Mắt dõi theo bóng dáng bé nhỏ hướng về phía cầu thang, đối với anh cứ ngoảnh mặt làm ngơ, cô không trả lời anh cũng không muốn hỏi thêm, chậm rãi đi theo sau lưng thấy cô chạy đi chạy lại dọn cả đống đồ, khiến đầu mày anh không khỏi nhíu chặt.
Cả căn phòng từ từ trống rỗng cứ như sắp sửa đổi chủ, Tư Khảm Hàn không khác gì cái đuôi bám lấy từng bước chân của cô, Hạ Ngưng Âm vốn bực bội lại gặp anh như vậy càng điên máu hơn bất chợt lớn tiếng quát nạt "Này….Anh làm cái trò gì đó! Đứng yên một chỗ không được sao vướng tay vướng chân người ta, phiền phức!"
Vừa nói xong ánh mắt Tư Khảm Hàn hiện rõ nét không vui, trong lòng càng thêm không thoải mái, có chút hối hận khi bản thân quá nóng nảy.
Hạ Ngưng Âm mím môi xoay người đưa lưng về phía Tư Khảm Hàn, ngực hơi đau nhói, cổ họng đắng nghét không thốt nên lời, rõ ràng vừa rồi chính anh đi theo cô không biết mệt mỏi nhằm chọc tức cô, chứ đâu phải cô cố ý nổi nóng với anh.
Càng nghĩ càng đáng trách mình vô dụng cứ canh cánh trong lòng một câu hỏi tại sao anh cứ vô tâm với cô hoài, thật may chưa tin lời Lăng Tuyên nói, chứ không là toi rồi! Tiện tay cầm sẵn món đồ vứct xuống sàn không thương tiếc để giải tỏa cơn giận.
"Này, em làm gì đó?" Mặc dù không rõ cô giở trò quỷ gì nhưng bộ dạng cô không khác gì gom đồ rời khỏi nhà, cuối cùng Tư Khảm Hàn cũng không kềm chế được, ngồi xổm người xuống, túm lấy cánh tay nhỏ bé ngăn cô dọn dẹp lưng chừng.
Còn giả bộ! Anh đui không thấy cô đang làm gì à? Ở đó còn giả mù sa mưa, đừng nói muốn chỉnh cô lần nữa nha? Cô rất biết thức thời, hôm nay thu dọn trước, ngày mai vừa qua, một khắc cũng không lưu lại tránh để người ta đuổi như đuổi tà!
Hiện tại là lúc nào rồi còn tính đùa bỡn cô! Nghĩ đến liền tức anh ách, trợn mắt bậm môi với anh, dùng sức rút tay về, tuy nhiên có mạnh cỡ nào cũng không mạnh bằng anh, Hạ Ngưng Âm bắt đầu không vui giận dữ hét: "Anh không có mắt nhìn sao?"
Nhìn vali đừng món lớn món nhỏ, nào cảm giác cô giống như dọn nhà?
Phải nói anh vô cùng ghét người ta nạt nộ nhưng lần này anh bỏ qua, Tư Khảm Hàn chỉ nhíu chân mày, nói ra ý nghĩ của mình: "Em thu dọn đồ đạc làm gì? Tôi đâu nói phải đi đâu đâu."
"Anh buông tay ra coi? !" Trong lòng lạnh nhạt đến cực điểm, trò chơi của anh hiện tại đã hết tác dụng với cô rồi, tên chết tiệt đến phút chót cũng không buông tha cô là sao, đồ nhỏ mọn keo kiệt! Đừng tưởng cô thích anh cộng thêm là kim chủ của cô mà có thể tùy tiện quyết định, nên biết cái gì cũng có giới hạn của nó!
"Em chưa nói rõ ràng tôi càng không thể buông tay!" Tư Khảm Hàn nào quan tâm đến tức giận của cô, nhất quyết hỏi cho ra lẽ.
Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, cái nhìn dành cho anh ngày một lạnh lẽo, hốc mắt cũng theo đó ươn ướt "Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, bây giờ tôi thu đồ không đúng sao? !"
Trên trán Tư Khảm Hàn hiện vài vạch đen, kiểu như chưa tiếp thu lời cô vừa nói, bắt gặp nét yếu đuối trong đôi mắt phượng của cô, trái tim không khỏi đau thắt, giọng điệu trở nên âm trầm: "Ngày cuối cùng gì? Hả?"
Môi dưới bị răng cắn vào, Hạ Ngưng Âm liền quay người đi tránh để anh phát hiện mình đang khóc, thân thể cũng vì khóc mà run rẩy đứng chập chững.
Hạ Ngưng Âm cố không phát ra tiếng nghẹn ngào "Ngày mai hạn chót tôi ở đây, lúc trước anh từng bảo đổi khế ước còn ba tháng thôi?"
"Hả? ! Thời điểm đó tôi đã phát ngôn cái gì ? Thế nào lại không nhớ nổi? !" Tư Khảm Hàn thề với lòng đã kìm chế bản thân nói nhỏ đến hết mức có thể, nếu không phải vì cô khóc sướt mướt trước mặt, anh thật muốn cười to cho sảng khoái, bất đắc dĩ xoa mi tâm, rốt cuộc cô đang diễn tuồng cho ai xem đây.
"Đúng là anh chưa nói nhưng có người nói thay anh rồi." Hạ Ngưng Âm hừ lạnh ra tiếng tỏ ra khinh thường Tư Khảm Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh.
"Người nào? ! Sao tôi lại không hay biết?" Tư Khảm Hàn nhíu đầu mày tuân, cái nhìn của cô có vẻ không hài lòng, anh vô cùng ghét ánh mắt này khi mỗi lần cô đối mặt với anh, trong lòng đã sớm có đáp án nhưng vẫn cố tình hỏi cho bằng được.
Vốn lười đôi co nhảm nhí cùng anh, Hạ Ngưng Âm thản nhiên đáp lại: "Vị hôn thê của anh —— tiền Nhã Tư, yên tâm, tôi sẽ tuân thủ khế ước, tôi sớm cầu mong vậy nữa là khác."
"Nhã Tư không phải vị hôn thê của tôi, tạm thời tôi chưa thể giải thích rõ ràng được, nhưng tôi dám khẳng định cho tới bây giờ tôi chưa từng có ý định thay đổi khế ước." Vào lúc này, cả người Tư Khảm Hàn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt trở nên lãnh khốc: "Cô ấy nói với em lúc nào?"
Nghe Tư Khảm Hàn trả lời, Hạ Ngưng Âm sợ run lên, đáy lòng mừng như điên lại sợ anh nói sạo, nụ cười bên môi sắp giương lên liền thu trở lại, chỉ giật nhẹ khóe miệng: "Tôi không rảnh quan tâm hai người diễn tuồng gì, nếu anh muốn biết thì tự đi hỏi!"
Nhận ra cô hiểu lầm quan hệ giữa mình và Nhã Tư, Tư Khảm Hàn lần nữa không vui với cô "Tôi lặp lại cô ấy không phải vị hôn thê của tôi,. . . . . . Chúng tôi chia tay rồi."
"Hả? !" Hạ Ngưng Âm tưởng mình nghe nhầm, trợn to hai mắt, không thể bất ngờ hơn: "Chia tay ? Sao có thể được? !"
"Tại sao không thể? !" Bản thân bình tĩnh hỏi ngược lại, nhớ tới cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh không hỏi khó chịu "Em còn chưa trả lời tôi, Nhã Tư kiếm em lúc nào và cô ấy đã nói cái gì?"
Thấy bộ dạng anh đâu có chỗ nào giống nói dỗi, chắc hẳn anh cũng không đem chuyện tình cảm bản thân ra lừa gạt cô làm gì, sáng suốt vấn đề trái tim mừng như hoa nở giữa mùa đông, khóe miệng vẽ lên nụ cười ngọt ngào, bất chợt bị anh hỏi cũng hơi hoảng sợ, che giấu vui sướng vào lòng, chu cái miệng nhỏ nhắn về phía anh "Nhớ mang máng hình như gần hai tuần rồi."
Dừng một chút, Hạ Ngưng Âm nói tiếp: "Tiền tiểu thư bảo chuyện trước kia còn mắt nhắm mắt mở được, nhưng hai người sắp kết hôn rồi cho nên, anh đã hứa với cô ấy đổi khế ước chỉ còn ba tháng cộng thêm đổi năm trăm vạn thành mười triệu để tôi cuốn gói rời đi." Sợ anh chưa tin, cô còn nói thêm: "Nhã Tư thật sự nói thế đấy."
"Gần hai tuần?" Tư Khảm Hàn cau chặt mày, cẩn thận xâu chuỗi sự việc lại hỏi: "Có phải xảy ra sau lần đụng xe kia chứ?"
"Ừ." Hạ Ngưng Âm gật đầu, hơi khó hiểu vì sao anh chú trọng thời gian đến vậy, không phải anh nên quan tâm chuyện đổi khế ước sao thế nào lại đổi thành cột mốc thời gian ? Chịu thua trước suy nghĩ của anh.
Là sau khi đụng xe? Tư Khảm Hàn lắc đầu không dám tin, chỉ là cách nói Hạ Ngưng Âm rất chân thật đâu giống giấu giếm sự thật.
Khẽ trán nhăn, trong đầu tìm ra mục đích cuối cùng của Nhã Tư, trả thù vì anh chia tay trước, hay xuất phát từ chỗ không cam lòng sinh ra đố kỵ, do đó cố ý để Hạ Ngưng Âm hiểu lầm anh?
Sẽ không, Tư Khảm Hàn lập tức bác bỏ ý nghĩ tồi tệ của mình, không ai hiểu rõ Nhã Tư bằng anh, cứ cho cô hận anh đến tận xương tủy cũng không bao giờ làm ra chuyện hạ thấp nhân phẩm của mình, nhưng trừ hai nguyên nhân trên, anh không thể nghĩ ra thêm mục đích nào nữa?
Tư Khảm Hàn nhướng chân mày, mắt mở to quan sát biểu hiện của cô đâu thấy chút giả dối nào, ngược lại trên mặt cô đang che giấu chút vui sướng nào đó, ý tứ của Nhã Tư là mấu chốt của tất cả tuy nhiên anh chưa hiểu hết vấn đề uẩn khuất bên trong.
"Anh nhìn tôi làm gì ? Tôi nói đều là thật hết cả!" Bị Tư Khảm Hàn nhìn đến phát ngược, cho rằng anh nghi ngờ mình, Hạ Ngưng Âm mím môi minh bạch cho bản thân, thái độ cực kỳ nghiêm túc, thiếu điều muốn giơ tay lên thề thốt.
"Tôi tin em không nói láo." Tư Khảm Hàn gật đầu khóe miệng giật lên ý cười, cô làm sao qua mắt được anh?
"Vậy anh dùng ánh mắt đó nhìn tôi có ý gì?" Hạ Ngưng Âm bĩu môi, được anh tin tưởng khiến cô vui mừng không hết bất quá anh đừng dùng biểu hiện đó được không, cô chịu không nổi trước đôi mắt sắc bén của anh là những lời vũ nhục tiếp theo sau đó.
Tư Khảm Hàn cười cười nhưng không đáp lại, đột nhiên cả người bước nhanh tới chỗ cô, hai tay vòng ngang hông cô, đem lấy cô áp vào lồng ngực rắn chắc, nghe giọng Hạ Ngưng Âm như mèo, cánh môi bạc kéo ra một nụ cười hài hòa cho khuôn mặt, hai mắt tập trung vào cô, thanh âm trầm thấp dễ nghe đủ để đối phương hồn bay phách lạc, "Khi nãy em khóc? Hả?"
Ngay tức thì cả khuôn mặt điển trai cách mình chừng năm cen ti mét khiến cô si mê đến đỏ mặt ngượng ngùng, Hạ Ngưng Âm bị hỏi trúng tim đen liền lúng túng ú ớ, nhớ tới mới bộ dạng vừa rồi, mất tự nhiên quay mặt sang ra cửa sổ, bất quá Tư Khảm Hàn sớm hiểu tâm tư cô, nhanh hơn một bước, dùng sức chế trụ đầu cô không cho nhúc nhích, ánh mắt trở thành loại uy hiếp để người nhìn phải bị mê hoặc.
Hết đường lui, lại gặp kiểu cách của anh như chưa có được đáp án thì nhất quyết không bỏ qua, vốn hay xấu hổ đời nào dễ dàng nói thật lòng Hạ Ngưng Âm dùng mọi sức lực thoát khỏi: "Anh! Nào có, do bụi bay vào mắt thôi, mà nè mọi chuyện đều do anh đó thôi!"
"Vậy sao?" Tư Khảm Hàn nở nụ cười ma mị, phải thừa nhận cô không thích hợp để lừa gạt người khác, lắc đầu chất vấn lại cô "Nhưng tôi cảm giác đâu phải thế? Theo lý mà nói, được rời đi sớm em nên vui mới đúng chứ? Nằm mơ còn mơ thấy nó? Còn bây giờ lại khóc như con nít vậy ? Xem ra là có ẩn tình."
"Cái gì mà ẩn tình? Ha ha, buồn cười." Bị anh nhìn thấu, Hạ Ngưng Âm hốt hoảng giãy dụa thân thể nhiều hơn, liều mạng rời vòng tay như gọng kìm "Buông tôi ra mau lên, anh bị lãng tai hả nói chuyện phải đứng gần như vậy?"
"Đứng gần thuận tiện cho em nghe rõ hơn không được à?" Cánh tay Tư Khảm Hàn co rúc lại kéo cô dính chặt vào thân hình to lớn, "Hơn nữa, gần gũi mới dễ trao đổi tình cảm với nhau chứ ?"
"Anh…. Đồ thần kinh!" Hai bên má nóng hổi, liên tục đạp đá để được cách xa anh, nhưng một chút tác dụng cũng không có chỉ có thể dựa vào Tư Khảm Hàn thở hổn hển.
"Em mới vừa rồi đã khóc có thừa nhận hay không đây?" Ôm cô vào lòng Tư Khảm Hàn đi tới chiếc giường lớn, đổi tư thế đặt cô ngồi lên đùi, gương mặt tuấn tú áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn lén hôn một cái.
Hạ Ngưng Âm thử đủ biện pháp, đều đổi lấy thất bại, khiến bản thân không khỏi mặt nhăn mày nhó "Tôi vì vui mà khóc, nghĩ đến khả năng được anh thả tự do vui đến khóc đấy!"
Tư Khảm Hàn mím môi mỏi vô cùng bất mãn vì đến thời điểm này cô còn nói dối, đối với việc cô trốn tránh tình cảm của mình khiến anh rất không hài lòng, chính anh nhìn ra cô không chút vui mừng khi rời khỏi chỗ này, bằng không đời nào khiến cô dễ dàng khóc như vậy.
"Thật sao?" Vân vê cằm cô hướng thẳng mặt mình, đôi ưng mâu thâm thúy nhìn cô "Em dám nói không thích anh xem, vì không muốn rời xa anh nên mới khóc thành dạng đó?"
"Mới không phải, đừng mơ tưởng quá, người nào thích anh hả? Không biết xấu hổ!" Hạ Ngưng Âm có chết cũng không thừa nhận.
Tư Khảm Hàn khó chịu hừ lạnh một tiếng, "Hừ, tiểu quỷ nhát gan, bản thân thích ai cũng không dám thừa nhận."
"Anh, ai là tiểu quỷ nhát gan hả ?" Hạ Ngưng Âm phản ứng kịch liệt, bình sinh cô hận nhất người khác mắng cô bằng cái tên đó, từ nhỏ đến lớn cô luôn chứng minh mình rất dũng cảm, mỗi lần trải qua thử thách đều không sợ hãi, nhưng chuyện thổ lộ tình cảm sao có thể đánh đồng được? Huống chi đối tượng là anh, có cho tiền cô cũng không thể cản đảm thốt ra?
"Chẳng lẽ bởi vì là anh, cho nên mới khó mở miệng?!" Tư Khảm Hàn đúng là con giun đi tuốt trong bụng cô, một chút rục rịch liền bị anh nhìn thấy hết.
"Anh!" Hạ Ngưng Âm trợn to hai mắt, cô với anh là song sinh à? Ngay cả tâm tư của mình cũng bị anh vạch trần, lòng dạ rối bời, Hạ Ngưng Âm thẹn quá thành giận đánh dỗi anh một cái: "Đúng tôi thích anh đấy thì sao? Cùng lắm thì bị anh cười nhạo xem thường, có gì hay ho đâu? !"
"Ha ha, em dũng cảm như vậy cũng nên có phần thưởng." Giọng điệu cứng rắn của Hạ Ngưng Âm khiến Tư Khảm Hàn bật cười khanh khách, trước khuôn mặt biến sắc của cô liền cúi người cắn vào cái miệng nhỏ của cô, mút mát làn môi như cánh hoa thích thú tận hưởng hương vị ngọt ngào.
Không biết qua bao lâu, Tư Khảm Hàn thỏa mãn mới buông cô ra, nhìn sắc mặt Hạ Ngưng Âm đỏ hồng vì khó thở liền nở nụ cười xấu xa, cuối cùng cô cũng thừa nhận khiến anh hạnh phúc vô cùng, nhưng cũng có chút đáng vì hận không thể ăn cô ngay lúc này, còn một số chuyện đang chờ anh giải quyết, hơn nữa, phải càng nhanh càng tốt tránh để lại phiền phức sau này.
"Anh . . . . ." Đôi gò má Hạ Ngưng Âm phính hồng, nhớ tới mới vừa rồi bật thốt lên lời tỏ tình, thật muốn tìm cái lỗ chui vào, mất hết thể diện a!
"Em dũng cảm lắm đâu giống tiểu quỷ nhát gan, không tệ nh." Tư Khảm Hàn trưng bày vẻ mặt đắc thắng, với điệu bộ ngại ngùng của cô khiến anh không thể thu lại nụ cười, nghiêng đầu sang hỏi: "Anh nói nếu chúng ta ở cùng nhau em có chịu không?"
Khoảnh khắc này, Hạ Ngưng Âm không biết dùng ngôn ngữ gì để diễn tả tâm tư của mình, nuốt nước miếng, đè nén mọi xúc cảm trong lòng, cách môi anh đào nhếch nhẹ ý cười, bất quá vì sợ mình hiểu nhầm cố bình tĩnh nói một câu: "Chúng ta không phải đang ở cùng nhau sao?"
Bàn tay thon dài vuốt ve khuôn mặt tinh sảo, có thể nói đã lâu lắm rồi anh mới được dịp thoải mái vui vẻ như ngày hôm nay, bên cạnh cũng có chút lo lắng, dù biết được tình cảm của cô, nhưng chưa chắc hiểu hết mong muốn của cô, bởi vì thích đâu có nghĩa là sẽ ở bên cạnh nhau "Em hiểu cụm từ ở cùng nhau từ miệng anh là ý gì không? Nếu em đồng ý từ ngày hôm nay trở đi bản khế ước coi như mất giá trị, em —— Hạ Ngưng Âm, sau này sẽ là bạn gái của anh?"
Hạ Ngưng Âm ngước mắt nhìn người đàn ông được thượng đế ưu ái điêu khắc đến hoàn mỹ, hơi đắn đắn đo liệu có thể ở bên cạnh anh sao? Ngay tức thì cô lại mỉm cười, người đàn ông này, gương mặt rõ ràng hiện lên sự xấu xa của ác ma, nhưng ánh mắt thành khẩn vô cùng.
Tư Khảm Hàn nhíu mày, ôm chặt cô hơn, ngữ điệu ôn nhu trước nay chưa từng có "Em im lặng, anh có thể cho là em ngầm đồng ý?"
"Vì sao lại muốn em là bạn gái anh." Vùi đầu vào ngực anh, từ ánh mắt đến nụ cười đều toát lên nét rạng rỡ.
Tư Khảm Hàn không nói gì, chỉ đem thân thể nhỏ bé ôm chặt như muốn hòa quyện làm một, thật sự anh rất bất ngờ khi biết cô thầm thương trộm nhớ anh lâu như vậy.
Bất thình lình Hạ Ngưng Âm bật người, Tư Khảm Hàn chưa kịp phản ứng liền bị cô thuận lợi đẩy ra, đôi mày rậm nhíu lại khó hiểu với thái độ tức giận của cô.
Hạ Ngưng Âm cách anh chừng hai gang tay, vòng tay ôm ngực mắt nhìn anh một lượt từ trên xuống giở giọng bất mãn: "Nói cách khác, anh cũng thích em sao?"
Tư Khảm Hàn gãi gãi đầu, tỏ ra vô tội trước con mèo nhỏ sắp nổi cơn.
"Đừng giả vờ giả vịt với em!" Quả thật Hạ Ngưng Âm vô cùng tức giận, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tư Khảm Hàn, "Anh rõ ràng đã thích em, tại sao anh không thổ lộ trước mà phải là em chứ ?"
"A, thì ra là cái này?" Tư Khảm Hàn bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu giở tình đùa cợt, bĩu môi hí hoáy những ngón tay thon dài, có chút nhàm chán nói: "Thổ lộ như vậy là chuyện rất mất mặt anh mới không làm."
"Anh? !" Hạ Ngưng Âm không thể tin vào mắt mình, đây cũng gọi là lí do? Cô đã làm sai cái gì tại sao để cô thích phải tên thiếu gia hống hách này? "Em còn không sợ mất thể diện anh sợ làm gì? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy?"
Dứt lời Tư Khảm Hàn tỏ ra không vui lườm cô: "Anh không mặt dày được, nên anh nhường cơ hội tốt cho em đó?" Nói xong, hai mắt giảo hoạt chớp chớp ẩn chứa ý cười tà khí, nhấc người đưa tay kéo Hạ Ngưng Âm, cả hai liền nằm xuống giường.
Tư Khảm Hàn nhanh chóng lật người đm cô đặt dưới thân, đôi môi bạc gợi lên một đường cong dịu dàng, bàn tay vuốt mái tóc đen óng mượt, thanh âm trầm thấp dụ hoặc: "Về phần anh có phải là đàn ông hay không chắc em đã sớm biết, chỉ là, không nghĩ tới em lại mau quên như vậy, xem ra anh phải cố gắng tập luyện với em nhiều hơn." Dứt lời, bàn tay mò vào bên trong vtc áo, nhào nắn bộ ngực căn tròn, quần áo cũng theo đó được vứt vung vãi trên sàn nhà.
Ham muốn sớm cháy hừng hực trong cơ thể, nhưng anh không vội ăn cô ngay, nhướng người lên đôi môi bạc phủ lấy cánh môi anh đào cắn một cái nhẹ trừng phạt tội phát ngôn bừa bãi của cô, đầu lưỡi chui vào khoang miệng điên cuồng quấn quýt.
Hai tay Hạ Ngưng Âm vô thức quàng qua cổ anh, nhiệt liệt đáp lại anh, thân thể chủ động giãy dụa, nhận ra ý tứ của cô, Tư Khảm Hàn cao hứng hôn dọc cơ thể cô, bàn tay thuận đà đi xuống dưới.
"Ưmh. . . . . ." Hạ Ngưng Âm nhỏ giọng phát ra tiếng rên rỉ mê người: "Nhanh lên một chút. . . . . ."
"Ha ha." Tư khảm cười lạnh lời cô nói rất đúng nguyện vọng của anh, sau một giây liền thỏa mãn yêu cầu của đôi bên.
Không gian ái muội mờ ám tràn ngập mùi vị tình yêu dục vọng.
Đem Hạ Ngưng Âm từ phòng tắm ôm về giường, cô vốn yếu đuối bị hành hạ mấy giờ liền nay mắt mở không lên mặc cho anh tự xử, ngược lại Tư Khảm Hàn mang tinh thần sảng khoái.
Rời khỏi phòng cô, trở về thư phòng liền bấm số Nhã Tư.
"Hàn." Chỉ đổ hồi chuông, bên kia liền vang lên giọng nói ngọt ngào, đối với việc anh bất ngờ gọi tới khiến cô rất bất ngờ "Thế nào? Tìm em có việc?"
"Ừ." Tư Khảm Hàn nhàn nhạt đáp "Anh có chuyện cần làm rõ."
Đối với Nhã Tư, anh thừa nhận anh phụ cô, vì vậy cô tiếp cận Hạ Ngưng Âm mục đích gì, anh cũng không thể trách cô, nhưng anh tin tưởng cô làm vậy là có lí do chính đáng.
"Chuyện gì?" Tiền Nhã Tư nhàn nhạt cười, hiển nhiên cô thừa biết vì sao Tư Khảm Hàn gọi điện tới, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Anh đang có suy nghĩ gì em rất muốn biết."
"Anh thừa nhận có từng nghĩ qua việc em trả thù và không cam lòng khi anh chia tay vô cớ." Tư Khảm Hàn thẳng thắn bộ lộ tâm tư mình, "Nhưng anh đã bác bỏ ngay, căn bản em không phải là người như vậy bởi vì anh tin chắc vào mắt mình cũng như tin vào sự hiểu biết của anh về em."
"Ha ha." Tiền Nhã Tư bật cười, tay cầm điện thoại tay khẽ run, nghe được anh khen nên vui mừng mới đúng, không phải cô chọn cách ra đi? Sao phải khóc? Đưa tay lau giọt lệ đọng khóe mắt "Trừ cái này, anh cảm thấy em có mục đích gì nữa?"
Trong loa truyền đến tiếng nức nở, Tư Khảm Hàn thở dài, trong ký ức của anh dường như Nhã Tư chưa từng khóc lần nào, dù cho bọn họ có chia tay, nhưng anh luôn đặt cô ở vị trí quan trọng nhất, thay vì nói bạn bè chi bằng nói người thân hay hơn, đối với cô ngoại trừ đau lòng còn có áy náy nữa.
Anh luôn cho rằng đối với cô là tình yêu nam nữ, hiện tại mới phát hiện, không phải vậy, anh đối với cô chỉ có cảm giác người thân, đó lần sau khi anh cứu Hạ Ngưng Âm khỏi tai nạn xe mới nhận ra.
Đúng vậy, là người thân, cho nên, giữa bọn họ vẫn chưa từng xảy ra chuyện yêu đương ôm ấp mà một đôi yêu nhau cần làm, mỗi lần anh đều viện cớ muốn giữ trong trắng cho cô tới ngày kết hôn thuận cho mình phía sau lưng cô bao nuôi những người phụ nữ khác.