Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 16: Lần đầu tiên (H+)



Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 16: Lần đầu tiên ( H+)

Từ Lâm bế Hàn Dĩ Xuyến từ trong phòng tắm ra, đi tới chiếc giường rộng lớn giữa phòng và thẳng tay ném cô xuống...

- Ân...

Bị ném từ trên cao như vậy, Hàn Dĩ Xuyến cảm giác lục phụ ngũ tạng của mình sắp lộn ngược hết, cô đau đến nhíu mày, nhưng cô còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy Từ Lâm đã dần dần áp sát cơ thể hắn xuống giường, gần cô đến gang tấc...

Cơ thể trần truồng của người đàn ông trước mặt khiến Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi lùi về phía sau, trên người Từ Lâm còn vương lại những giọt nước từ bồn tắm, làn da màu đồng chắc khỏe cùng với các bắp thịt săn chắc, cơ bụng sáu múi rõ ràng, khắp nơi đều toàn những vết sẹo nông sâu khác nhau, có những vết chồng chất lên nhau, khi nhìn thấy chúng, trái tim Hàn Dĩ Xuyến lại bắt đau quặn thắt lại. Có lẽ lúc bị thương,hắn đã rất đau!

Hàn Dĩ Xuyến lại nhìn thêm một lượt phần cơ thể phía trên của hắn, còn có dưới bụng hắn... vật nam tính kiêu ngạo kia đã hung hăng đứng dậy!

Cô vừa ngượng vừa sợ, tiếp tục lùi về phía sau, giọng nói lắp bắp, run rẩy

- Anh... Anh định làm gì?

Từ Lâm đã leo lên giường, hai tay chống phía trước, đang rất kiên nhẫn chơi trò dượt bắt với Hàn Dĩ Xuyến...

Hàn Dĩ Xuyến đã tiến sát tới đầu giường, cô không thể lùi thêm nữa mà Từ Lâm cũng đã ở trước mặt cô, một tay hắn chống bên cạnh mang tai Hàn Dĩ Xuyến, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đỏ ửng của cô, sau đó ghé sát môi vào tai cô, thì thầm

- Làm tình chứ còn gì!

Nhớ đến toàn bộ những gì vừa xảy ra trong nhà tắm, Hàn Dĩ Xuyến cuống cuồng lắc đầu, đồng thời dùng hết sức đẩy Từ Lâm ra

- Không... tôi không muốn...! tôi.. tôi không làm nữa...!

Cô lùi về một góc giường, kéo chăn che kín cảnh xuân đã lộ ra từ nãy giờ, hai tay vừa ôm gối vừa giữa chặt chăn trước ngực.

Từ Lâm đương nhiên đã bị cô chọc giận, cô đã châm lửa trên người hắn mà bây giờ lại muốn bỏ chạy!

Đáng chết!

Đêm nay cô có chạy đằng trời!

Từ Lâm như con dã thú hung ác, cứ chầm chậm tiến về phía Hàn Dĩ Xuyến, ánh mắt hằng lên tia cảnh cáo!

Dễ dàng tóm được cô như con diều hâu bắt một chú gà con, hắn ôm chặt người con gái trong ngực, không chút nương tay mà nằm đè cô xuống giường....

- Hối hận? Chậc chậc, có phải em quá ngây thơ rồi?

Một tay hắn giữa chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, tay kia giật lấy chăn và ném sang một bên, sau đó bóp chặt chiếc cằm nhỏ của cô, hắn cười châm biếm

- Sợ? Lát nữa sẽ còn đáng sợ hơn!

Dứt lời, môi bạc liền thô bạo áp xuống, chiếm lấy làn môi mềm mại, ra sức cắn mút.....

- Ưm.... buông... buông...

Cô thật sự sợ hãi!

Từ Lâm chưa bao giờ đáng sợ như vậy, nụ hôn của hắn lúc này rất thô bạo, không còn sự quyến luyến như những lần trước!

- A! Em dám cắn tôi?

Hàn Dĩ Xuyến cắn mạnh vào môi Từ Lâm khiến hắn vì đau nhức nhất thời mà buông lỏng cô ra...

Nhân cơ hội đó,cô chạy xuống khỏi giường, như một người mất trí mà lao về phía cửa...

Từ Lâm không vội, hắn vẫn ngồi nhìn Hàn Dĩ Xuyến làm loạn, nụ cười châm chọc càng thêm rộng...

Kéo mãi mà không thể lung lay được cánh cửa, Hàn Dĩ Xuyến dùng ánh mắt sợ sệt quay lại nhìn Từ Lâm

- Từ Lâm, tôi xin anh, hãy thả tôi đi!

Từ Lâm cười cợt trước lời cầu xin của cô, ánh mắt hắn càng tăng thêm phần lạnh giá. Hắn giả vờ gật đầu rồi cầm điện thoại trên đầu giường lên, nụ cười như ác ma kia vẫn không hề tắt, cuộc gọi đã được kết nối

- Mang hai tai bà ta đến đây cho tôi!

Hàn Dĩ Xuyến như mất hết bình tĩnh, cô vừa la vừa chạy lại giường

- Không.. không được...!

Từ Lâm vẫn giữa cuộc gọi, nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang bò đến trước mặt mình, hắn chờ đợi cô nói tiếp

- Chẳng phải em muốn đi? Vậy thì đi đi!

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến kéo lấy một tay hắn, hai mắt cô đã ươn ướt, cô cụp mắt xuống giọng nghẹn ngào

- Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời...! Chỉ cần anh tha cho mẹ tôi, tôi... tôi sẽ nghe lời anh!

Từ Lâm cười càng tàn ác, hắn đưa tay nâng cằm Hàn Dĩ Xuyến lên, lau sạch nước mắt cho cô....

- Ngoan ngoãn nghe lời từ sớm không phải tốt sao?

Sau đó dặn dò thuộc hạ mấy câu, hắn cúp máy và đặt điện thoại trở lại bàn.

Hàn Dĩ Xuyến vẫn sụt sùi nước mắt, cô cắn chặt môi để có thể ngừng khóc...

Nhìn cô như vậy, gương mặt lạnh khốc của Từ Lâm đã dịu bớt đi, hắn vươn tay ra ôm cô và lần nữa đặt cô nằm xuống giường, áp cơ thể to lớn như pho tượng của mình lên cơ thể nhỏ bé của cô...

Tay lại giữa chặt cằm cô, tiếp tục nụ hôn cuồng dã...

Nụ hôn trượt khắp cơ thể Hàn Dĩ Xuyến, dừng lại trên bộ ngực sữa trắng mịn của cô, tham lam hôn mút...

Hàn Dĩ Xuyến chỉ còn biết cắn chặt môi chịu đựng, cô hy vọng cơn ác mộng này sẽ nhanh qua đi!

Bàn tay nóng như bàn ủi của Từ Lâm cứ chạy loạn trên cơ thể cô, dọc theo vùng bụng phẳng mịn, không một chút mỡ thừa, xuống vùng xương chậu bên hông cô, mơn trớn khắp cặp đùi thon thả của cô, từ từ, từ từ di chuyển ngón tay vào nơi u cốc huyền bí...

Hàn Dĩ Xuyến như bị điện giật, từng cơn tê dại, đê mê như cơn sóng triều liên tục ập tới, thiêu rụi dần dần lý trí của cô; cô còn cảm nhận được một vật cứng rắn như sắt, nóng ran như lửa đang giương oai diễu võ trước cửa mật của mình...

Bàn tay ma thuật của Từ Lâm vẫn còn đang nằm bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve...

- Nhiều nước như vậy...! Không phải đang rất ngứa sao?

Hàn Dĩ Xuyến khó chịu đến mức vặn vẹo cơ thể, ngón chân co quắp lại, hai tay không tự chủ được mà bấu víu lên lưng Từ Lâm...

Miệng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ đê mê nhưng rất nhanh đã bị cô cắn chặt môi để không tiếp tục xấu hổ thêm...

Từ Lâm dĩ nhiên không hài lòng, hắn tiếp tục trêu đùa nơi tư mật của cô, ngón tay hắn đã dính ướt từng đợt mật dịch tiết ra từ cửa động xinh đẹp kia, miệng lưỡi thì ngấu nghiến khắp da thịt phấn hồng của cô, lưu lại những dấu vết đỏ hồng khác nhau...

- Đừng nhịn, kêu lên đi nào! Ra nhiều hơn nữa!

Hàn Dĩ Xuyến liều mạng lắc đầu, cô không thể chịu đựng thêm nữa, trăm nghìn cảm xúc lẫn lộn, vừa xấu hổ, vừa nhột vừa ngứa, khó chịu nhưng vẫn bị dục vọng dẫn dắt....

- Ưm.... đừng... đừng đụng nữa...!

Từ Lâm hài lòng nghe cô rên rỉ cầu xin, hắn điều chỉnh lại tư thế một chút, tiếp tục hôn cô...

Hắn hạ thấp giọng ra lệnh

- Dạng chân!

Hàn Dĩ Xuyến nhất quyết không thoả hiệp, cô khép chặt hai chân nhưng đều vô dụng, Từ Lâm dùng sức kéo dạng hai chân cô ra, quấn nó quanh thắt lưng mình....

Biết không thể tránh khỏi, Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi nhắm chặt hai mắt, gồng lưng lên để chuẩn bị chịu đựng cơn đau thập tử nhất sinh sắp ập đến...

Từ Lâm thấy cô nhắm nghiền mắt, hắn lại thấp giọng ra lệnh

- Mở mắt ra nhìn tôi, nhìn xem người đàn ông của em là ai!

Hàn Dĩ Xuyến bị lời nói đầy uy quyền của hắn làm cho sợ hãi, đành phải thoả hiệp, từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy ánh mắt Từ Lâm đã thấm đầy ngọn lửa dục vọng...

Hai chân thon thả, trắng mịn không tì vết đang quấn quanh hông, Từ Lâm động mạnh thắt lưng, hạ thân hai người sáp nhập vào nhau....

- Aaaaaa.....!

Tiếng rên la thất thanh của Hàn Dĩ Xuyến nhanh chóng trở thành động lực cổ vũ cho Từ Lâm. Hai tay đang bám lấy lưng Từ Lâm vì cơn đau đến đòi mạng dưới hạ thân mà bấu chặt lên da thịt hắn, cào cấu đến xướt da chảy máu.....

Bên dưới nơi giao thoa giữa hai cơ thể, Từ Lâm liên tục đẩy mạnh thắt lưng,khi chạm đến vật cản của sự trinh trắng, hắn động mạnh một cái....

- Aaaaa.... không....!

Một dòng máu đỏ tươi hoà cùng mật dịch tình ái tràn xuống gra giường và thấm hết lên đó....

Đau đớn đến cùng cực, nước mắt Hàn Dĩ Xuyến rực trào ra khỏi khoé mắt, thấm vào trong gối...

Lưng của Từ Lâm tiếp tục bị móng tay Hàn Dĩ Xuyến tra tấn nhưng hắn vẫn không chút nhíu mày, tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng ồ ồ, cùng đó là những giọt mồ hôi của hắn chảy xuống lưng, hạ thân liên tục luận động....

Lại tiếp tục ra lệnh

- Gọi tên tôi!

Hàn Dĩ Xuyến không kìm được mà không ngừng rên rỉ, mồ hôi đã ướt đẫm trên trán cô, bất lực thoả hiệp, môi anh đào khẽ mở

- Ưm... Từ... Từ Lâm...!

Từ Lâm cúi đầu xuống hôn lên những giọt mồ hôi trên trán cô, rồi đến nước mắt trên gò má, thấp giọng nói

- Gọi tôi là Lâm!

Hàn Dĩ Xuyến ngoan ngoãn vâng lời, tiếp tục gọi trong cơn dục vọng cuồn cuộn

- Ưm... Ân... Lâm...!

Từ Lâm thoả mãn nhếch môi, hạ thận lại động mạnh thêm.....

Môi áp xuống, tiếp tục hôn cô...

Từng đợt, từng đợt khoái cảm qua đi rồi lại tiếp tục... Hàn Dĩ Xuyến không biết mình còn sống hay đã chết nữa....

- Ân... Lâm... Dừng lại...!

Cô thật sự không thể tiếp tục nữa!

Cô chết mất!

Từ Lâm hình như được làm từ thép nên hắn chưa hề bị suy giảm chút tinh lực nào cả, hạ thân vẫn ra vào liên tục...

Từng dòng tinh hoa nóng hổi cứ phun trào vào trong cơ thể Hàn Dĩ Xuyến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.