Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 15: Tôi thích anh



"Không có." Hạ Ngưng Âm nhỏ nhẹ đáp, chưa hiểu ý anh ở chỗ nào, hình như cô đang trêu chọc anh, có anh ở đây cô khó mà gây chú ý với hai người kia.

Nhìn qua vẻ mặt của cô Tư Khảm Hàn chắc chắn là cô đang nói dối, anh thừa biết người đàn ông kia đem phụ nữ vào đây là ý gì, cho nên cô bây giờ cũng có thể coi là kĩ nữ, nhưng anh chưa vội vạch trần: "Hả? Cô tới đây làm gì? Tới chơi à?"

Toàn thân Tư Khảm Hàn tỏa khí phách vương giả, khiến Hạ Ngưng Âm có chút mê muội,ban dang doc truyen dien dan le quy don bất luận cô quật cường thế nào vẫn vô lực trước hơi thở của anh.

Cô không muốn lãng phí với anh nữa, đột nhiên can đảm ký hợp đồng lúc nãy mất hết, cô sợ sẽ hết sức chống đỡ, thở ra hơi thành thật đáp: "Đi bán thân, Tư thiếu gia có hứng thú sao?"

Thời điểm mọi người nghe những lời này liền kinh ngạc nhìn cô, trong mắt hiện lên sự khó có thể tin, cảm thấy không ai dũng cảm hơn cô dám nói ra điều này, dù là cô có tự nguyện đi chăng.

Cuộc sống hàng ngày vốn rất đơn điệu, ngoại trừ công việc còn những chuyện khác Liên Trạch Duệ chẳng bận tâm nhiều, nhưng hôm nay Hạ Ngưng Âm đã làm được điều đó, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười nồng đậm, rất mong chờ phản ứng kế tiếp của cô.

A, diễn xuất rất tài, Tư Khảm Hàn khen trong lòng, quay về chỗ ngồi của mình, hai chân chéo ngang, dien dan le quy don ánh mắt lộ sự khinh thường nhàn nhạt cười "Dũng cảm lắm, tuy nhiên muốn tôi hứng thú phải xem bản lĩnh của cô sao đã."

Tuy Hạ Ngưng Âm vẫn mơ hồ, nhưng qua cuộc đối thoại cũng biết anh là loại tự cao tự vọng, phách lối hơn người, giở giọng châm chọc: "Tư thiếu gia, mục tiêu của tôi không phải là anh."

Tư Khảm Hàn không có ngạc nhiên, chỉ lườm cô một cái, con ngươi ẩn chứa bao suy tư, dù là ai cũng bị cuốn hút theo.

Đôi mắt thấu đáo của anh khiến Hạ Ngưng Âm giật mình, cô đã đánh giá mình quá cao và đã nhìn lầm tên lừa gạt này.

"Hả? Vậy mục tiêu của Hạ tiểu thư là người nào?" Tư Khảm Hàn tức cười, ánh mắt không hề xao động, "Là Liên Trạch Duệ hay Hạ Khê Bách?"

Hạ Ngưng Âm cau mày khó chịu, cô ngây ngốc với lời của anh, nếu đoán không ra thì cũng không cần đoán, dù sao mục tiêu của cô là loại trừ anh.

Bất quá cô thừa nhận mình không biết trời cao đất rộng, từ lúc toàn thân của bọn tản ra khí lạnh đã lý giải được ba người tuyệt đối không đơn giản, càng không phải con nhà giàu bình thường.

Cô đảo tròng mắt đánh giá từng người, lướt đến Tư Khảm Hàn, rồi sang Liên Trạch Duệ và Hạ Khê Bách, cuối cùng cô lấy hết can đảm đưa ngón tay chỉ vào Liên Trạch Duệ: "Là anh."

Hạ Khê Bách có phần ngạc nhiên, mở miệng hỏi: "Tại sao là anh ta mà không phải tôi? Tôi cũng đâu kém Trạch Duệ, hay là tôi quá kiêu ngạo?"

"Không phải đâu, bởi vì anh ta thuộc loại tôi thích, tôi cảm giác thích anh ta." Hạ Ngưng Âm lắc đầu phủ nhận rồi cúi đầu nghiêm túc , chỉ vào Trạch Duệ nói lần nữa.

Giọng điệu cô ôn hòa, người ta chưa đụng cô, cô cũng sẽ không đụng người ta, cô luôn phân biệt yêu hận rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.