Đối với người đàn ông trước mặt dù là nhiều năm trước đây hay bây giờ Dạ Lan vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào trong từng nụ hôn mà hắn trao cho cô, kể cả là lúc này khi hắn chẳng còn chút ký ức gì về cô. Sự ngọt ngào đến chết người này khiến cho trái tim cô không ngừng run rẩy, mãi cho đến khi cô cảm thấy có hơi ấm nam tính đang phả lên bầu ngực nhạy cảm của mình thì liền mơ màng phát hiện bản thân đã nằm trên chiếc giường rộng lớn, chiếc áo sơ mi với ba chiếc cúc trên đó đã bị ai kia gỡ bỏ để lộ ra cặp gò bồng đầy đặn, mềm mịn đang e ấp dưới chiếc áo lót màu đen càng tôn lên nước da trắng ngần của cô.
Cảnh tượng quyến rũ đập vào ngay trước mắt này khiến cho con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày trong Tường Quân bỗng thức tỉnh, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại có cảm giác mãnh liệt, khao khát có được một người phụ nữ như lúc này. Đôi mắt quyến rũ lúc này chứa toàn là dục vọng, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên cặp gò bồng khiến toàn bộ cơ thể Dạ Lan đông cứng lại không hề nhúc nhích, loại phản ứng này của cô càng khiến nét cười trên môi Tường Quân thêm đậm, hắn thủ thỉ vào tai cô những lời dụ dỗ ngọt ngào: ""Dạ Lan, được không?""
Hắn dịu dàng như vậy là đang hỏi ý kiến cô sao? Nhưng là hỏi về chuyện gì? Tâm trí còn đang mơ màng tựa lục bình trôi giữa dòng của Dạ Lan bỗng dạt vào bờ, đôi mắt vốn mờ đục lại trong trẻo trở lại, Dạ Lan sực tỉnh mộng đưa tay đẩy mạnh người phía trên ra, quay vội đi chỗ khác cài vội cúc áo rồi rời khỏi giường, ấp úng nói: ""Hôm nay là ngày anh đính hôn, anh làm vậy không thấy có lỗi với vợ tương lai của mình hay sao?""
""Không hề, với lại đàn ông trăng hoa cũng là chuyện bình thường. Cô ấy sẽ hiểu và cho qua thôi."" Nhún vai một cái, Tường Quân lười biếng dựa lưng vào đầu giường, châm một điếu xì gà đưa lên môi nhìn cô.
""Anh đúng là đồ xấu xa."" Dạ Lan không hiểu sao bản thân lúc này lại tức giận khi trông thấy thái độ lúc này của hắn, có lẽ còn có cả thất vọng nữa.
""Sao vậy, mắng tôi vậy em cảm thấy bản thân trong sạch? Một mình tôi thì có thể làm đàn ông xấu được hay sao?"" Nhả ra một làn khói trắng, Tường Quân vẫn lười biếng ngồi đó ngắm nhìn phản ứng của cô lúc này, cô thật đáng yêu khi lo nghĩ cho người khác mà.
""Anh... Tôi không nói chuyện với người như anh nữa.""
""Nếu em đi mà chưa được tôi cho phép tôi sẽ khiến em phải hối hận.""
""Anh đe dọa tôi sao?""
""Không phải đe dọa mà là tôi đang nói về khả năng của chính mình, nếu em không tin thì lại đằng kia mở ra xem."" Tường Quân một tay chỉ vào chiếc ngăn kéo ám chỉ. Dạ Lan đối với thái độ này của hắn nửa tin nửa ngờ đi đến mở chiếc ngăn kéo, bên trong chỉ để duy nhất một chiếc điện thoại của hãng Iphone kiểu dáng mới nhất, cầm chiếc điện thoại lên Dạ Lan ném cái nhìn khó hiểu cùng thắc mắc về phía hắn. Tường Quân đương nhiên hiểu cô đang nghĩ gì, tuy nhiên chỉ lạnh lùng nói: ""Mở ra.""
Không mật mã nên việc mở chiếc điện thoại rất dễ dàng, hiện ra trước mắt Dạ Lan lúc này chính là một đoạn video quay lại cảnh thân mật giữa Đặng Khang với Thiên Phúc, nhìn bộ quần áo mà Đặng Khang đang mặc đoán chắc được quay lại vào chính hôm nay, đoạn video mới phát được 20 giây Dạ Lan đã vô cùng hoảng hốt bàn tay luống cuống xóa vội đi đoạn video này.
Tường Quân đã bước đến đứng sau cô từ khi nào, trông thấy thái độ này của cô lấy làm thú vị, giật lại chiếc điện thoại từ tay cô hắn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: ""Xóa rồi sao?"" Mở một thư mục khác Tường Quân lại đặt chiếc điện thoại lạnh ngắt vào tay cô, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: ""Còn rất nhiều, em cứ từ từ mà xóa.""
Dạ Lan nghe hắn nói vậy liền vội vàng cầm điện thoại kiểm tra, hắn nói đúng ở trong đây còn vô số những bản sao khác nữa, xóa mãi cũng không hết cô giận dữ ném mạnh chiếc điện thoại vào tường khiến nó vỡ ra, các mảnh vụn văng mỗi nơi một mảnh: ""Rốt cục anh muốn gì?""
""Tôi muốn gì chẳng phải rất đơn giản hay sao, em là người thông minh sao lại còn hỏi lại tôi?"" Tường Quân lúc này đã đi đến bên cửa kính, đưa lưng lại phía cô khiến cô không thể nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, đây mới là bản chất thực sự của hắn hay sao? Vì mục đích của bản thân mà bất chấp thủ đoạn làm tổn thương người khác. Giờ phút này cô cảm thấy người đàn ông kia thật xa lạ.
""Tôi không phải là anh làm sao có thể biết anh muốn gì?""
Dụi tắt đi điếu xì gà, Tường Quân bước về phía cô ánh mắt quyến rũ nhìn cô không rời, đưa một tay nâng cằm cô, khóe môi hắn cong lên: ""Muốn em làm tình nhân của tôi.""
""Nằm mơ đi."" Ngoảnh mặt đi hướng khác, Dạ Lan kiên quyết nói, hắn đâu biết ngay lúc này khi nghe hắn đề nghị trái tim cô đã đau đớn biết bao, hắn thế mà lại muốn cô làm tình nhân, chà đạp lên tình cảm của cô.
Cười khẩy một cái Tường Quân thu tay về: ""Tôi không vội, cho em hai ngày suy nghĩ, tôi tin người thông minh như em sẽ không có những lựa chọn ngu xuẩn dẫn đến những hậu quả đáng tiếc.""
Nhìn giờ giấc trên chiếc đồng hồ xa xỉ đeo trên tay Tường Quân sực nhớ: ""Phải rồi, tới giờ tôi phải đi làm lễ đính hôn, nếu em muốn có được tin tức cứ việc nói với trợ lý riêng của tôi không cần phải chen lấn làm gì cho mệt."" Nói rồi hắn với lấy chiếc áo vest khoác lên người, chỉnh lại cà vạt, khi đi ngang qua cô hắn không kìm được mà hôn lên môi cô một lần nữa.
""Hi vọng lần sau tôi sẽ được hôn người thật chứ không phải tượng đá như lúc này."" Để lại câu nói đó Tường Quân trong tâm trạng vui vẻ rời khỏi phòng, căn phòng lúc này chỉ còn lại mình Dạ Lan với hai chân đã cạn hết sức lực mà xụi lơ trên nền đá lạnh, cô đương nhiên hiểu mọi chuyện lúc này không còn nằm trong khả năng kiểm soát của cô nữa rồi, cô không muốn sống trong nhục nhã nhưng so với danh dự của bản thân cô coi trọng danh dự của Đặng Khang hơn, một người mà trong bao năm qua cô đã nợ quá nhiều ân tình. Cô phải làm sao đây?
...
""Sao sắc mặt em xanh vậy? Không khỏe sao?"" Thấy Dạ Lan như người mất hồn đi tới Đặng Khang liền vội mở cửa xe, chạy đến đỡ cô lên xe.
""Em không sao?"" Cố nặn ra một nụ cười để mọi người xung quanh yên tâm. Đặng Khang dù có vài phần cảm thấy là lạ nhưng cũng bỏ qua nói với Thiên Phúc đang cầm lái: ""Về nhà thôi.""
Chiếc xe dần chuyển bánh Dạ Lan ngả đầu ra ghế, hai mắt nhắm hờ, trời tối cộng thêm ánh sáng lờ mờ trong xe chẳng ai biết từ khóe mắt cô đang là nước mắt trào ra.
...
Tại phòng 304...
Vẫn là cái vẻ mặt sảng khoái sau khi được giải quyết nhu cầu sinh lý, khoác tạm chiếc áo choàng tắm của khách sạn gã đi lại ghế sopha, vắt một chân lên đùi gã Trần Lưu lúc này vẻ mặt vui tươi đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, liếc mắt sang Á Thư ngồi trên giường, đang cố gắng dùng một lượng lớn kem che khuyết điểm phủ lên mấy vết bầm trên người, gã cười: ""Còn không nhanh sẽ làm lỡ buổi lễ đính hôn đấy.""
""Ông còn dám mở miệng ra nói sao, tôi đã dặn phải nhẹ nhàng vậy mà ông xem ông hại tôi thành ra thế nào rồi."" Á Thư lớn tiếng trách móc, nhưng rất nhanh cảm nhận được mùi của nguy hiểm liền giảm nhỏ âm lượng giọng nói: ""Nếu bị hắn phát hiện đừng nói bản thân tôi, ngay cả ông cũng khó mà sống nổi vì đã cố ý cắm lên đầu hắn cặp sừng.""
""Cô tưởng có thể dễ dàng cắm lên đầu hắn một cặp sừng vậy sao?"" Nhấp tiếp một ngụm rượu gã hất hàm về tin tức đang được chiếu trên tivi: ""Phu nhân Kim tuyên bố trì hoãn buổi lễ đính hôn vì lí do sức khỏe của con trai.""
""Bộp."" Lọ kem che khuyết điểm trên tay Á Thư trong cơn tức giận của cô ta đã bị ném mạnh xuống nền, kem bên trong văng ra khắp sàn nhà, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm chặt khiến các móng tay đâm mạnh vào da thịt đau đớn.
...
""Tường Quân"" Một giọng nói không thuần Việt vang lên phía sau khiến Tường Quân ngưng lại động tác mở cửa xe, trông thấy người phía sau Tường Quân nở một nụ cười chào hỏi: ""Giáo sư.""
Giáo sư James dẫu đang có một cuộc hội thảo quan trọng bên Anh, nhưng nghe nói Tường Quân đính hôn đã bất chấp xa xôi để bay sang đây tham dự, chỉ đáng tiếc cô dâu không phải là cô gái mà ông đã gặp ở bệnh viện, nhưng chỉ cần là sự lựa chọn của hắn ông đều vui vẻ nhưng hôm nay khi thấy vài biểu hiện lạ của hắn lại khiến ông lo lắng cho sức khỏe của hắn, đó cũng chính là lí do chính ông muốn gặp hắn lúc này.
""Giáo sư, ngài có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Ngài nhìn tôi như vậy làm tôi thấy không được thoải mái."" Thấy giáo sư James cứ nhìn mình chằm chằm khiến Tường Quân cảm thấy mất tự nhiên, bèn cất tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Biết bản thân đã gây ra cho hắn sự không thoải mái giáo sư James liền thu lại ánh mắt đó, hỏi: ""Cậu có bận không?""
""Có chuyện gì gấp sao ạ?"" Tường Quân nhíu mày trước sự nghiêm túc và có phần hơi nghiêm trọng của giáo sư James lúc này, nhìn đồng hồ trên tay hắn nói: ""Cũng đã muộn, định là sẽ về nhà nghỉ ngơi thôi, hôm nay tôi thấy hơi đau đầu.""
""Có thể dành thời gian cho tôi 1 tiếng đồng hồ được chứ. Cậu đưa tôi đến phòng thí nghiệm."" Chưa đợi hắn đồng ý giáo sư James đã bước lên xe ngồi yên vị bên trong, Tường Quân trong lòng dù lấy làm thắc mắc nhưng vẫn thuận theo ý của giáo sư, đưa ông đến phòng thí nghiệm.
.....................................Mỏi mắt kèm theo đau đầu quá, nhưng vì các fan hối quá nên tớ cũng không dám phụ sự mong đợi của các fan, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé............................................