Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau Hạ Ngưng Âm đẩy anh ra hấp tấp chạy ra cửa, muốn nhanh chóng rời đi. “Đợi chút.” Tư Khảm Hàn dõi theo bóng lưng cô, thản nhiên nói:
“Chờ một chút, theo tôi ăn cơm, sau đó trở về thu xếp đồ đạc,
tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cô, buổi chiều có người tới đón cô.” “Tại sao?” Hạ Ngưng Âm bất đắc dĩ quay lại hỏi. Tư Khảm Hàn móc bao thuốc lá, chậm rãi lấy một điếu ra châm,
mặt không chút thay đổi, từ tốn giải thích hơn mọi khi: “Thuận
tiện cho chúng ta lên giường!” “Anh!” Hạ Ngưng Âm bị lời nói trực tiếp của anh thiếu chút nữa bị sặc, xấu hổ đỏ cả mang tai, cô nuốt từng ngụm nước bọt,
nhìn trân trân anh, sắc mặt thản nhiên như nói điều rất bình
thường, cô tức giận quát tháo: “Anh có thể lịch sự một chút
được không? Nói cũng nên lựa lời mà nói!” Tư Khảm Hàn mặc kệ cô tiếp tục xem văn kiện, một lát sau mới
mở lời: “Người nói không bậy người nghe mới bậy, chúng ta cũng giống nhau thôi.” Hạ Ngưng Âm bị anh chọc đến giận tím mặt, đi tới trước bàn
làm việc chỉ trỏ Tư Khảm Hàn: “Anh thật là mặt dày, người
bình thường sẽ không như thế.” “Vậy sao?” Tư Khảm Hàn nghi hoặc nhìn cô, gương mặt khó hiểu,
suy nghĩ lại lời mình nói lúc nãy mới bừng tỉnh hiểu ý của
cô: “Thuận tiện cho chúng ta lên giường.” Sau đó gương mặt tuấn
tú quay sang nhìn cô: “Nói như vậy là hơi trực tiếp quá, nhưng
lên giường cũng có thể ngủ mà.” Hạ Ngưng Âm bị anh làm cho hết chỗ nói, tức đến nổi đóa: “Cái này không phải trọng điểm.” “Nha.” Anh buồn cười nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt mê người đặt lên người cô: “Vậy cái nào mới là trọng điểm?” “Này…” Cô sửng sốt, nhất thời không tìm được từ thích hợp nào để phản bác. Giữa bọn họ là khế ước tình nhân, cũng vì vậy mới xảy ra
tình cảnh này. Đúng vậy a, chung sống giữa bọn họ theo lời anh nói chỉ có nhiêu đây, chính là lên giường, có điều anh chưa
trực tiếp nói ra thôi. “Nghĩ đi đâu rồi?” Tư Khảm Hàn nháy mắt hài hước, thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, đôi môi mím chặt, hình như cô không vui, người phụ nữ chết tiệt, dám
trước mặt anh suy nghĩ đến người khác. Tư Khảm Hàn khó chịu cúi đầu nhìn văn kiện, không để ý tới cô. “Tóm lại, anh nói chuyện đứng đắn một tí! Nói khó nghe quá!”
Âm thanh Hạ Ngưng Âm từ từ nhỏ xuống, đáng lẽ phần phía sau
phải hùng hồn lên. “Dễ nghe hay khó nghe đều là nghe, có khác nhau sao?” Tư Khảm Hàn lại ngẩng đầu lên hừ lạnh. “Tôi vừa phát giác được nó mới giống nhau đấy.” Hạ Ngưng Âm châm chọc nói bắt chước theo anh. Đến khi chân mỏi nhừ, Hạ Ngưng Âm mới lấy lại tinh thần, cổ
họng khô khốc khó chịu, đi tới gõ nhẹ vào bàn làm việc của
anh, không khách khí nói: “Này, tôi khát nước, muốn uống nước.” Tư Khảm Hàn thật vất vả mới tập trung vào công việc, bỗng dưng bị cô làm gãy ngang, nên mất hứng trừng mắt với cô. “Đây chính là thái độ của cô dành cho kim chủ sao?” Hạ Ngưng Âm sắp nóng hỏng mất bởi sự cuồng ngạo của anh, rốt
cuộc muốn chỉnh cô thế nào, cứ nhắm vào cô thật là buồn bực, nhưng vẫn phải xuống nước: “Tư tổng tài, thuộc hạ khát nước.” Tư Khảm Hàn nhìn sắc mặt của Hạ Ngưng Âm, hừ lạnh một tiếng,
lạnh lùng nói: “Chuyện này có liên quan tới tôi? Hồi nãy cô
không chịu uống thì thôi, đáng đời!” Khóe miệng Hạ Ngưng Âm co giật nhìn anh, thật là hết thuốc
chữa, có loại đàn ông tính toán chi li vậy sao? Cô cũng không
muốn cùng anh tranh cãi, giậm chân đùng đùng đi về phía ghế
salon ngồi phịch xuống, lấy điện thoại trong túi xách ra
nghịch. chau mày. Hôm qua mới gọi điện cho ba mẹ, nói muốn kết
hôn với một người phụ nữ, cũng không nói tỉ mỉ là người nào, cứ như vậy vui vẻ cúp điện thoại. Lưu lại một câu: “vui vẻ
quyết định như vậy!”…
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.