Ánh nắng cuối ngày len lỏi, tràn ngập khắp căn phòng màu trắng như muốn mơn trớn lên làn da đang trắng nhợt của cô gái nằm trên đó. Đứng cạnh cửa sổ lúc này là đôi mắt đang chứa đựng khó tả nhìn về hướng xa xăm của Đặng Khang. Ngồi bên cạnh giường bệnh lúc này là Thiên Phúc, ánh mắt cậu ta cũng mang theo sự lo lắng nhìn chăm chăm vào mặt Dạ Lan, kể từ khi được Đặng Khang kể cho nghe câu chuyện cuộc đời cô, anh ta càng cảm thấy thương cô nhiều hơn, cô chính là người bạn mà anh ta muốn được bảo vệ.
Đúng lúc này cánh cửa phòng bật mở, Tường Quân mang theo dáng vẻ vô cùng khẩn trương, cứ nhằm hướng giường bệnh của Dạ Lan mà lao tới.
''Anh đến đây làm gì?'' Thiên Phúc vội vàng đứng dậy, đưa tay chắn ngang, ngăn không cho hắn đến gần Dạ Lan. Nhưng trong căn phòng này, ngoài Dạ Lan hắn căn bản chẳng còn nhìn thấy ai nữa, vươn cánh tay hắn hất Thiên Phúc sang một bên khiến Thiên Phúc va người vào chiếc tủ đồ gần đó.
Đúng lúc này, trong căn phòng bỗng vang lên tiếng ''bụp''.
''Vừa hay, tao đang định tìm mày, mày lại dẫn xác tới. Nói mau, mày đã làm gì để cô ấy ra nông nỗi này hả?'' Đặng Khang lao đến, mọi tức giận đang tích tụ trong người dồn hết vào nắm đấm, đấm mạnh vào mặt Tường Quân.
Đưa tay day day lên mặt, nhằm làm dịu đi cái cảm giác đau trên mặt lúc này, Tường Quân cười khẩy một cái, bước lại gần Đặng Khang như thể hai con hổ nghênh chiến: ''Thật sự muốn biết giữa tao và cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?''
Túm chặt lấy cổ áo hắn, Đặng Khang rít lên: ''Mày thôi ngay cái kiểu ăn nói lấp lửng đó đi, nói cho mày hay tao sẽ không tin những gì mày nói, tao chỉ tin cô ấy.''
Tường Quân vừa nghe được một câu chuyện cười, nụ cười trên môi càng tươi hơn, ánh mắt vẫn nhìn trực tiếp vào tình địch trước mặt: ''Tao có thể hiểu sự tin tưởng của mày là ngu ngốc không? Cho mày một lời khuyên nhé, đừng quá tin tưởng một người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ từng yêu sâu đậm một người đàn ông.'' Ngưng một lát hắn chỉ tay lên đỉnh đầu Đặng Khang: ''Bởi làm như vậy chẳng khác nào mày đang tự cắm cho mình cặp sừng lên đầu, còn cặp sừng ấy sẽ càng ngày, càng ngày lớn lên, lộ rõ hình dạng.''
Chứng kiến cảnh như vậy, Thiên Phúc vốn không thể đứng ngoài, lao đến tách hai người ra, cảnh cáo Tường Quân: ''Tường Quân, anh đừng có không biết liêm sỉ, cô ấy với anh từng quen biết thì sao chứ, dẫu sao cũng là chuyện của quá khứ, còn hiện tại không phải cô ấy đang là vợ anh Đặng Khang, phiền anh đi khỏi đây trước khi cô ấy tỉnh lại.''
''Cút.'' Đặng Khang chỉ tay ra hướng cửa mà rít lên, hai mắt nổi lên toàn tia máu đủ biết người này giận dữ như thế nào.
Tuy nhiên Tường Quân vẫn rất thong thả, không hề có ý rời đi mà sải chân đến ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân nhìn hai người trước mặt như có ý cười nhạo: ''Các người dựa vào gì chứ, tôi đến thăm nhân viên của mình còn đợi các người cho phép sao?''
''Anh...'' Thiên Phúc bị bộ dạng mặt dày này của hắn làm cho những lời muốn nói ra cứ ứ nghẹn ở cổ.
Ánh mắt Đặng Khang lúc này đã chẳng còn tia nhẫn nại nào nữa, một lần nữa lao đến túm lấy cổ áo Tường Quân: ''Mày đang muốn thử sức nhẫn nại của tao sao, mau cút khỏi đây, tao cấm mày không được xuất hiện trong tầm mắt của Dạ Lan nữa.''
''Sao, lại muốn đánh tao nữa sao? Mày so với hồi trung học tác phong chẳng thay đổi là mấy nhỉ?'' Gạt tay Đặng Khang ra, Tường Quân ngang nhiên phủi bụi, chỉnh sửa lại cổ áo đã bị nhăn nhúm.
Biết không thể đuổi hắn, Đặng Khang quay sang Thiên Phúc, nói: ''Mau báo người đổi phòng bệnh, còn nữa gọi thêm cả an ninh bệnh viện đến đây.''
''Vâng.'' Thiên Phúc nghe xong, tuy trong người rất phân vân nhưng vẫn nghe theo lời Đặng Khang. Nhưng bước chân anh ta bỗng dừng lại bởi nụ cười đang phá lên phía sau:
''Đặng Khang, chút bản lĩnh này của mày có thể ngăn được tao sao?''
Ném ánh nhìn vô cùng giận dữ về phía con người đang cười nhạo kia, Thiên Phúc nhíu mày: ''Tường Quân anh đừng có mà quá đáng, nếu anh còn không rời khỏi đây chúng tôi sẽ rời Dạ Lan đi.''
''Tùy các người muốn làm sao thì tùy, tôi nói rồi tôi đến đây để thăm nhân viên của mình, các người cứ việc làm chuyện mình thích, nhưng tôi khi thấy nhân viên của mình bình an vô sự sẽ tự khắc rời đi.''
''Cô ấy vì mày mà ra nông nỗi này, mày còn mặt mũi đứng đó nói vậy sao?''
''Đợi cô ấy tỉnh, mọi chuyện do ai ắt sáng tỏ.''
''...''
Không biết qua bao lâu, trong căn phòng lúc này chỉ còn lại sự im lặng đến ngột ngạt, và tất thảy mọi ánh nhìn mang theo sự lo lắng đều dồn hết về phía cô gái đang nằm trên giường bệnh.
...
Hai ngày sau...
Tại phòng riêng của bác sĩ điều trị chính cho Dạ Lan, ông bác sĩ này đang cảm thấy vô cùng căng thẳng khi bị hai người đàn ông trẻ cao lớn vây hãm, hỏi dồn dập:
''Bác sĩ, tại sao đã hai ngày mà cô ấy chưa tỉnh lại.''
''Bác sĩ, các người làm ăn kiểu gì vậy, chẳng phải mọi kết quả đều kết luận bình thường sao, sao đến giờ người vẫn chưa tỉnh lại.''
Bị nghi ngờ đến chuyên môn, vị bác sĩ này tháo cặp kính xuống, ánh mắt mang theo không mấy thiện cảm nhìn hai gã to xác trước mặt, trầm giọng: ''Này hai cậu, tôi không biết giữa hai cậu và bệnh nhân kia có quan hệ gì, nhưng mọi kiểm tra đều là bình thường, còn vì sao mà cô ta chưa tỉnh lại thì các người nên đi hỏi trực tiếp cô ta.'' Nói xong, vị bác sĩ này bỏ ra ngoài, để lại hai kẻ ngốc đang đứng nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi thật nhanh về phía phòng bệnh của Dạ Lan. Nhưng khi mở cửa ra, đập vào mắt họ lúc này chỉ là chiếc giường trống không.
''Cô ấy thà nguyện không tỉnh lại đấy, nguyên nhân vì gì ắt hẳn mày phải biết rõ nhất có đúng không?'' Vỗ tay lên vai hắn, Đặng Khang để lại câu đó rồi đắc ý bỏ đi.
Đưa bàn tay đã nổi đầy gân xanh, Tường Quân bám chặt vào tay nắm cửa, thở dốc: ''Dạ Lan, nhất định phải làm đến bước này hay sao?''
...
Vừa về đến nhà, Thiên Phúc nằm vật ra ghế kêu lên: ''Về nhà thoải mái thật, cô không biết đâu ở đó thêm một giây là tôi cảm thấy sợ thêm một giây, hai người đó cứ như hai con chó canh chừng miếng xương ý. Không ai chịu lùi bước, thậm chí đều là những quý ông trong giới thượng lưu vậy mà hai ngày không tắm rửa, ở lì đó.''
Nhận được cái lườm ngọt sắc của Dạ Lan, Thiên Phúc biết mình nói quá bèn đưa tay bụm miệng: ''Ý tôi không phải bảo cô là xương, là ví dụ thôi, hì hì.''
''Anh nấu cơm nhé, tôi đi nghỉ đây.'' Dạ Lan nói xong mệt mỏi đi về phòng, giờ phút này cô chẳng muốn mở chiếc miệng đắng ngắt của mình ra để nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Ai đó vẫn còn đang có hứng nói chuyện mà bị bỏ lại bỗng tiu ngỉu đáp: ''Ừ, nghỉ ngơi nhiều vào, nấu xong tôi gọi cô.''
...
''Kính thưa quý vị và các bạn, vào sáng sớm ngày 14 tháng 6 tại thị xã X, huyện Bình Chánh đã xảy ra liên tiếp 5 vụ rạch đùi, đâm kim tiêm vào người các nữ sinh và phụ nữ đang đi trên đường. Theo lời miêu tả của các nạn nhân, hai đối tượng nghi phạm là hai thanh niên tuổi chừng 18 - 25, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che kín mặt. Hai nghi phạm này thường chọn đối tượng để tấn công là những phụ nữ hoặc nữ sinh hay đi qua những đoạn đường vắng của thị xã X, nhất là vào những thời điểm sáng sớm, giữa trưa hoặc chiều tối. Hiện lực lượng công an huyện Bình Chánh đang khẩn trương truy bắt hai đối tượng nghi phạm này.Hiện tôi đang có mặt ở bệnh viện đa khoa Y, huyện Bình Chánh để thăm hỏi các bệnh nhân. Trong số 5 trường hợp bị tấn công, có một trường hợp đang nuôi con nhỏ 13 tháng tuổi, là chị Nguyễn Thị L, ngụ tại thị xã X, chị bị tấn công khi đang trên đường đưa con gái lớn đi học, và bất ngờ bị hai đối tượng này vượt lên và dùng kim tiêm đâm vào cánh tay. Hiện tâm lí chị đang rất hoảng loạn, chị đã phải cai sữa con nhỏ gửi cho ông bà ngoại chăm sóc để đến đây điều trị cũng như xét nghiệm... Tôi phóng viên Dạ Lan của đài ClG đưa tin. ''
''Chị điên rồi sao, làm như vậy rất nguy hiểm đấy.'' Đức, cậu đàn em của Dạ Lan nói gần như hét lên trong điện thoại.
Để chiếc điện thoại ra xa khỏi tai, Dạ Lan nhăn mặt: ''Yên tâm đi, ở đây rất nhiều cảnh sát, họ sẽ không để cho tôi có chuyện gì đâu, cậu nhớ mang đồ đến nhanh nên đấy. Bên phía cảnh sát đã hứa sẽ cho chúng ta tin độc quyền về phỏng vấn nghi phạm.''
''Nghe em dặn này, nếu cảm thấy không ổn thì bỏ chạy đi nhé, bắt cướp cứ để cảnh sát lo liệu.''
''Biết rồi, cậu yên tâm đi.''
''Còn nữa chị Dạ Lan...''
Đầu dây bên kia còn chưa nghe cậu ta nói xong đã tắt phụt. Thở dài bất lực, Đức nhanh chóng mang theo những vật dụng cần thiết nhét vào balo, nhưng đến khi chuẩn bị rời khỏi tòa soạn thì một giọng nói lạnh lẽo, mang theo cả sự uy quyền vang lên phía sau: ''Có tin sao?''
Cả người Đức bỗng nhiên bị đông cứng, chậm chạp quay đầu, khi đã chắc chắn người mình nhìn thấy là ai thì lời nói trở lên ấp úng, thốt ra hai chữ: ''Tổng biên.''
...
Trên đường cao tốc lúc này là một chiếc xe thương vụ đang lao với vận tốc kinh hoàng, nếu không phải hắn tan làm muộn và vô tình nghe được cuộc nói chuyện của tên phóng viên kia, chắc chắn hắn sẽ không thể biết được lá gan của cô lại lớn đến như vậy, dám mạo hiểm cả tính mạng mình để có được tin độc quyền. Sự lo lắng thôi thúc hắn đạp mạnh thêm chân ga, hắn muốn nhanh chóng có mặt ở đó, ngay lập tức.
...
Trên đoạn đường vắng tại thị xã X, huyện Bình Chánh, lúc 19 giờ ngày 15 tháng 6 lúc này, có hai nữ sinh mặc trên người bộ áo dài trắng, và đang trên đường đi học thêm về, hai cô gái đang trò chuyện rất rôm rả mà chẳng hề nhận thấy có mối nguy hiểm đang bám theo phía sau. Để theo sát hai cô gái này, hai đối tượng đang bám theo sau thậm chí còn chẳng bật đèn xe, ga chậm đủ bám sát chiếc xe đạp phía trước.
Nhận thấy nghi phạm đã xuất hiện và đang bám theo, cả người Dạ Lan bỗng trở lên cứng nhắc và hồi hộp, áp sát vào người đồng chí nữ cảnh sát mà thì thầm: ''Bọn chúng đang bám theo kìa.''
''Đừng quay đầu nhìn chúng, cứ làm theo kế hoạch ban đầu.'' Đồng chí nữ cảnh sát nói lại với cô.
''Vâng.''
''My, mai thi học kỳ rồi, hay tối nay ngủ lại nhà mình đi, nhà cậu xa như vậy, mai sẽ đi học trễ mất.''
''Cũng được, chỉ đường cho mình đi.''
''Trông thấy cái ngã rẽ đằng trước không? Cậu rẽ vào đó, đi một đoạn là tới nhà mình rồi.''
''Ngã rẽ kia hả?'' Đồng chí nữ cảnh sát chỉ tay về phía Dạ Lan đã chỉ, rồi rẽ vào hướng đó. Hai kẻ tình nghi phía sau thấy con mồi đột ngột chuyển hướng liền tăng tốc độ bám theo.
Rẽ vào con ngõ nhỏ, với cây cối khá um tùm, hai nữ sinh vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Dạ Lan ngồi phía sau cảm nhận rõ tiếng động cơ xe máy đang đến mỗi lúc một gần thì toàn thân dường như nín thở và cầu nguyện. Bởi hôm nay khi trực tiếp phỏng vấn các nạn nhân, và tận mắt trông thấy trạng thái tâm lí cũng như những vết thương trên người họ khiến cô không khỏi xót xa và sợ hãi. Đúng lúc này, hai kẻ đi xe máy bám phía sau bỗng tăng tốc đột ngột, trong tay kẻ ngồi sau đã cầm sẵn con dao lam sắc ngọt và sáng loáng với tư thế chuẩn bị tấn công.