Một sấp tài liệu báo cáo ném lung tung lên bàn trà. Từ Lâm ngồi trên sofa mà hai chân bắt chéo nhau đặt trên bàn, hắn xem đóng tài liệu kia là rác mà dùng chân đá sang một bên.
Từ Thiên Tần ngồi đối diện thật sự không thể chịu đựng được thêm thái độ không xem ai ra gì của Từ Lâm, đóng tài bảo cáo kia anh ta đã bỏ công cả đêm để làm mà bây giờ Từ Lâm lại dám bỏ chúng đi như một đóng phế liệu
- Từ Lâm, anh đừng tưởng anh có được vị trí Tổng giám đốc thì có thể coi người khác là sâu bọ bị giẫm đạp dưới chân anh!
Từ Lâm lười biếng hạ thấp lưng xuống sofa hơn, chân hơi di chuyển một chút nhưng càng duỗi thẳng hơn trên bàn, ngón tay thon dài bóp bóp mi tâm đau nhức
- Từ Thiên Tần, một đóng giấy nháp này mà cậu dám nói là báo cáo?
Từ Thiên Tần càng tức giận hơn, nhìn cái tướng ngồi như đế vương của hắn, cậu ta chỉ muốn cho hắn một đấm để hạ dạ
- Từ Lâm, anh không thèm nhìn qua mà đã vội đánh giá như vậy, tôi thật sự thấy nghi ngờ tác phong làm việc của anh rồi đấy!
Từ Lâm tùy tiện cầm một tờ báo cáo sau đó đá văng toàn bộ tài liệu xuống sàn cẩm thạch, thu chân lại và tao nhã đứng lên, nhìn Từ Thiên Tần từ trên cao, một tay lấy bật lửa trong túi ra và châm lửa đốt đi tờ giấy trên tay kia; xong, tay cầm bật lửa đút vào túi quần, tay kia cầm tờ giấy đang cháy, cười châm chọc rồi thả tay, tờ giấy kia mang lửa đốt sạch toàn bộ đóng tài liệu dưới sàn.....
Từ Thiên Tần tức đến sắp vỡ cả lồng ngực, anh ta đứng bật dậy, không kìm chế được mà nhào tới muốn nện một đấm vào mặt Từ Lâm
- Từ Lâm, mày quá đáng lắm rồi! Mày chẳng qua chỉ là một đứa con hoang được ba tao thương tình đưa về Từ gia nuôi mà thôi, mày còn dám ở đây ra vẻ với ai hả?
Thân thủ vốn rất tốt nên tránh đi cú đấm này quả thật rất đơn giản đối với Từ Lâm, hắn vẫn ưu nhã đứng đó, cười bỡn cợt
- Trách tôi không coi trọng năng lực của cậu? Sao cậu không tự xem xét lại? Một thằng từng bị thiểu năng như cậu, viết vài trang báo cáo như học sinh tiểu học, cậu bảo tôi phải kiên nhẫn đọc hết?
Từ Thiên Tần hoàn toàn bất động, Từ Lâm đã nhanh gọn đánh thẳng vào nỗi đau của anh ta.
Từ Lâm cười lạnh, thân hình cao lớn bước đến bàn làm việc và ngồi xuống.
Càng nhìn Từ Thiên Tần, hắn càng thấy trướng mắt.
Vì từng bị thiểu năng nhiều năm nên đầu óc của anh ta dĩ nhiên không nhạy bén như người khác, càng không nói đến năng lực kinh doanh của anh ta, nhưng Từ Ngự Phong cũng để anh ta ngồi lên vị trí phó giám đốc thật sự đã khiến Từ Lâm thấy rất nực cười.
Đóng tài liệu kia không phải Từ Lâm dùng việc công trả thù riêng mà thực sự mới đọc sơ qua, hắn đã thấy như một mớ hỗn tạp!
Từ Lâm lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, Từ Thiên Tần đành phải nuốt cục tức này mà đi ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Cuộc gọi của Từ Lâm đã được kết nối, hắn chỉ nói gọn một câu
- Tôi cho ông thời hạn đến ngày mai, đem Hàn Dĩ Xuyến đến trước mặt tôi!.
Sau đó lạnh lùng cúp máy. Lấy một đóng văn kiện ra, tập trung xử lý.
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, Tôn Phỉ Ngãi bộ mặt ấm ức chạy vào, thư ký giám đốc thì đuổi theo phía sau, gương mặt đã sớm trắng bệch, vừa nhìn thấy Từ Lâm như thấy ma quỷ tái thế.
- Tổng giám đốc... cô ấy.. cô ấy cứ đòi chạy vào đây tìm ngài!
Từ Lâm chẳng thèm ngó ngàng gì đến cả hai người, chỉ chăm chú vào công việc của mình, thờ ơ ra lệnh
- Cút hết cho ta!
Cô thư ký tay chân bủn rủn không thể làm được gì, cô ta gần khóc đến nơi....
Tôn Phỉ Ngãi càng không thể tin vào tai mình, cô ta rất ấm ức, không hiểu tại sao Triết Liệt lại đến tìm cô ta, yêu cầu cô ta rút lại đơn tố cáo Hàn Dĩ Xuyến, những tin đồn kia bị dập tắt không còn chút gì, nhưng cho dù cô ta có ngốc đến đâu cũng biết được rằng Từ Lâm đã nhúng tay vào chuyện này. Hiện tại cô ta không thể bước vào Đài Song Khê nữa, gọi điện thoại cho Từ Lâm thì hắn không bắt máy, cô ta chỉ có thể đến công ty tìm hắn. Tin đồn trong trường hiện giờ: Từ Lâm có niềm vui mới. Cô ta rất muốn hỏi Từ Lâm cho rõ, chẳng lẽ người đó là Hàn Dĩ Xuyến?
Đội bảo an nhanh chóng có mặt trước cửa phòng Tổng giám đốc, nhất quyết lôi Tôn Phỉ Ngãi đi, nhưng cô ta vẫn không chịu thoả hiệp, dùng sức giãy giụa
- Từ Lâm, anh phải nói rõ với em! Rốt cuộc là tại sao lại đối với em như vậy?
Cửa phòng nhanh chóng được thư ký đóng lại, Tôn Phỉ Ngãi đã bị đội bảo an lôi đi.
Từ Lâm gương mặt không chút dao động, tiếp tục xử lý công việc.
- ------------------------------
Từ lúc trở lại lớp học, tất cả bạn bè trong lớp đều bắt đầu bàn tán sau lưng Hàn Dĩ Xuyến, tuy rằng những tin đồn trước đây bị xoá khỏi trên mạng nhưng hiện giờ bọn họ đều đang đồn thổi mối quan hệ giữa Hàn Dĩ Xuyến và Từ Lâm.
Căn tin học viện
Hàn Dĩ Xuyến và Lệ Băng đang ngồi uống cà phê ở một bàn bên cửa sổ. Hai người trò chuyện rất vui vẻ thì Thuyên An chạy đến, gương mặt vui tươi như vừa phát hiện ra châu lục mới
- Dĩ Xuyến, Dĩ Xuyến!
Cô vừa tới trước bàn đã thở không ra hơi, một tay chống hông, một tay giành lấy cốc cà phê của Lệ Băng mà uống một ngụm lớn.
Lệ Băng há hốc mồm nhìn Thuyên An, Hàn Dĩ Xuyến cũng không khỏi kinh ngạc trước hành động quá lố này của cô.
- Này Thuyên An, cậu như vừa gặp phải chuyện gì kích động lắm?
Hàn Dĩ Xuyến thì nhẹ giọng hỏi
- Thuyên An, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thuyên An kéo ghế ngồi xuống, hình như đã đỡ mệt hơn, cô gọi phục vụ đem cà phê ra rồi mới nói với Lệ Băng và Hàn Dĩ Xuyến, nở nụ cười quỷ quyệt
- Tớ có một tin tốt báo cho hai cậu!
Hàn Dĩ Xuyến và Lệ Băng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau nhìn Thuyên An, đợi cô nói tiếp
- Tổ thiết kế của chúng ta sẽ được chọn đi thực tập ở Đại Từ trong vòng hai tháng! Bắt đầu từ ngày mai, vui không nè!
Lệ Băng kinh ngạc hỏi lại cho chắc chắn
- Cậu nói sao? Đại Từ? Là Đại Từ sao?
Thuyên An gật đầu như giã tỏi
- Đúng rồi, là Đại Từ đấy!
Gương mặt Thuyên An tràn đầy phấn khích, cười rộng gần đến vành tai. Lệ Băng cũng bị vui lây.
Thấy Hàn Dĩ Xuyến mãi không nói gì, hai người cùng quay lại nhìn cô thì thấy hai tay đang cầm cốc cà phê của cô đã run run...
Lệ Băng hốt hoảng huơ huơ tay trước mặt cô
- Dĩ Xuyến cậu sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao?
Thuyên An cũng rất kinh ngạc trước biểu cảm này của Hàn Dĩ Xuyến
- Dĩ Xuyến, cậu không vui sao?
Hàn Dĩ Xuyến cố gắng áp chế cơn hoảng loạn của mình xuống. Ngay giây phút Thuyên An nhắc đến hai chữ " Đại Từ ",trái tim cô lại đập rất nhanh, một tia kinh hãi lớn dần trong lòng.....
Cô cố gắng mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu
- Tớ không sao? Thuyên An, chúng ta thật sự sẽ đến Đại Từ vào sáng mai sao? Nhưng mà... Đại Từ trước giờ không hề phát triển lĩnh vực thời trang, chúng ta thực tập ở đó có phải.....
Thuyên An thấy Hàn Dĩ Xuyến cũng quan tâm đến vấn đề này nên thích thú làm người hướng dẫn.
- Không phải là không có đề cập đến lĩnh vực thời trang mà về lĩnh vực này họ chưa chú trọng lắm, nhưng nếu chúng ta thực tập tốt ở đó thì không biết chừng trong vài năm tới, chúng ta có thể trở thành nhân viên trong Đại Từ.
Lệ Băng cũng hù theo nói
- Thuyên An nói rất đúng,Dĩ Xuyến, không phải cậu luôn muốn trở thành nhà thiết kế thời trang trong nước sao? Đại Từ là lựa chọn tốt nhất đấy!
Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn ngập ngừng do dự thì Thuyên An đã nói tiếp
- Đại Từ là công ty lớn nhất nhì thị trường Trung Quốc và cả toàn cầu đấy, song song với đó là Doãn thị và Tô thị. Nhưng Đại Từ lại đặc biệt hơn hai tập đoàn kia là ở Tổng giám đốc Đại Từ đấy!
Hàn Dĩ Xuyến biết họ sắp nói đến Từ Lâm, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Lệ Băng tiếp lời Thuyên An, ra dáng rất chuyên nghiệp
- Tớ đã từng nghe ba nhắc đến Tổng giám đốc Đại Từ là Từ Lâm, người đàn ông này rất bí ẩn nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng lãnh đạo cũng như tất cả các phương diện khác của anh ta. Tớ còn nghe ba nói rằng, Từ Lâm ngoài thân phận là Tổng giám đốc Đại Từ, anh ta còn là ông hoàng của thế giới ngầm, cụ thể thế nào thì tớ cũng không rõ. Hơn nữa, tớ còn được biết, Từ Lâm là Tổng giám đốc có riêng tài sản của mình trong giới kinh doanh, hơn 60% tài chính của Đại Từ là của anh ta.
Thuyên An gật đầu đồng tình. Hàn Dĩ Xuyến rất tập trung để nghe Lệ Băng nói, tuy cô có hơi sợ Từ Lâm nhưng vẫn muốn hiểu rõ về hắn, cô tò mò hỏi
- Như vậy nghĩa là nếu không có Đại Từ thì Từ Lâm vẫn có thể trở thành ông trùm của giới kinh doanh?
Lệ Băng gật đầu rồi nói tiếp
- Không những vậy, Đại Từ trên danh nghĩa là của Từ gia nhưng nó đang dần dần bị Từ Lâm nuốt chửng. Trong ba người Tô Vận, Từ Lâm, Doãn Thiên Duật thì thủ đoạn kinh doanh của Từ Lâm là tàn nhẫn và dơ bẩn nhất, những đồng tiền đen mà anh ta thu được có thể đã chất thành núi, Từ Lâm sẽ không từ bỏ tham vọng diệt trừ sự sống của đối thủ. Anh ta còn là con mồi béo bở mà cảnh sát muốn bắt thóp nhất, thế nhưng đến đây vẫn chưa có chút chứng cứ nào?
Hàn Dĩ Xuyến mở to mắt vì kinh ngạc, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi
- Kinh doanh bất hợp pháp mà lại có thể nhỡn nhơ trước vòng pháp luật sao? Cậu bảo chúng ta đến thực tập ở một công ty như vậy sao?
Thuyên An thở dài, vờ đưa tay chắp lại để vái lạy Hàn Dĩ Xuyến
- Tổ tông của tôi ơi! Sao cậu có thể ngây thơ như vậy chứ? Trong cái xã hội này thì luật pháp, công lý còn có hiệu lực sao? Bọn họ là ông hoàng đấy, những gì bọn họ nói chính là luân lý!
Hàn Dĩ Xuyến cụp mắt xuống, uống một ngụm cà phê.
Thuyên An nói đúng.
Từ Lâm chính là vua, vũ trụ này là của hắn!
Cô chỉ có tuân theo hắn thì sống, cãi hắn thì sống không bằng chết!
Đặt cốc cà phê xuống bàn lại, Hàn Dĩ Xuyến ngẩng đầu hỏi Thuyên An
- Cậu lấy thông tin này ở đâu? Tại sao chỉ có mỗi đội chúng ta?
Thuyên An húp một ngụm cà phê rồi trả lời
- Thầy hiệu trưởng vừa thông báo với tổ chúng ta, còn việc tại sao lại chọn đội chúng ta thì là vì cậu đấy! Cậu là sinh viên xuất sắc của trường nên dĩ nhiên họ sẽ chọn cậu rồi!
Hàn Dĩ Xuyến tạm thời đồng tình với Thuyên An nhưng cô cũng có một linh cảm xấu sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng dù sao thì thử một lần thực tập ở Đại Từ cũng tốt, có thể cơ hội sau này của cô sẽ lớn hơn.
Còn về Từ Lâm.....
Cô sẽ hạn chế gặp mặt hắn!
Hàn Dĩ Xuyến hít sâu một hơi rồi nhìn Lệ Băng và Thuyên An, nói
- Nói với mọi người ngày mai chúng ta sẽ đến Đại Từ!