Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 5: Tự nguyện ngã vào



Trong phút chốc, Hạ Ngưng Âm cho là mình hoa mắt, trợn mắt nhìn Tư Khảm Hàn, bị dung mạo của anh làm cho mê hoặc.

Trên đời sao có người đẹp như vậy, hơn nữa còn là đẹp đến độ hoàn mĩ? Quả thật anh cứ như trong tranh bước ra, đẹp đến không chân thật.

Tầm mắt Hạ Ngưng Âm khóa chặt trên người Tư Khảm Hàn, sống mũi anh rất thẳng, đôi môi bạc vẽ lên đường cong mập mờ, chiếc cằm cương nghị, khuôn mặt chạm khắc đến độc tuyệt mĩ, ban dang doc truyen dien dan le quy don nhiều hơn một phần thì có vẻ dư thừa, thiếu một phần có vẻ chưa đủ, cứ như cỡ anh là vừa vặn, hoàn mỹ vô khuyết.

Ánh mắt Tư khảm Hàn lạnh nhạt trước cô gái hoa si, bĩu môi khinh thường, đôi con ngươi thâm thúy thoáng chút không vui, ngay tức khắc, anh nghĩ đến lúc cô tỉnh táo sẽ có phản ứng gì, anh rất tò mò chờ đợi.

Sững sờ nhìn Tư Khảm Hàn rất lâu, Hạ Ngưng Âm rốt cuộc tìm lại chính mình, cúi đầu, lúng túng gãi đầu, tiếp đó thay đổi thái độ, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào anh rống giận: "Anh là ai? Nơi này là đâu? Tại sao tôi lại nằm trên giường này?" Càng nói về sau giọng càng lí nhí hình như muốn khóc.

Tư Khảm Hàn ngưng mắt sang cô, trên mặt hiện lên sự thú vị, đây là đánh giá đầu tiên của anh cho cô.

Anh lười biếng đi đến bên giường, ngữ điệu châm chọc: "Thế nào? Tối hôm qua cô nhiệt tình như lửa, rất lẳng lơ, sao sáng vừa rời giường liền thay đổi thành Sư Tử Hà Đông rồi hả? Thậm chí lên giường với ai cũng không biết, chậc, trí nhớ thật là kém cõi, chi bằng tôi giúp cô ôn lại trí nhớ chịu không?"

Anh thản nhiên nói quan sát sắc mặt của Hạ Ngưng Âm, đúng là trò hay a, trước một giây còn khí thế hung hăng, dien dan le quy don sau một giây liền khóc sướt mướt, đứa ngốc cũng biết có ý gì, muốn anh cho thêm vài số không thôi, hừ, thủ đoạn chưa đủ cao siêu.

Đáy lòng cười lạnh, bán mình cầu vinh đúng là phụ nữ! Đừng tưởng rằng màn khóc mèo vờn chuột đó, có thể dễ dàng lừa gạt anh, không biết tự lượng sức mình! Chưa đủ trình độ để diễn với anh, đàn bà ngu xuẩn!

Từ trong lòng Hạ Ngưng Âm hiểu được ẩn ý của anh, vội vàng hỏi: "Anh, anh rốt cuộc là ai, anh muốn làm gì, bằng không tôi sẽ kiện anh tội cưỡng gian đó."

Tư Khảm Hàn nghe xong, đối với sự lên án của cô, khinh thường ra mặt, đúng là giả mù sa mưa, nhưng anh đang vui rất biết phối hợp thốt ra tên của mình: "Tư Khảm Hàn."

Hạ Ngưng Âm mù mờ trước sự cao ngạo của Tư Khảm Hàn, quả nhiên, trai đẹp đều là kiêu ngạo như heo đất, rõ ràng cô đang giận dữ đùng đùng, biết là xày ra chuyện gì, anh còn ở đó tự đắc chẳng chút lo lắng nào làm cô tức chết đi được.

"Tôi đâu quan tâm anh tên gì, quan trọng là tại sao anh lại làm cái đó với tôi."

Cô bất mãn la to, Tư Khảm Hàn khinh miệt biểu hiện của cô, điềm tĩnh nói: "Cô nghỉ mình là thanh cao à, tự tiện đi vào đây, người đẹp nghiêng nước nghiêng thành tôi còn phải cân nhắc, con vịt xấu xí như cô cho tôi cũng không thèm? Đừng tự cho mình là đúng." Ngữ điệu âm trầm, nhưng vẻ mặt lại đầy sát khí, dám hoài nghi nhân cách của anh, cô chán sống rồi.

Cuối cùng Hạ Ngưng Âm cũng bị anh làm lơ, cô tố cáo tội trạng của anh còn anh lại tỏ thái độ khinh thường, cắn răng nghiến lợi: "Thật sao? Vậy anh nói tôi biết, tại sao tôi ở nơi này, hơn nữa còn cùng cái người mình không thích làm chuyện đó, anh cũng đừng quá cao ngạo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.