Trở lại tòa soạn sau một tuần đi nghỉ tuần trăng mật tại London, tâm trạng của Dạ Lan cũng đã lắng xuống đôi chút nhưng dư luận thì ngược lại, bởi vừa mới đặt chân đến cửa tòa soạn, ngay lập tức Dạ Lan đã bị bu lấy bởi đám phóng viên của các tạp chí khác nhau. Xưa nay chỉ quen đuổi theo bu lấy người ta, đổi lại hôm nay bị vây chặt lấy, dưới ánh đèn flash cùng những câu hỏi dồn dập khiến cô choáng váng. Nếu không có chủ biên Lâm xông vào giải cứu, nói mấy lời giải thích thay cô, e rằng Dạ Lan sớm bị hút hết không khí mà ngất xỉu ra đấy.
''Cô ổn cả chứ?'' Đẩy tách cafe lại phía cô, chủ biên Lâm lo lắng hỏi.
Nhận lấy tách cafe, Dạ Lan đưa lên môi nhấp một ngụm, mỉm cười lắc đầu: ''Em không sao, cảm ơn anh.''
''Vậy cô cứ ngồi đây nghỉ ngơi lát đi nhé, tôi có việc đi trước đây.''
''Vâng, anh cứ đi làm việc của mình đi.'' Dạ Lan ngồi đó, ánh mắt buồn nhìn theo cái bộ dạng không thể chậm trễ của chủ biên Lâm mà thở dài. Phải rồi cho dù xảy ra chuyện gì, thì trái đất vẫn không ngừng chuyển động, còn cô dù trời có sập đi chăng nữa cũng vẫn phải gồng mình mà chống đỡ, chuyện lần này suy đến cùng cũng chẳng có gì to tát đến độ khiến cô bị quật ngã cả.
Sau khi nghĩ thông suốt, Dạ Lan tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều, quyết tâm dùng công việc để quên đi mọi chuyện.
''Trăng mật vui vẻ chứ.''
Lối hành lang nay càng thêm phần nhỏ hẹp, bởi bị cánh tay to khỏe của Tường Quân chắn lối. Không gian trở lên nhỏ hẹp đến mức Dạ Lan có thể cảm nhận được một mùi hương đã từng quen thuộc của riêng hắn, ánh mắt trong veo nhất thời có phần xao động, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về vẻ bình tĩnh vốn có.
Nhón chân lên, cô ghé sát tai hắn thì thầm: ''Thật không ngờ Tổng biên cao quý của chúng ta lại quan tâm đến đời sống riêng tư của nhân viên đến như vậy, nếu anh đã hỏi, tôi cũng không ngại trả lời ngoài vui vẻ còn rất hạnh phúc nữa.''
Ngay lập tức ánh mắt Tường Quân tối sầm lại, hai bàn tay siết chặt, kéo Dạ Lan vào một căn phòng trống gần đó, Tường Quân giữ chặt hai tay cô, dùng sức mạnh của mình gần như muốn dán cả người cô lên tường.
''Anh điên rồi sao? Bỏ tôi ra.'' Hoảng loạn Dạ Lan gắt lên, mọi hành động phản kháng của cô là vô ích, càng giãy dụa, từ cổ tay lại truyền đến từng hồi đau nhức.
Đưa tay bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Dạ Lan, Tường Quân cười chua xót, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn cô thốt ra những lời buốt giá: ''Phải, tôi vì người như cô mà điên rồi.''
Hơi thở nam tính quen thuộc, hòa lẫn không khí phả vào mặt, một lần nữa khiến Dạ Lan trở lên bối rối, mọi cố gắng khống chế cảm xúc trước hắn dường như bị lung lay, đôi mắt trong veo với hàng mi cong dài, run run nhìn hắn, có lẽ ý chí của cô sắp bị những lời nói cộng hành động này của hắn làm cho sụp đổ.
''Hạnh phúc, cô thật bẩn thỉu, với thằng đàn ông nào cũng nói ra hai từ đó dễ dàng đến vậy sao?''
Đầu óc còn đang u mê của Dạ Lan như được tạt một gáo nước lạnh, khiến cô sực tỉnh hoàn toàn.
Trông thấy vẻ mặt đang cố kìm nén sự giận dữ đến độ nổi cả gân xanh của hắn lúc này, tự dưng cô rất muốn bật cười thật to, cô có thể hiểu là hắn đang ghen không? Người như hắn ngay đến tình yêu của mình cũng chẳng thể bảo vệ được, vậy thì dựa vào đâu mà ghen, dựa vào cái gì mà nói cô bẩn thỉu.
Trước giờ chỉ có hắn đem lại cho người khác sự sợ hãi, nhưng sự im lặng của Dạ Lan luôn khiến hắn hoang mang, bởi lúc đó hắn không biết ẩn sâu trong đôi mắt trong veo ấy, cô đang nghĩ gì, trong đôi mắt đó một phần nhỏ nào dành cho hắn hay không?
Tường Quân muốn phá vỡ không khí im lặng khiến lòng hắn bức bách đến phát điên này, hất mạnh tay, hắn khiến Dạ Lan ngã nhoài ra đất, bàn tay trắng nõn vì chà mạnh với mặt đất mà rớm máu.
Vệt máu trên tay Dạ Lan như dao cứa vào tim hắn đau nhói, ngồi xuống cạnh Dạ Lan hắn luống cuống rút ra chiếc khăn tay, bịt chặt vào vết thương, gượng gạo nói ra hai từ ''xin lỗi''.
Nếu đổi lại là Dạ Lan của bảy năm trước, có lẽ đã bị sự luống cuống cùng vẻ mặt hối lỗi của hắn làm cho cảm động, nhưng sau từng ấy chuyện, sự cảm động nó đối với cô thật xa xỉ.
Gạt phắt tay Tường Quân ra, Dạ Lan loạng choạng đứng dậy lùi về sau vài bước, mỉa mai nói: ''Đừng động vào tôi, không sợ bẩn tay sao?''
Siết chặt chiếc khăn trong tay, Tường Quân đứng dậy đi đến trước mặt cô, cười khẩy: ''Tôi suýt quên mất, thật hiếm người ý thức được sự bẩn thỉu của bản thân như cô.''
Tường Quân xoay người ra phía cửa, đi được vài bước thì đột nhiên quay lại: ''À phải rồi, chiếc khăn này tôi cũng đã dùng chán rồi, cũng nên vứt bỏ đi thôi.''
''Rầm.''
Cửa được đóng lại một cách thô bạo, đủ để biết hắn tức giận đến cỡ nào. Liếc nhìn xuống chiếc khăn lụa, màu đỏ vừa bị đem vứt bỏ dưới đất, khóe môi Dạ Lan khẽ cong lên, nở một nụ cười chua chát. ''Vứt bỏ.'' Điều đấy chẳng phải hắn đã làm từ lâu rồi hay sao?
...................
Vừa bước ra đến bên ngoài, Dạ Lan đã thấy mấy đồng nghiệp túm tụm lại bàn tán với nhau:
''Các cô nghe nói gì không, tòa soạn ta sẽ có thêm một nhân viên mới.''
''Nghe nói người này là đích thân Tổng biên tuyển dụng, hơn nữa ngoại hình rất xinh đẹp.''
''Thật sao? Nói vậy chắc quan hệ không hề tầm thường rồi.''
''Phen này nhiều người vỡ mộng rồi.''
''...''
Chẳng để tâm đến chuyện này, Dạ Lan ngồi vào chỗ làm việc của mình, đưa tay với lấy chiếc bình xịt nước, xịt xịt vài cái vào bụi xương rồng nhỏ, sau đó vùi đầu vào công việc. Bí quyết thành công trong công việc của cô chính là lúc nào cũng chuyên tâm, ở trong công ty Dạ Lan được mệnh danh là ''nữ hoàng không buôn chuyện'', vì thực tế cô chưa từng dành thời gian đứng tán dóc với một đồng nghiệp nào, thay vào đó cô giúp họ mua cafe, photo tài liệu,..., dĩ nhiên điều này đã giúp Dạ Lan dành được sự ưu ái của đồng nghiệp.
...
Đưa tay lên, Dạ Lan thích thú ngắm nhìn ánh nắng nhàn nhạt màu mật ong cuối ngày, rồi như một thói quen khó bỏ khi đi dạo trên lề đường cô lại cúi nhặt một chiếc lá, kẹp vào cuốn sổ.
Tít tít tít...
Tiếng còi phát ra inh ỏi từ chiếc ô tô khiến Dạ Lan đưa mắt nhìn ra hướng đó, hạ cửa kính xe Thiên Phúc thò đầu ra thúc giục: ''Nhanh lên bà cô, chúng ta còn đi siêu thị nữa đấy.''
Dạ Lan nhìn người kia bĩu môi: ''Tôi đâu có già đến vậy, hơn nữa anh là ma đói hay sao mà cứ hễ gặp tôi là kêu đói nhặng lên vậy?''
''Có thực mới vực được đạo, không phải sao? Lên xe.'' Cửa xe khép lại, chiếc xe thể thao lao vút đi, thổi bay đám lá khô.
...
Bữa cơm ba người, hai đàn ông, một phụ nữ dường như hơn một năm nay đã trở thành hình ảnh quen thuộc trong căn biệt thự của Đặng Khang. Còn về Thiên Phúc, từ sau khi nghe được câu chuyện của Dạ Lan, thái độ của cậu ta đối với cô có lẽ phải hình dung bằng sự thương cảm.
''Woa, tình nhân và vợ cùng song kiếm hợp bích, nhìn có vẻ hấp dẫn đây.'' Đặng Khang vừa tắm xong, bước ra đã bị thu hút bởi hương vị của các món ăn, nhanh như gió bay đến bàn ăn, đưa tay bốc thử một miếng cho vào miệng.
''Bốp.'' Dạ Lan tay cầm đũa không nề hà, đập mạnh vào tay ai kia.
Xoa xoa cái tay bị đau, Đặng Khang mang khuôn mặt chỉ trực khóc nhìn sang cứu tinh, ai ngờ Thiên Phúc nhún vai ra vẻ không quan tâm, tỉnh bơ nói: ''Em vất vả nấu cả tối còn chưa được miếng nào.''
Đặng Khang có cảm giác mình bị cô lập, uất ức chỉ mặt hai người kia, nói: ''Được lắm, hai người làm phản phải không?''
''Thôi được rồi, bớt diễn sâu đi anh.'' Gạt tay Đặng Khang ra, Dạ Lan xoay người trở lại bếp bê ra những món cuối cùng.
Trở về nhà sau một ngày làm việc, lại còn được dùng cơm với những người mình yêu quý quả thực đúng là thành tựu lớn của mỗi người đàn ông, nhìn hai người ngồi trước mặt mình đang tranh luận rất hăng hái, thi thoảng cũng có tranh dành đồ ăn, Đặng Khang không khỏi vui vẻ. Cuộc sống xuôi theo dòng nước chảy, êm đềm như thế này hắn tham lam mong nó sẽ mãi tiếp diễn.
''Phải rồi, chuyện anh nói với em em đã nghĩ kỹ chưa.''
Dạ Lan thu đũa về, hết nhìn Thiên Phúc bên cạnh lại nhìn Đặng Khang, vẻ mặt vô cùng khó xử: ''Đặng Khang, vợ chồng nếu làm cùng công ty, em sợ mình sẽ liên lụy anh mất, hơn nữa ước mơ của em là làm MC, tuy bây giờ chỉ có thể làm một phóng viên nhỏ bé, nhưng em sẽ không ngừng phấn đấu, tin chắc tương lai sẽ chạm tới ước mơ.''
''...'' Đặng Khang mặc dù biết trước câu trả lời, tuy nhiên không tránh khỏi thất vọng, ánh mắt buồn bã nhìn cô: ''Không phải vì tên cặn bã đó chứ.''
''Không phải, em và anh ta đã sớm không còn quan hệ rồi.''Dạ Lan lập tức phản bác.
Cảm thấy không khí trở lên ngột ngạt, Thiên Phúc đứng giữa bèn đứng ra phá vỡ bầu không khí này, gắp miếng thịt bò xào vào bát Đặng Khang, nói: ''Thôi được rồi, hai người đang ăn mà, mau ăn thôi kẻo nguội mất ngon.''
''Gặp khó khăn gì nhớ phải nói với anh, đặc biệt là tên đó, hắn dám động đến em anh sẽ không tha cho hắn.''
''Em biết rồi, cảm ơn anh.'' Dạ Lan gượng cười, gắp cho Đặng Khang một cọng rau.
''Thịt đầy ra đấy, tại sao lại là rau hả?'' Đặng Khang nhìn cọng rau trong bát mà bật cười, kỳ lạ thật mỗi lần hắn giận điều gì đó, chỉ một hành động nhỏ cô cũng khiến hắn hết giận ngay tức thì.
''Rau rất nhiều vitamin đó, anh mau ăn đi.'' Dạ Lan không ngừng gắp rau vào bát Đặng Khang, còn Đặng Khang thì nhăn mặt gắp trả vào bát Dạ Lan.
''Này, hai người có thôi đi không hả.'' Thiên Phúc ngồi cạnh trận chiến này cũng không tránh khỏi bom rơi, đạn lạc, rau bắn cả vào người. Thế rồi tiếng cười đùa giòn giã, ba người như trẻ con mà rượt đuổi nhau, quậy tung cả phòng bếp.