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, “Càng bình thường càng dễ phát huy, dễ thỏa mãn. Cô quá xinh đẹp, tính cách lại có chỗ thiếu sót, ngược lại càng khó mà giải quyết.”

Nữ thần liếc xéo Berlin, “Anh không hiểu sao? Loài người luôn không thỏa mãn, trừ khi luân hồi vào kiếp khác, bắt đầu từ một trang giấy trắng, dĩ nhiên là lại tiếp tục một vòng tuần hoàn.”

“Nói ít vài câu đi,” Berlin khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tống Lễ, đi thẳng vào vấn đề, “Đã mang đồ tới chưa?”

Tống Lễ kéo hành lý ra phía trước, “Có, có mang theo này.”

Berlin ngồi xổm xuống, bắt đầu xem xét quà tặng trong hành lý. Nữ thần hỏi một câu, “Cô gái nhỏ, gần đây có vui không?”

Tống Lễ nhớ lại cuộc sống mấy ngày vừa qua, nhịn không được mà cười rộ lên, “Có! Rất vui.”

“Thích cảm giác đó à?”

“Thích lắm!”

“Ha, “ Nữ thần khẽ cười, nói một câu ngắn gọn, “Cô quả nhiên là người kế tiếp.”

Tống Lễ hỏi lại, “Cái gì kế tiếp?”

Nữ thần cười buồn, giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn, “Tôi nói... có lẽ, cô sẽ là người kế tiếp tôi.”

Qua được cửa ải kiểm tra, Tống Lễ thở nhẹ ra một cái, nói lời từ biệt với chủ tiệm.

Cô không hỏi nữ thần kia nhiều, bởi lẽ cô và cô ấy là người người của hai thế giới.

Cho dù đều là khách của cùng một nơi, xuất phát điểm và thân phận của hai người vẫn cách nhau quá nhiều. là đồng nhất gian điếm hộ khách, các nàng khởi điểm cùng tư lịch đều sai lệch quá nhiều.

Đi ra ngoài trước, Tống Lễ hỏi Berlin, “Cảm giác tồn tại của tôi có thể duy trì bao lâu?”

Trước cửa tiệm, Berlin trông thật cao lớn, vững chãi. Sương chiều nặng nề, Cửa tiệm tiền, Berlin cao lớn vững chãi. Sương mù của buổi hoàng hôn dày quá, khiến khuôn mặt lợi hại bức người của anh trở nên mơ hồ, “Tôi nói rồi, mãi tới khi cô chết.”

“Tôi có thể hưởng thụ sự chú ý như vậy cả đời sao?” Tống Lễ kinh ngạc kêu lên.

“Chỉ cần cô đồng ý, nó sẽ càng tăng thêm, coi như tôi bồi thường cho sự chờ đợi của cô.” Đôi mắt Berlin trở nên sâu không thấy đáy, “Cô đưa quà cho tôi càng nhiều, cô sẽ càng được chú ý hơn.”

“Không cần đâu, cứ như bây giờ đã là tốt lắm rồi.”

“Thế à?” Berlin nhướng mày, nghiền ngẫm.

“Đúng vậy, hẹn gặp lại anh.”

“Hẹn gặp lại. Đừng quên nhiệm vụ cô phải làm mỗi ngày đó.”

“Tôi sẽ không quên, cảm ơn anh. Mấy hôm nay, tôi rất vui, thật sự cảm ơn anh nhiều.” Vẫy tay chào tạm biệt Berliin, trong lòng Tống Lễ vô cùng cảm kích.

Lần này, Berlin không nói gì thêm.

Tống Lễ trở về trường học.

Hai ngày sau, tin tức trên trang đầu của báo giải trí lan ra khắp nơi, quét khắp các mạng lưới với tốc độ mãnh liệt nhất.

Trong những phút giây rảnh rỗi, từ công viên nhỏ tới trung tâm thành phố ồn ào, cho dù là ở bên gốc cây đơn độc thì nó cũng là đề tài trong câu chuyện mà người ta bàn tán.

Tống Lễ đang đi dạo trên con đường lớn trong vườn cây long não ở trường, tiện tay nhặt tờ báo bay tới, rơi dưới chân mình.

Tin tức nóng hổi kia nằm ngay bên trên.

Nó bị giới truyền thông đưa lên trang nhất với tiêu đề vô cùng khoa trương, dọa người... bị

Nữ thần đã chết....

Tự sát.

Cô ấy khóa trái, tự nhốt mình trong phòng, sau đó đốt than...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.