Phàm Diệc vừa lái xe vừa nhìn Hàn Dĩ Xuyến đang run rẩy bên cạnh
- Tiểu Xuyến, em không sao chứ?
Hàn Dĩ Xuyến không biết Phàm Diệc đang hỏi mình, mười ngón tay của cô nắm chặt vào nhau, lạnh ngắt, trắng bệch; hai mắt cô cứ nhìn về phía trước, môi thì cắn chặt đến sắp bật máu; gương mặt cô cũng hết sức tái nhợt, không chút huyết sắc....
Phàm Diệc bị bộ dạng này của cô làm cho kinh sợ, lo lắng, sốt ruột gọi
- Tiểu Xuyến, tiểu Xuyến, em có sao không?
Hàn Dĩ Xuyến bị gọi lớn như vậy mới bừng tỉnh, cô lúng túng quay đầu lại nhìn Phàm Diệc
- Em xin lỗi, Phàm Diệc, em không sao!
Phàm Diệc lại nhìn vào hai tay đang run rẩy của cô, ánh mắt anh bị thu hút bởi một chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa tay phải của cô.
Tuy không tin những lời nói vui của đám thanh thiếu niên thời nay nhưng Phàm Diệc cũng thử suy xét.
Ngón giữa phải, khẳng định chủ quyền với đối phương!
Hàn Dĩ Xuyến đã có người trong lòng rồi sao?
Tim Phàm Diệc như bị ngàn con dao đục khoét, đau âm ỉ....
Mặc dù vậy, anh cũng cất giọng hỏi
- Chiếc nhẫn đó là của Từ Lâm? Em và hắn ta....
Hàn Dĩ Xuyến tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, mệt mỏi trả lời
- Phàm Diệc, em xin lỗi! Anh có thể đừng hỏi nữa được không? Em không muốn nhắc đến tên anh ta!
Phàm Diệc thở dài gật đầu, im lặng và tập trung lái xe.
- ---------------------------
Căn phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách cổ điển, lấy gam màu cam đỏ làm chủ đạo cho mọi vật liệu khác.
Một chiếc bàn làm việc bằng gỗ quý đặt bên cạnh cửa sổ, trên bàn đặt khá nhiều vật trang trí bằng gỗ.
Ngồi trên bàn làm việc không ai khác chính là lão Tam đã từng bị Từ Lâm doạ đến hồn xiêu phách tán. Trên tay ông ta cầm một tẩu thuốc đã châm lên.
- Hắc Long, Từ Lâm không dễ gì mà đối phó, thôi thì chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho qua lần này đi!
Hắc Long đang đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính, ngón tay ông ta kẹp điếu thuốc đang cháy....
- Thằng nhóc Từ Lâm này càng lúc càng ngang ngược, nó dám giết thuộc hạ của tôi thì nhất định tôi sẽ để nó chết thảm!
Lão Tam nghĩ đến những cái đầu đáng sợ hôm đó vẫn còn rùng mình, cố gắng lựa lời khuyên ngăn Hắc Long
- Hắc Long! Thủ đoạn của Từ Lâm không ai có thể sánh kịp. Tàn nhẫn, máu lạnh! Ông vẫn muốn đấu đến cùng sao?
Hắc Long hút một hơi thuốc, nhả khói xong rồi nói
- Năm đó lẽ ra tôi phải giết nó, thật không ngờ năng lực của nó lại đáng sợ như vậy. Chỉ trong vòng nửa năm, nó đã có thể đánh chiếm và thống trị cả BAMs, nhẫn tâm đối đầu với cha ruột của mình. Từ Lâm, quả là không thể xem thường nó được!
Lão Tam đứng lên và bước ra khỏi bàn, đến đứng cạnh Hắc Long, ánh mắt hiện lên một màn u ám
- Đối phó với Từ Lâm trong hoàn cảnh hiện giờ, không phải chúng ta đang lấy trứng trọi đá sao?
Hắc Long vẫn đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, quả quyết trả lời
- Từ Thiên Tần không phải là công cụ tốt nhất sao?
Lão Tam sửng sốt nhìn sang Hắc Long thì vừa đúng lúc Hắc Long cũng đã nhìn ông ta. Trên gương mặt hung ác của Hắc Long nở một nụ cười đắc ý.
- ----------------------------
Chiếc BMW dừng lại trước cửa một ngôi nhà nhỏ trong một dãy nhà cũ kỹ, Phàm Diệc cùng Hàn Dĩ Xuyến bước xuống xe.
Đứng đối diện nhau, Phàm Diệc lo lắng nhìn nét mặt Hàn Dĩ Xuyến nhưng thấy cô đã không còn vẻ hoảng hốt như lúc nãy, anh cũng an tâm vài phần.
- Tiểu Xuyến, ngủ ngon! Ngày mai anh sẽ qua đón em.
Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười lắc đầu
- Không cần đâu ạ! Anh không cần phải đến đón em nữa. Em có thể tự đến Đại Từ!
Nhớ đến lời cảnh cáo của Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn dựng tóc gáy, Từ Lâm không phải người mà cô có thể trêu chọc, hình ảnh trong Club vẫn còn ám ảnh cô mãi!
Vì an toàn của Phàm Diệc và tương lai của anh cùng JB, cô không thể không thoả hiệp với Từ Lâm! Hạn chế gặp mặt Phàm Diệc, hơn nữa, cô và mẹ mình đã nợ anh rất nhiều!
Phàm Diệc nghe xong, một cổ thất vọng và mất mát tràn đầy, anh cười khổ
- Tiểu Xuyến, bây giờ ngay cả gặp mặt em cũng không muốn sao? Em tàn nhẫn thật đấy! Hết lần này đến lần khác từ chối anh, lòng tự trọng của anh bị tổn thương nhiều lắm đấy!
Anh nói có vẻ như nửa thật nửa đùa nhưng không khỏi khiến đáy lòng Hàn Dĩ Xuyến áy náy khó chịu. Cô mở miệng nhưng giọng lại như con muỗi
- Phàm Diệc, em xin lỗi!
Phàm Diệc cố nặn ra một nụ cười tự nhiên, anh xu tay nói
- Anh không muốn nghe em xin lỗi đâu! Em vào nhà đi!
Hàn Dĩ Xuyến gật đầu rồi xoay người, định bước vào trong thì bất chợt cả cơ thể cô trở nên cứng đờ, sau lưng truyền đến một luồng nhiệt ấm áp, một vòng tay đàn ông ôm lấy bả vai cô.
Hàn Dĩ Xuyến đứng bất động.....
Phàm Diệc dịu dàng xoay người cô lại, để cô đối diện với mình, giọng nói đầy sự cưng nựng
- Tiểu Xuyến, câu anh muốn nghe em nói nhất là " Phàm Diệc, em yêu anh, em cần anh! "!
Cổ họng Hàn Dĩ Xuyến như bị ai đó bóp chặt, cô nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Phàm Diệc im lặng nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng mỗi phút sáu mươi giây trôi qua, cô vẫn không nói lời nào. Tuy rất thất vọng nhưng Phàm Diệc đành chấp nhận từ bỏ, anh ôm chặt cô vào lồng ngực hơn, một tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nở một nụ cười ấm áp
- Thật tốt! Được ôm em thế này thật tốt! Tiểu Xuyến, chúng ta cứ như thế này được không?
Anh thật sự mong muốn rằng có thể ôm cô như thế này cả đời, cả đời sống bên cạnh cô, cùng trải qua những ngày tháng đẹp nhất, hạnh phúc nhất rồi cùng nhau già đi. Cho dù sau lưng anh, cô đã làm gì đi nữa......
Thấy cô gái nhỏ trong ngực đã im lặng không động đậy gì, Phàm Diệc xót xa cúi thấp đầu xuống, nâng nhẹ cằm cô lên, môi anh đang tiến tới gần cánh môi cô...... Hô hấp của Hàn Dĩ Xuyến gần như tắt nghẹn, cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh là Phàm Diệc! Là Phàm Diệc đã luôn yêu cô hết lòng, giành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cô, luôn ở bên an ủi, động viên cô những lúc cô khóc một mình......
Anh là Phàm Diệc, không phải con ác quỷ Từ Lâm kia.
Không phải Từ Lâm luôn cưỡng ép cô, làm cô tổn thương tâm hồn lẫn thể xác, vết thương chồng chất lên nhau....
" Nếu để kẻ khác đụng vào đây, tôi sẽ đem em và kẻ đó chặt thành vài khúc! "
Không!
Cô không thể tổn thương đến Phàm Diệc được!
Môi mỏng ấm áp của người đàn ông đã cách làn môi đỏ hồng run rẩy của người phụ nữ vài milimet, Hàn Dĩ Xuyến hốt hoảng đưa tay đẩy anh ra.
Phàm Diệc khó hiểu hành động này của cô, nhưng có lẽ là vì.... cô không yêu anh!
Cảm giác trống rỗng liên tục vây khắp anh.
Hàn Dĩ Xuyến điều chỉnh lại tâm trạng, cô lúng túng đưa ra một lý do
- Phàm Diệc! Đã muộn rồi.....
Phàm Diệc cười cười, ánh mắt lộ ra một khoảng cô đơn.
- Đừng có áp lực quá! Khi chưa được sự đồng ý của em, anh nhất định sẽ không bắt ép em!
Đáy lòng Hàn Dĩ Xuyến chợt có một dòng nước ấm chảy qua an ủi, anh không bắt ép cô, nhưng người đàn ông kia.... hắn chỉ dùng cách ép buộc cô mà thôi!
Phàm Diệc buông cô gái nhỏ trong ngực ra, bàn tay to khoẻ giúp cô vén đi mấy sợi tóc rối trước mặt.
- Em vào nhà đi!
Hàn Dĩ Xuyến gật đầu, đồng thời vẫy tay tạm biệt Phàm Diệc
- Bye bye!
Phàm Diệc cũng cười cười vẫy tay lại.
Bóng lưng Hàn Dĩ dần dần biến mất trước mặt Phàm Diệc, cô đã vào nhà!
Phàm Diệc lúc này mới bước lên xe và rời đi!
Lúc Hàn Dĩ Xuyến vừa bước vào phòng khách thì mẹ cô đang ngồi trên sofa uống thuốc, cô nở nụ cười tươi tắn và bước lại gần ngồi với mẹ
- Mẹ của con đã ăn gì chưa ạ?
Mẹ Hàn cười hiền, đưa tay vỗ nhẹ lên tay con gái.
- Con gái mẹ mệt lắm không? Hay để mẹ vào hâm nóng lại thức ăn cho con, vừa nãy mẹ đã ăn rồi!
Hàn Dĩ Xuyến ôm lấy mẹ, đầu tựa vào vai bà và nhìn bà lấy từng viên thuốc trong vỉ ra uống.
- Mẹ ăn với con được không ạ?
Mẹ Hàn vừa bưng nước lên uống thuốc vừa trách yêu
- Con thật là......
Hàn Dĩ Xuyến nhìn thuốc mẹ uống, cô hơi kinh ngạc, hai mắt nhíu lại.
Thuốc mà mẹ cô uống trước đây không giống lắm với thuốc hiện giờ.
Phần lớn đều giống nhưng có hai viên lại hơi khác!
Hàn Dĩ Xuyến chấn chỉnh lại tâm trạng, cô đợi mẹ uống thuốc xong rồi kéo bà đứng lên để vào phòng ăn nhưng hai mắt vẫn dán chặt lên số thuốc đang đặt trên bàn.
- -----------------------------
Hàn Dĩ Xuyến ngồi trên giường của mình, ôm một con gấu bông lớn trong ngực, hình như cô đang suy nghĩ gì đó.
Âm báo tin nhắn chợt vang lên, Hàn Dĩ Xuyến mở tin nhắn ra đọc.
Là tin nhắn của trưởng phòng Ninh
" Sáng mai đến sớm, chị có cái này muốn đưa em! "
Khoé môi Hàn Dĩ Xuyến cong lên rất đẹp.
Chỉ mới quen nhau không lâu mà trưởng phòng Ninh lại yêu quý và đối tốt với cô như vậy, cô thấy ấm áp vô cùng!
Reng reng reng
Nụ cười vẫn còn trên môi thì tiếng chuông điện thoại đã nhắc nhở cô. Hàn Dĩ Xuyến cầm điện thoại lên......
Tim cô muốn vọt ra ngoài, tay cầm điện thoại bắt đầu rịn ra mồ hôi....
Tên và số nhấp nháy trên màn hình như ác quỷ đang xuất hiện trước mặt Hàn Dĩ Xuyến.
Từ Lâm!
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng đợt liên tục, có thể thấy được người gọi đến rất kiên nhẫn. Hàn Dĩ Xuyến thì như đang nghe tiếng chuông tử thần!
Cô ngập ngừng giây lát rồi quyết định nhận điện thoại.
- Alo!
Giọng Từ Lâm lạnh lẽo mà có vài phần bỡn cợt vang lên
- Sao không nhận điện thoại của tôi?
Hàn Dĩ Xuyến thở gấp như một người làm sai vừa bị bắt quả tang, vội nói
- Không phải bây giờ tôi đã nhận rồi sao? Vậy xin hỏi Từ tiên sinh, anh gọi tôi giờ này có việc gì không?
Từ Lâm cười nhạt, giọng trầm thấp trả lời
- Giờ này dĩ nhiên tôi phải giải toả chút áp lực. Dĩ Xuyến của tôi! Tôi muốn ngủ với em! Nếu em ngoan ngoãn trở thành tình nhân của tôi thì bây giờ tôi đã không phải chịu khổ như vậy!
Hàn Dĩ Xuyến thầm thở phào một hơi, cô còn tưởng hắn cho người theo dõi cô và Phàm Diệc, bây giờ gọi điện đến hỏi tội! Hắn chỉ nói chuyện điên khùng! Vậy thì may rồi!
- Từ tiên sinh, bên cạnh anh không phải có rất nhiều mỹ nhân sao? Anh đâu thảm đến mức phải gọi điện đến than vãn với tôi. Xin lỗi Từ tiên sinh, đã muộn rồi, tôi phải ngủ đây!
Từ Lâm lạnh giọng nói, âm điệu cực kỳ nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là đang cảnh cáo
- Dĩ Xuyến của tôi, cơ thể của em, tôi đã chơi hai lần rồi mà vẫn chưa thấy chán. Nếu em thông minh thì nên tìm cách khiến tôi chán ghét sớm, như vậy tôi sẽ buông tha em. Liên tục nhào vào lòng tôi, ngủ với tôi mọi lúc mọi nơi không phải cách tốt nhất sao?
Tim Hàn Dĩ Xuyến như bị đâm thủng, rất nhói!
Từ Lâm chỉ xem cô là công cụ phát tiết cho hắn, không hơn không kém!
Đã biết là như vậy nhưng nghe chính miệng hắn nói ra những lời sỉ nhục như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu.....
Cô nổi nóng, bực bội quát
- Từ tiên sinh, anh phát điên gì đấy!
Sau đó tự động cúp máy.
Ôm điện thoại trong ngực, Hàn Dĩ Xuyến thở phì phò như vừa thoát chết.
Đối với Từ Lâm, khi gặp hắn, cô rất sợ, rất căng thẳng nhưng khi không thấy hắn, cô lại có cảm giác mình bị ai đó quan trọng nhất bỏ rơi!
Nụ hôn bị cắt đứt khi nãy của Phàm Diệc có phải chăng chỉ vì cô muốn bảo vệ anh? Hình như không phải chỉ có vậy!
Cô nhớ cảm giác khi Từ Lâm cưỡng hôn mình, rồi day dư, triền miên.....