Tôn Trọng Vận Mệnh Tra Nam, Từ Bỏ Tình Tiết Giúp Người

Chương 7: 7: Cùng Trà Xanh Kỹ Nữ Đoạt Hậu Cung 7




Ngu Ái ra cửa còn đụng phải Lý ca đang đi vào, cô vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi."
"Ây!" Lý ca như muốn nói cái gì, liền thấy Ngu Ái đã chay ra ngoài.
"Như thế nào mà chạy nhanh như vậy.

Còn muốn đưa cô ấy đến tiệc mừng công nữa đó!"
Lý ca tiến vào phòng nghỉ liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Hàn Hạo Vũ hỏi: "Làm sao vậy? Mới cãi nhau sao?"
Hàn Hạo Vũ tiếp tục thay quần áo, không để ý tới.
"Ây, anh nói cậu sao gặp phải Tiểu Ái cứ như vậy chứ? Trước kia không phải khá tốt sao? Anh nhớ rõ không phải Tiểu Ái mới kết hôn à? Anh thấy cô ấy rất tiều tuỵ, không phải chồng cô ấy đối xử với cô ấy không tốt chứ?"
Hàn Hạo Vũ đổi quần áo xong, liền một thân khí lạnh đi ra ngoài.
"Ây! Cậu chạy cái gì chứ? Tiệc mừng công cậu không đi sao?" Lý ca ở phía sau hô: "Cậu là vai
chính đó!"
"Không đi!"
Lý ca thở dài, hắn quen với Hàn Hạo Vũ lâu như vậy, đã quen với tính tình âm tình bất định này của hắn.

Cũng may đều là người quen, trên bàn tiệc hắn cũng có thể giải quyết.
Xe chạy trên đường lớn thì tắc đường, Hàn Hạo Vũ đi nhanh ra khỏi xe, trong lòng thầm lạnh.
Đúng là một nữ nhân ngu xuẩn!
001 hồi báo nói: [Chủ nhân, Hàn Hạo Vũ lại giảm hảo cảm, đã đến âm 30]
Ngu Ái thoải mái ngầm mình trong bồn tắm, hoàn toàn không giống dáng vẻ tiều tuỵ khi nãy.
"Ồ~ Khá tốt."
[Chủ nhân, đều là tích phân đó!] 001 có chút nôn nóng, nó hoàn toàn không hiểu được ý tưởng của
chủ nhân.
"Gấp gì chứ, lúc này mới chỉ bắt đâu thôi."

"Hàn Hạo Vũ trước mắt đang làm gì?"
001 hồi phục:[ Theo hệ thống cho thấy thì hắn vứt xe trên đường.]
"Sau núi Lão Quân?"
[Chủ nhân, cái này ngài cũng biết? Thật thông minh!]
Ngu Ái cười khẽ, trước kia mỗi lần Hàn Hạo Vũ thi đấu thua, hoặc là tâm tình không tốt, đều tới nơi đó đua xe, nguyên chủ cũng nhất định sẽ đi tìm hắn.
Cùng suy nghĩ Ngu Ái không sai biệt lắm, Hàn Hạo Vũ trước đây thích nguyên chủ.

Rốt cuộc không đạt được, vì yêu sinh hận, bằng không vì cái gì mà thích cô ấy nhiều năm như vậy, hảo cảm đối với cô ấy còn không bằng một người qua đường.
Hàn Hạo Vũ ở đường đua cũ xưa đi vài vòng mới dừng xe.

Hắn đứng ở đường đua bên này, lẳng lặng nhìn đường đua bên kia cột đá.
Kỳ thật hắn trước kia thích nhất không phải là đua xe, mà là xe máy.

Nhớ rõ trước kia mỗi lần luyện tập hoặc thi đấu, Ngu Ái sẽ ở đó chờ hắn luyện tập xong rồi cùng về nhà.
Bọn họ là hàng xóm, người nhà hắn đều phản đối hắn chơi xe, chỉ có Ngu Ái là ủng hộ hắn.

Không biết từ khi nào, cô đã thay đổi.
Là tại hắn ta (Ứng Nghi)! Nam nhân kia sau khi xuất hiện thì cô không còn tới xem hắn đua xe nữa.

Rõ ràng là cô ấy hồi trước đều đến xem hắn, thế mà lúc đó còn nói ghét nhất là con trai chơi xe?
A.

Quả nhiên phụ nữ trên đời đều giống nhau.
Chỉ có Tuệ Tuệ của hắn là thật tình, Ngu Ái là loại nữ nhân dối trá!
- ----------------------------
[Chủ nhân, hảo cảm Hàn Hạo Vũ lại giảm 20.

Hiện là âm 50.]
"Này không phải khá tốt sao? Dao động rất lớn nha."
001: [Đây không phải là dao động bình thường đâu! Là giảm tích phân đấy!]
"Câm miệng! Mới rạng sáng, đừng làm phiền giấc ngủ ngon của tôi.

Về sau thời điểm tôi nghỉ ngơi đừng đánh thức tôi!"
001:...
Ai có thể nói cho nó biết, hiện tại nó nên làm gì bây giờ?
- ------------Phân cách chuyển cảnh nè-----------------
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở của tấm rèm chui vào phòng, có một nữ nhân trên giường đang căng cái eo lười.
Ngủ một giấc quả nhiên tinh thần sảng khoái, lại có thể vui sướng cả ngày.
Ngu Ái sửa sang xong, lại ra trước gương ngắm nghía.

Không tồi, ăn diện thế này quả thực hợp với cốt truyện bá đạo tồng tài tiểu thư kí.
- ---------

Mặc Nghị Hàn từ ngày hôm đó liền luôn lơ đãng nhìn qua cửa sổ văn phòng, nhìn chằm chằm vào nơi làm việc.

Nữ nhân kia đã hai ngày không xuất hiện rồi.
Hắn thế nào lại không biết nhân viên nghỉ kết hôn lại lâu như thế?
Chỉ thấy Ngu Ái từ cửa văn phòng tiến vào, ở bàn làm việc của cô bắt đầu thu dọn.
Bên ngoài văn phòng tổng tài chính là phòng thư kí cùng khu hành chính, cửa sổ nội bộ của hắn bên này vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ cô làm việc.
Đồng nghiệp bên cạnh- Lộ Lộ đang làm việc trên máy tính, thấy cô thì có chút kinh ngạc hỏi: "Ngu Ái? Sao cậu lại đi làm rồi? Đây không phải thời gian nghỉ kết hôn của cậu sao?"
Nữ nhân một đốn*, mỉm cười nói: "Chồng của tớ đi công tác rồi, vậy nên tớ quay lại tiếp tục công việc."
(*Một đốn là 1000kg, or 100 thước Anh (Theo chị Google).

Mình thấy cũng không đúng lắm nên để nguyên, bạn nào rõ thì giúp mình nhé, mình cảm ơn.)
"Không phải chứ? Hai người kết hôn còn đi công tác? Chồng của cậu không phải giảng viên đại học sao? Như vậy còn vội?"
Ngu Ái dừng động tác một chút: "Ừ.

Đúng vậy, anh ấy phải nghiên cứu học thuật."
Lộ Lộ bất mãn nói: "Tiểu Ái, nhắc nhở cậu, nam nhân ngàn vạn lần không thể không quản.

Vừa mới kết hôn đã không về nhà, về sau phải làm sao đây.

Nam nhân nhất định phải quản."
Ngu Ái nghe Lộ Lộ không ngừng nhắc nhở cô, cô chỉ cười nhẹ, Lộ Lộ tính cách ngay thẳng, là một trong những bạn tốt đồng nghiệp không nhiều lắm của nguyên chủ.
Ở chỗ làm việc của Ngu Ái, Mặc Nghị Hàn liền đứng ở cửa thang máy, nghe bên ngoài nói chuyện phiếm.
Hắn cười lạnh một tiếng, người chồng kia của cô trong đêm kết hôn đến hôn phòng cũng chưa từng vào.

Loại nam nhân này nghĩ cũng biết là tra nam.
(Chắc anh tốt lắm đó, là tốt dữ chưa??? Bày đặt)
Nếu Ngu Ái có thể nghe thấy nội tâm Mặc Nghi Hàn lúc này, chỉ sợ không nhịn được mà cười lớn, đều là bã đậu, lại còn so tám lạng với nửa cân.
Lộ Lộ thấy Ngu ÁI dọn sách đồ vật bèn thắc mắc: "Cậu đang làm gì thế?"
"Tớ với chị Uông đổi vị trí rồi, ở tầng tiếp."
"Ơ? Sao lại đổi vị trí rồi?" Ngu ÁI cùng Lộ Lộ đều là nhân viên mới vào làm từ năm trước.


Ở công ty nhiều người, chỉ có hai cô là quan hệ tốt nhất.

Giữa trưa nhà ăn công ty có nhiều người, Ngu Ái còn thường xuyên giúp cô giữ chỗ.
Lộ Lộ nhỏ giọng hỏi: " Có phải lão yêu bà kia lại làm khó dễ cậu không?"
Lão yêu bà trong miệng cô ấy chính là Uông tỷ, là phó thư kí tổng tài, là một lão bà hơn 40 tuổi đã ly dị.

Chính là nhìn không vừa mắt các cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, ngày thường không hiếm khi làm khó người mới các cô.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, là tớ muốn đổi vị trí." Thấy Lộ Lộ còn muốn hỏi thêm, Ngu Ái nói: " Giữa trưa lại gặp cậu, tớ đi trước."
Nói chưa xong, cửa phòng tổng tài đã mở ra.
Mặc Nghị Hàn từ cửa ra tới, lạnh lùng nói: " Đi làm để tám chuyện à? Mang vào cho tôi một ly cà phê"
Quay đầu thấy gương mặt quen thuộc, Ngu Ái bị doạ run run một chút.
Mặc Nghị Hàn thấy Ngu Ái một bộ ngốc nghếch, mày nhăn lại, giơ tay chỉ vào cô: "Cô làm, 10 phút."
Nói xong liền xoay người trở về văn phòng.
Lộ Lộ ngồi trên ghế một cử động nhỏ cũng không dám, rõ ràng là bị doạ sợ.
Cô ấy đè thấp giọng, hỏi Ngu Ái: " Làm sao bây giờ? Tổng tài không phải nghe thấy chúng ta nói chuyện phiếm đấy chứ?"
Ngu Ái lắc đầu: "Không biết, tớ phải nhanh đi pha cà phê."
Lộ Lộ một bộ biểu tình thương hại nhìn Ngu Ái, bày ra tư thế cố lến: "Cố lên! Cậu nhất định làm được!"
Toàn bộ nhân viên ai mà không biết đại Boss có bao nhiêu bắt bẻ, lần đầu pha cà phê, mười phút làm sao đủ?
- ---------
Nửa giờ sau, Ngu Ái đứng trước cửa văn phòng tổngtài co quắp thật lâu, mới gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói nam nhân trầm thấp, vang vọng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.